Thông Thiên Chi Lộ

Chương 943: Kêu rã họng cũng vô dụng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ngụy Tác phát ra chiến lực tương đương với hai thần huyền đại năng đồng thời
xuất thủ, Vũ Hóa Nhược Tinh không chống nổi.

Dù là đối phương là thần huyền, Vũ Hóa Nhược Tinh có trọng bảo, uy năng thuật
pháp cũng cực kỳ kinh nhân, nên y không coi ra gì nhưng không ngờ đối phương
có song thần huyền, là tu sĩ theo lời đồn vốn đã chết!

“Ngươi dám giết ta, ca ca sẽ không tha ngươi!”

Vũ Hóa Nhược Tinh có thần thiết liên hoa chiến y hộ thân, tuy trọng thương
nhưng không mất mạng, vẫn hộc máu và phun nguyên khí, đồng thời gầm lên.

“Tỉnh lại đi, kêu rã họng cũng vô dụng.”

Ngụy Tác vốn không thích thiên tài tu sĩ đánh lén mình từ trước, lại phát ra
Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di, đoạn phát động Động Hư bộ pháp, lao
nhanh đến cái lọ còn lơ lửng trên không.

“Phù!”

Nhục thân Vũ Hóa Nhược Tinh tan vỡ, thần thiết liên hoa pháp y bị tách khỏi
nguyên khí.

“Thế nào, tưởng có chiến y chống được bí pháp thì nuốt sống ta? Hiện tại đỡ
nữa đi.”

Ngụy Tác phát Đại thừa pháp âm, trấn áp Vũ Hóa Nhược Tinh đang dốc thần huyền
nguyên khí để bỏ chạy.

“A!”

Vũ Hóa Nhược Tinh kêu lên thảm thiết, thân thể và nguyên khí bị đánh tan.

“Chát!”

Ngụy Tác lo cho đồ trên mình y nên không động dụng Liệt khuyết tàn nguyệt và
Đại đề tu di, Huyền sát âm khí quét tới lấy mạng y đoạn chụp ngân sắc liên hoa
trường thương, ngân sắc liên hoa chiến y và nạp bảo nang.

“Gian thương, vận khí của ngươi không tệ, Hỗn độn thanh ngưu bảo giác ở đây.”
Linh Lung Thiên hơi đổi giọng.

Cái lọ và Sinh tử thư đều trước mắt, tuyệt đại bộ phận pháp bảo mà Vũ Hóa thế
gia lấy được từ Luân hồi tháp đều trong nạp bảo nang của Vũ Hóa Nhược Tinh,
thu hoạch thật quá kinh nhân.

“Xem giúp ta xem có cấm chế không.” Ngụy Tác đưa nạp bảo nang và chiến y cho
Linh Lung Thiên.

Vũ Hóa thế gia tích lũy thậm chí hơn nhiều Thiên Kiếm tông, Vũ Hóa Nhược Tinh
chết, dù Vũ Hóa Ứng Thiên không cảm ứng thấy thì Vũ Hóa thế gia cũng biết.

Chỉ khi lấy được tiên binh gã mới yên tâm.

Không có gì bất ngờ, toàn lực rải thần thức ra, tâm thần tập trung chưa từng
có lên cái lọ, Ngụy Tác cuốn chân nguyên thu lấy rồi tiện tay lấy cả Sinh tử
thư nằm dưới cát bụi lên.

Lấy được hai thứ này, Ngụy Tác yên lòng hẳn, thở hắt ra.

Dù Vũ Hóa thế gia biết Vũ Hóa Nhược Tinh chết, dù Vũ Hóa thế gia có truyền
thừa pháp khí hơn cả Vũ Hóa Ứng Thiên thì cũng không kịp mang tới, chỉ mình Vũ
Hóa Ứng Thiên thì với hai thứ này, gã không sợ gì.

“Phù!”

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không biết là trong hoang sơn bất cách Luân hồi
tháp hơn vạn dặm, Vũ Hóa Ứng Thiên xếp bằng trong động quật đột nhiên phun ra
một ngụm máu quấn quít hắc bạch lưỡng sắc thần quang.

Y mở bằng mắt, hơi phất tay kích phát hồng sắc tinh thạch trông như viên đá
trứng ngỗng.

Quang hoa lóe lên, cảnh tượng Vũ Hóa Nhược Tinh mất mạng xuất hiện.

Ngụy Tác lướt trên hư không, lam hắc sắc nguyên khí cuốn lấy thần thiết liên
hoa pháp y của Vũ Hóa Nhược Tinh. Hình ảnh gã vẫn y hết hoa y thanh niên.

“Ta sẽ giết ngươi!”

Sắc mặt Vũ Hóa Ứng Thiên vốn bình thản chợt méo đi như muốn ăn tươi nuốt sống
kẻ khác, có điều y không rời đi được.

Thân thể y gãy thành bảy khúc, mỗi khúc đều còn thần uy cổ đế thi để lại, hắc
sắc huyết mạch thần văn ngăn cản nguyên khí, không để nhục thân thuận lợi nối
lại. Hắc bạch lưỡng sắc thần huy không ngừng lập lòe quanh mình.

Cái lọ lấp lánh và Sinh tử thư đều trong tay Ngụy Tác, đô phát ra khí tức và
tiên quang khôn tả khiến gã không rời mắt được, vốn định gom sạch rồi chạy mà
cũng sững ra.

Cái lọ chỉ chừng một thước, có thể cầm trong tay, thân hơi phồng, cổ khép lại,
đường nét cực đẹp, không có nắp đậy nhưng ở miệng có gân như gân hoa sen, chạm
vào là chảy ra thanh sắc hỗn độn nguyên khí.

Cái lọ không hiểu do băng tinh thạch trong veo nào đó luyện chế thành, bên
trong dày mỏng không đều, nhiều chỗ mỏng như cánh ve, tạo thành ánh sáng trong
veo như một giọt lệ ngậm trên thân lọ.

Đáy lọ có hai chữ cỗ rất to, lấp lánh vô số thần văn quang huy, như pháp trận,
lại như tên của cái lọ.

“Đinh”

Ngụy Tác khẽ gõ lên, cái lọ phát ra âm thanh linh động dị thường như suối
trong tuôn chảy.

Sinh tử thư như một mảnh ngói ngọc vỡ, thai thể khác nào bạch ngọc nhưng có tử
quang nhàn nhạt chảy ra. Một mặt có hàng chữ cổ, có những mép đã vỡ, một mặt
trơn bóng.

Khí tức bàng bạc đang tan nhanh khiến Ngụy Tác cảm ứng được, đích xác là khí
tức chân tiên cấp, Linh Lung Thiên đoán không sai, chắc thần uy của cổ đế thi
khiến vật này nhận ra nguy hiểm, bừng lên đế tôn uy năng.

“Oành!”

Ngụy Tác thử thôi động cái lọ, tinh quang phát ra quét tới, một ngọn núi cách
hai trăm dặm tan biến thành vô hình.

“Đích xác là cực đạo tiên binh!”

Ngụy Tác cực kỳ kích động, không có phong phạm cao thủ tí nào, kêu lên với
Linh Lung Thiên.

Thôi động cái lọ, gã cảm như đẩy núi, chỉ kích phát một nửa thần uy, còn không
lợi hại như thần uy Thần huyền tam trọng Mộ Dung Tú liều mạng phát ra sau
cùng, dù vậy, với tu vi hiện tại thôi động tiên binh này thì uy năng có thể
đấu với Vũ Hóa Ứng Thiên. Sau này tu vi tăng trưởng, cái lọ càng có thần uy.

Theo cảm ngộ, khi đạt Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ thì gã có thể kích phát uy
năng của tiên binh này, phát ra thần uy ngang với Thần huyền ngũ trọng đại
năng!

“Hừ!” Linh Lung Thiên không đả kích gã mà nhìn quanh, đề phòng cổ đế thi đột
nhiên quay lại.

“Chát!”

Ngụy Tác thử kích phát Sinh tử thư, chữ ánh sáng bay ra, vạch ngang hư không.

“Hừ…!”

Ngụy Tác run lên, ngân quang lóe sáng, mặt nhợt đi, mắng chửi.

“Tu sĩ Hoàng Phủ thế gia đó không hiểu luyện thuật pháp quỷ quái gi, tu sĩ mà
điều khiển vật này thì nát xác ngay.”

Sinh tử thư vì đã phá tổn, uy năng cực kỳ cổ quái, kích phát thần uy thì có
một phần tiết ra, còn lại tác động lên tu sĩ thi pháp, không vì nhục thân Ngụy
Tác siêu phàm thì vừa rồi đã tan nát.

Bất quá với tu vi hiện tại của Ngụy Tác kích phát thần uy của nó, uy năng còn
hơn cái bình màu một chút.

Còn có qua đó tìm được đế tôn truyền thừa từ thời đại Linh Lung Thiên hay
không, Ngụy Tác hiện tại không đủ thời gian suy xét.

“Hai con cổ yêu thú này chắc là đồ tốt!”

Ngụy Tác thu Sinh tử thư, đỡ cái bình màu, quét thần thức vào, hớn hở thu luôn
thi thể cổ yêu thú.

Hai con cổ yêu thú này tuy bị đánh thành mấy khúc nhưng không quá nát, yêu thú
thần huyền cấp toàn thân là bảo vật, quan trọng nhất là nửa thân trên của
chúng còn nguyên, thậm chí có thể đem nuôi dưỡng Phệ tâm trùng.

Chiến lực của chúng sánh với thần huyền, Ngụy Tác rất trông chờ vào Phệ tâm
trùng, cứ thế này, tương lai Phệ tâm trùng sẽ tiến giai đế thần huyền chiến
lực cũng nên.

Thu hai thi thể yêu thú lại, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên bay vòng quanh Luân
hồi tháp, không ngừng gom pháp bảo, nạp bảo nang, thậm chí manh vỡ thi thể tu
sĩ, kim đơn, pháp bảo dưới đất lên.

Không đầy nửa tuần hương, mọi thứ có giá trị mọi tu sĩ đánh rơi quanh Luân hồi
tháp đều bị Ngụy Tác và Linh Lung Thiên gom sạch, Ngụy Tác phát động Động Hư
bộ pháp khuất bóng vào thinh không đầy rẫy khí tức đáng sợ.

“Cái gì, có tiên khí xuất thế, lọt vào tay Vũ Hóa thế gia!”

“Hoàng Phủ thế gia và Đại Hàn cung, Vũ Hóa thế gia ngầm liên thủ, nhân cơ hội
tìm bảo vật mà diệt Chân Lôi tông? Chân Lôi tông tông chủ Lôi Sất thần quân đã
chết?”

“Chân Lôi tông mất thần huyền đại năng rồi…”

Một ngày sau, tin tức kinh thiên động địa lan khắp Tịch Hàn đại lục, Chân Lôi
tông thần huyền đại năng mất mạng, tiên khí xuất thế lọt vào tay Vũ Hóa thế
gia.

“Đại Hàn cung cung chủ cũng chết, cả Hoàng Phủ gia chủ…”

Không lâu sau, một tin khác lan đi với tốc độ càng kinh nhân, rằng Đại Hàn
cung cung chủ Mộ Dung Tú và Hoàng Phủ gia chủ, nhân vật đỉnh nhọn của lưỡng
đại thế lực đều mất mạng. Tin đồn ra nhưng hai nhân vật đỉnh nhọn của Đại Hàn
cung và Hoàng Phủ thế gia không hiện thân càng chứng tỏ tin tức là thật.

“Tin lúc trước khẳng định do Cực Âm lão quỷ truyền ra! Tin sau khẳng định do
thanh niên đó truyền ra! Không thì Cực Âm lão đạo không thể biết cụ thể bao
nhiêu người chết!”

Trong một bạch ngọc các lâu bay trên không, Vũ Hóa Ứng Thiên xếp bằng, thân
thể cơ hồ sắp nối liền, hắc sắc huyết mạch thần văn bị luyện hóa chỉ còn không
đầy một phần ba.

“Truyền tin ra, tiên khí lọt vào tay thanh niên đó, ngã Vũ Hóa thế gia cũng
treo thưởng, nói là đệ đệ của cũng bị y đánh lén mất mạng, vì muốn xem tiên
khí có lọt vào tay thanh niên đó không mà chết trong tay y, không thì Vũ Hóa
thế gia sẽ thành cái đích cho thiên hạ nhòm vào, thậm chí bị siêu cấp thế lực
và đại năng của đại lục nhắm vào!”

Phía dưới Vũ Hóa Ứng Thiên là ba mươi tu sĩ, toàn bộ là những nhân vật trọng
yếu của Vũ Hóa thế gia, Vũ Hóa Ứng Thiên hạ lệnh, sắc mặt cực kỳ âm trầm, gần
như gầm lên.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận