Vu Nhai nói thật, Thôn Thiên kiếm linh thích làm gì thì tùy. Lần này Vu Nhai
nói nhiều không phải có âm mưu gì, hắn vốn định dỗ dành cô nàng kiếm linh, rồi
tìm vài câu nam nhân mạnh miệng khiến nàng nguôi ngoai. Nhưng không hiểu sau
khi thốt lời thì Vu Nhai trút ra những oán giận dồn nén từ lâu, biến thành như
bây giờ.
Gần đây Vu Nhai không giận gì Thôn Thiên kiếm linh, nàng giúp hắn khá nhiều,
cảm giác không thể điều khiển nàng làm hắn hơi khó chịu. Thôn Thiên kiếm linh
cao cao tại thượng ám ảnh tâm lý Vu Nhai. Vấn đề thích hay không thì Vu Nhai
nói thật lòng.
Vu Nhai không biết Thôn Thiên kiếm linh là người hay quỷ hoặc là ma thú, mãi
đến hôm nay mới gặp mặt. Lần đầu tiên gặp Vu Nhai đã thấy hết, toàn hộ, ha ha,
Thôn Thiên kiếm linh bị báo ứng.
Sau khi đi ra nỗi lòng Vu Nhai khó thể bình tĩnh, hắn rất sợ Thôn Thiên kiếm
linh sẽ làm hành động quá khích gì. Khiến Vu Nhai thấy lạ là Thôn Thiên kiếm
linh không có chút phản ứng gì, hoặc đang dồn nén? Hoặc bị Vu Nhai mắng ngu
người?
Mặc kệ nó, Vu Nhai định đi ngủ một giấc. Bầu trời bên ngoài đã tối sầm, ngày
mai Vu Nhai sẽ xuất phát thăm dò tình hình thần chi nguyên.
Đối với quan hệ thần chi nguyên giới và Huyền Binh Điển như thế nào Vu Nhai đã
mất hứng thú tìm hiểu. Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì chuyện gì không phô bày rõ
ràng? Vu Nhai vui lòng nhận mộc chi nguyên mang đến thu hoạch, bởi vì cảm ngộ
quá nhiều quy tắc lực lượng lúc trước hắn còn lo căn cơ địa binh sư sẽ không
theo kịp, giờ không cần lo vấn đề này nữa.
Trong trăm năm đó Vu Nhai thu hoạch hai mươi chín góc phù văn Huyền Binh Điển,
nhưng chưa tới cực hạn của Vu Nhai. Chẳng qua ý thức của Vu Nhai chìm trong
không gian trăm năm, Huyền Binh Điển không lộ ra nhiều phù văn hơn cho hắn học
tập. Từ khi Vu Nhai rời khỏi không gian hắc ám thời gian chi đạo của Độc Cô
Diệt Ninh nhờ nắm giữ hai mươi chín góc phù văn nên Huyền Binh Điển toát ra
phù văn mới.
Hiện tại Vu Nhai có thể tiếp tục tùng kích góc thứ ba mươi, xem tình hình dư
sức qua cầu.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
– Xem ra thần chi nguyên giới cũng có phân biệt, mỗi thần chi nguyên giới
khác nhau, thậm chí kách biệt rất lớn, có lực lượng riêng. Ý thức thế giới lữ
giả nói phù văn của nó là độc nhất vô nhị vậy tại sao ta cũng có? Hè gì khi
Lạc Thiên kiếm linh có được phù văn của ta thì vui vẻ như vậy,
Vu Nhai không suy nghĩ tiếp, hắn lấy những không gian giới chỉ ra xem, phát
hiện Độc Cô Diệt Ninh sửa sang ngăn nắp không cần chỉnh lý nữa. Vu Nhai cất
không gian giới chỉ đi, cũng thuận tiện kiểm tra Tiểu Hắc ngủ say trong không
gian giới chỉ. Vu Nhai không thấy Vu Nhai có gì lạ thì mặc kệ nó.
Lúc trước Tiểu Hắc uống nhiều rượu nên xỉn, sau đó điên cuồng hấp thu thần chi
nguyên. Tình hình giống như lần trước Tiểu Hắc ăn đan dược của Đan Diễm Tâm,
nó chìm trong ngủ sâu không biết khi nào tỉnh lại. Sau khi Tiểu Hắc tỉnh sẽ
mạnh đến mức nào?
Đang lúc Vu Nhai định đi ngủ thì giọng nữ cô đơn khẽ khàng vang bên tai:
– Xin lỗi, đúng là ta không làm bổn phận của binh linh. Ngươi yên tâm, sau
này ta sẽ cùng ngươi chiến đấu.
Vu Nhai sửng sốt, hắn không ngờ Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng xin lỗi, có vẻ
bị tổn thương tâm hồn. Vu Nhai thấy hơi áy náy, lúc trước hắn nói khá nặng
lời. Thôn Thiên kiếm linh xin lỗi chứng minh nàng thừa nhận sai lầm của mình.
Những điểm nóng như cao cao tại thượng, khinh thường người khác.
Lúc trước đã nói cá tính Vu Nhai không cương cường, hơi mềm lòng, đặc biệt là
với người của mình, khi đối phương là mỹ nữ thì càng là ‘ai tốt với ta thì ta
tốt lại’.
Vu Nhai mỉm cười nói:
– Ta chưa từng nghĩ đến bổn phận binh linh gì đó. Ta nói rồi, binh linh cũng
là người, cứ xem như bằng hữu đối xử với nhau là được. Về chiến đấu, không ai
nên theo ai. Chúng ta sóng vai chiến đấu cùng nhau, lúc trước ta cũng có lỗi,
đặc biệt là lỡ nhìn . . .
– Khụ, tuy nàng cũng đã thấy ta cái kia nhưng dù gì nàng là nữ, chịu thiệt
chút . . .
Nói đến đây Vu Nhai nghẹn lời, hắn cảm giác dao động kỳ lạ từ Thôn Thiên kiếm
linh.
Vu Nhai mím môi, bổ sung thêm:
– Tóm lại lúc trước ta nói hơi quá đáng, không phải ta không thích nàng, đặc
biệt khi thấy bộ dạng của nàng thì khá thích. Đừng tự ti, nếu nàng muốn làm
lão bà của ta thì ta sẽ chấp nhận. Lúc trước ta giúp ta rất nhiều, trong lòng
ta luôn cảm kích nàng.
Lạ là Thôn Thiên kiếm linh không cãi lại, hỏi ngược:
– Thích? Thật không?
Giọng Thôn Thiên kiếm linh hư ảo.
– A! Đương nhiên là thật. Nàng đẹp như vậy nếu cho ta ngắm nhiều hơn nữa thì
. . .
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Thôn Thiên kiếm linh hét lên:
– Cút!!!
Thanh âm không còn mờ ảo mà trong trẻo hơn, không phải tức giận. Vu Nhai thở
phào nhẹ nhõm, hắn không quen thấy nữ nhân buồn bã,
Thôn Thiên kiếm linh bật cười:
– Xì.
Thôn Thiên kiếm linh im lặng, nàng không ngờ bị tên khốn này nói mấy câu lại
ảnh hưởng tâm tình. Đúng là oan gia, loại nam nhân này là tai họa trên đời.
Thôn Thiên kiếm linh, Vu Nhai im lặng, không thảo luận vấn đề có thích không,
lão bà thê tử gì đó.
Thôn Thiên kiếm linh mở miệng nói:
– Ta vốn không hề bị thương mà là đang trưởng thành giống như Huyền Binh
Điển, những vấn đề ngươi hỏi ta cũng không cách nào trả lời. Ta không biết
Huyền Binh Điển là sao, bởi vì khi đó ta chưa tồn tại.
– A . . . ừ.
Vu Nhai không ngờ Thôn Thiên kiếm linh cũng không biết gì, hắn ngây ngốc hỏi:
– Nếu không biết thì thôi, đang trưởng thành tại sao lại nói mình bị thương
nặng? Còn giả bộ . . . A.
Vu Nhai nói đến đây thì ngừng, bởi vì hắn đã biết đáp án. Vu Nhai cười khổ, cô
nương kiếm linh này muốn giả bộ bí hiểm, cao cao tại thượng, lợi hại vô cùng
để trấn hắn và binh linh khác. Nếu để Vu Nhai, các binh linh biết Thôn Thiên
kiếm linh không phải đồ cổ sẽ không kính trọng, thậm chí kính sợ nàng như vậy.
Đúng là Thôn Thiên kiếm linh có suy nghĩ này, nàng không ngờ gặp phải tên lưu
manh bất chấp tất cả. Mới đầu Thôn Thiên kiếm linh còn trấn Vu Nhai được, sau
này dần bị hắn đè đầu, đùa giỡn lại.
Thôn Thiên kiếm linh thầm nghĩ:
– Thật tình, nếu sớm biết như vậy ngay từ đầu đã mặc kệ hắn, cứ im lặng là
vàng.
Thôn Thiên kiếm linh rất rối rắm:
– Bị hắn ăn gắt gao, mình bị người như vậy đè đầu.
Vu Nhai câm nín, hắn cảm giác Thôn Thiên kiếm linh như cô bé giả bộ làm người
lớn.
– Thật không hiểu nổi tâm lý nữ nhân các người.
Vu Nhai thấy buồn cười, bản tính khó sửa nói:
– Cần gì giả bộ như thế? Cô đơn chơi vui lắm sao? Hơn nữa nàng sợ lão công ăn
hiếp sao? Ta thích nàng còn không kịp nữa là.
Đúng là miệng chó không phun ngà voi, nhưng mặt Thôn Thiên kiếm linh vẫn nóng
ran, nàng bối rối như đứa con nít bị vạch trần lời nói dối kỳ lạ.
Thôn Thiên kiếm linh nhỏ giọng nói:
– Thật ra ta chỉ hơi cao cao tại thượng nhưng không hoàn toàn vì ta rất kiêu
ngạo mà . . . Thôi, ngươi đưa mảnh nhỏ Đoạn Thiên thần kiếm cho ta đi, nó có
ích với ta.