Ong ong ong ong ong!
Thôn Thiên kiếm linh không thèm nghe Vu Nhai nói gì, kiếm thể run bần bật. Vu
Nhai bất đắc dĩ, lần này không để Thôn Thiên kiếm linh trút giận e rằng nàng
sẽ không tha cho hắn.
Biểu tình Vu Nhai nghiêm túc nói:
– Nàng đừng làm bậy, đừng quên tình cảnh hiện tại của chúng ta.
Thôn Thiên kiếm khựng lại nhưng rất nhanh lại kêu vù vù, xem ra chiêu này cũng
vô dụng. Thôn Thiên kiếm không ngừng áp sát. Vu Nhai biết Thôn Thiên kiếm
không giết hắn được, nhưng nếu Thôn Thiên kiếm linh nổi điên kéo hắn bay vòng
vòng, mang tới chỗ có người hay tới trước mặt Cổ Duệ chi dân là hắn tàn đời.
Tuy chủ nhân mạnh thì huyền binh bản mệnh mới mạnh, nhưng khi huyền binh bản
mệnh muốn đối phó chủ nhân thì cũng có thể rất mạnh.
Vì vậy một số người không dám dung hợp huyền binh bản mệnh rất mạnh, nếu không
khống chế được sẽ bị phản phệ. Có lẽ huyền binh bản mệnh sẽ không giết được
chủ nhân nhưng làm chủ nhân khó chịu, không thể thuận lợi tu luyện.
Vu Nhai hỏi ngược lại mình:
– Làm sao đây?
Biểu tình Vu Nhai rắn đanh, ý thức câu thông kiếm thể của Thôn Thiên kiếm.
Trong khoảnh khắc đó Vu Nhai lại tiến vào tiểu thế giới binh linh Thôn Thiên
kiếm.
Vẫn là thế giới mông lung, thân hình xinh đẹp hiện ra. Vu Nhai ngơ ngẩn, những
lời muốn nói đều quên sạch.
Vu Nhai ngây gốc nói:
– Này Thôn Thiên kiếm lão bà, nàng thích lõa thân lắm sao?
phù văn bạc không còn phủ trùm lên người Thôn Thiên kiếm linh, nàng trần
truồng, mặt lạnh băng đứng đó. Biểu tình kia cộng với cơ thể lõa lồ làm Vu
Nhai nghẹt thở. Khác với lần trước Thôn Thiên kiếm linh lõa thân đáng yêu, khí
chất khác biệt nhiều nhưng vẫn rất hấp dẫn.
Thôn Thiên kiếm linh đang tức điên, bị Vu Nhai nói một câu làm nàng xấu hổ,
bực bội hét chói tai:
– A! Sao ngươi lại vào nữa?
Thôn Thiên kiếm linh nhanh chóng dùng phù văn che thân thể, bị quấy rầy làm
giảm bớt lửa giận trong lòng nàng. Mặt Thôn Thiên kiếm linh lúc đỏ lúc xanh
khi trắng, hết cách, cái gọi là lần đầu mới lạ lần hai quen dần.
Thôn Thiên kiếm linh không chịu bỏ qua con dê, nàng liên tục thay đổi sắc mặt
sau đó vọt tới trước, vươn tay ra. Một thanh kiếm từ sương và phù văn ngưng
kết ngoại hình giống Thôn Thiên kiếm nằm trong tay nàng. Thôn Thiên kiếm linh
đâm tới, mũi kiếm dừng lại trước mặt Vu Nhai.
Thôn Thiên kiếm linh sắc mặt âm trầm nói:
– Tại sao không chống cự?
Biểu tình Vu Nhai buồn bã nói:
– Tại sao phải chống cự? Từ đầu đến cuối nàng luôn ghét ta, dù ta có cố gắng
đến mấy thì nàng vẫn gai mắt. Hơn nữa nàng muốn mang ta bay là bay, muốn kéo
ta đụng tường là đụng. Ta chống cự làm gì? Ta đâu phải đối thủ của nàng?
Vu Nhai làm bộ dạng như người bị hiếp nhiều lần. Đúng ra Vu Nhai có oán trách
Thôn Thiên kiếm linh, nếu không phải tính cách của hắn vốn là thế, đổi lại
người cương cường sẽ mặc kệ có phải là mỹ nữ hay không, lúc trước khinh thường
ta lại còn mang ta bay lung tung, món nợ này nhất định sẽ tính sổ.
Vu Nhai biết Thôn Thiên kiếm linh thuộc loại ngoài lạnh trong nóng, tính cách
của hắn khá hiền, chỉ cần không chạm vào điểm giới hạn thì muốn gì cũng được.
Bởi vậy Vu Nhai chỉ oán Thôn Thiên kiếm linh.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nét mặt Thôn Thiên kiếm linh sa sầm, hừ lạnh một tiếng:
– Đó là bởi vì miệng của ngươi bẩn.
– Đúng, miệng ta bẩn, vậy nàng rời khỏi ta đi, sao cứ ở lì trong cơ thể ta?
Vu Nhai bực bội, hắn nói thẳng không thèm hoa hòe che lấp:
– Đó là bởi vì nàng không thể không ở trong cơ thể ta, vì Huyền Binh Điển đã
chọn ta. Nàng quá kiêu ngạo, là thần kiếm trong Huyền Binh Điển lại chất vấn
Huyền Binh Điển vừa không biết làm sao. Từ đầu đến cuối nàng luôn khinh thường
ta, nếu đã coi thường ta thì tại sao ta không được phản kích?
Thôn Thiên kiếm linh sửng sốt, vẫn lạnh lùng nhìn Vu Nhai chằm chằm, thanh
kiếm tạo bằng phù văn dán sát hắn.
Vu Nhai càng nói càng tức:
– Nàng là ai của ta? Chẳng lẽ ta nhìn nàng thanh cao, tự phụ thì pải khom
lưng, uốn gối nịnh nọt sao? Ta như con chó liếm ngón chân nàng sao? Hoặc van
cầu nàng giúp ta? Rất đáng tiếc là ta không làm được.
– Ta không có cách nào giao lưu với nàng, còn nàng thì cao cao tại thượng như
tiên nữ nhìn xuống ta, tùy tiện mang ta bay đụng lung tung.
– Nàng là huyền binh bản mệnh của ta nhưng không cho ta dùng, không phải ta
không thể mà là nàng không cho ta dùng. Hoặc đúng là thực lực của ta không đến
yêu cầu, sao nàng không nói thẳng ra? Yên lặng không thèm nhìn ta, xem thường
ta, khinh thường ta.
– Ha ha, có lẽ nàng mong chờ ngày nào đó ta chết sớm đúng không?
– Hỏi sao ta không tức giận? Nhưng ta không có cách nào phản kích lại nàng,
vì thực lực của ta rất tệ. Ta chỉ có thể dùng miệng lưỡi phản kích, dùng câu
nói đánh trả. Ta đường đường là nam nhân bị nàng cao cao tại thượng xem thường
mà không thể đánh trả bằng miệng sao?
– Hừ! Nàng nói xem trừ đấu miệng thì ta còn làm gì được?tu luyện điên cuồng
sao? Đúng vậy, mỗi ngày ta tu luyện như người điên.
– Có lẽ nàng càng hy vọng ta phớt lờ nàng, nhịn nàng, lạnh lùng làm chuyện
của mình, điên cuồng tu luyện cho đến ngày nắm giữ nàng. Có như vậy nàng mới
xem trọng ta đúng không? Nhưng cá tính của ta không phải như thế, ta thích báo
thù tại chỗ, không thích làm rùa rút đầu.
– Ai tốt với ta thì ta tốt lại, ai ác với ta thì ta trả. Hơn nữa đã bao giờ
ta không tu luyện chăm chỉ? Ta nghỉ ngơi bao giờ?
– Ha, có lẽ sau khi ta nhẫn nhục làm con rùa có ngày nào nắm giữ được nàng
thì nàng vẫn là bộ dạng thanh cao như thế. Huyền binh bản mệnh như thế ta muốn
làm chi? Chẳng qua là một nữ nhân như cương thi.
– Binh linh cũng là con người, ta từng nói câu này.
– Đương niên nàng khác với binh linh khác, bởi vì nàng vẫn bí ẩn àm kiêu
ngạo, nên ta mới gọi lão bà này nọ.
– Noi thật đi, nàng nghĩ ta thật sự xem nàng là lão bà? Buồn cười, ta chưa
từng thấy mặt nàng làm sao yêu? Nàng quá đề cao mình rồi, đúng vậy, những gì
ta làm chỉ để phản kích!
– Nhưng, một ngày nào đó ta sẽ chinh phục nàng, khi đó sự trả thù của ta
không chỉ có bấy nhiêu.
– A! Nói câu này không hợp tính của ta, bởi vì ta không thích dùng ngôn ngữ
chứng minh cái gì, nói ba hoa chích chèo không bằng hành động.
– Có lẽ nàng vẫn cho rằng ngày ta hoàn toàn nắm giữ nàng sẽ không đến. Không
sao, nàng thích làm gì thì cứ làm đi!
– Thôi, càng nói càng loạn, cáo từ. Nếu nàng vẫn còn tức giận, thích làm gì
thì tùy, dù sao ta không khống chế nàng được. Nàng cường đại hơn tan hiều, có
tư cách kiêu ngạo, cứ tiếp tục kiêu hãnh như thế đi!
Vu Nhai nói một tràng dài khô nước miếng, hắn cũng không biết mình đang nói
cái gì. Vu Nhai không đợi nghẻ Thôn Thiên kiếm linh trả lời vội chạy ngay.