Thông Thiên Chi Lộ

Chương 944: Rốt cuộc là ai hại ta

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Lợi hại thật, không ngờ ta mới thành thần thông đã gặp đối thủ như thế, suýt
nữa không thoát được.” Trong một gian tĩnh thất, thanh niên thần bí được Hoang
tộc truyền thừa, mặc pháp y rực rỡ mở mắt, phun ra ngũ sắc trọc khí, có vẻ sau
khi bị Ngụy Tác đả thương, đến giò y mới liệu thương xong.

“Trước mắt ta không đối phó nổi y, bất quá ta được truyền thừa thế này, tương
lai không lo không có cơ hội thu thập y… Hoang tộc… y nói tu sĩ có lam sắc
cự tí tu sĩ, có vẻ không sai, cũng nên đến Vân Linh đại lục…”

Hoa y thanh niên thần bí phun ra một ngụm trọc khí, liệu thương xong thì lẩm
bẩm, rõ ràng y muốn đối phó Ngụy Tác nhưng sợ không nổi, định đến Vân Linh đại
lục tìm thanh niên thần bí tên Lâm Phong Hoa để cướp đoạt.

“Cũng tốt, đến Vân Linh đại lục vơ vét những thứ để tu luyện.” Hoa y thanh
niên đứng dậy, lướt ra ngoài tĩnh thất.

Gian tĩnh thất này tọa lạc trong một ngoi nhà có băng tráo bao quanh, bên
ngoài là ngôi thành mênh mông, lạnh hơn nhiều Ngưng Thúy thành, khắp nơi toàn
là băng trụ, hơi thở ra cũng đóng băng ngay.

Cách chỗ hoa y thanh niên thần bí không xa là một tập thị nhiệt náo phi phàm,
có nhiều gian hàng bằng da thú dựng lên, tu sĩ ra vào không ngớt.

“Cái gì, Đại Hàn cung cung chủ và Hoàng Phủ gia chủ, cả thiên tài tu sĩ Vũ Hóa
Nhược Tinh của Vũ Hóa thế gia đều bị y dùng cổ đế thi đánh lén mà chết? Cực
đạo tiên binh lọt vào tay y chứ không phải Vũ Hóa thế gia ha?”

“Sao y lại có cổ đế thi?”

“Có phải Vũ Hóa thế gia đồn tin lung tung không?”

“Chắc không, Vũ Hóa Nhược Tinh chết thì Vũ Hóa thế gia không thể nói lung
tung, Vũ Hóa thế gia treo thưởng kinh nhân như thế cơ mà, mọi tu sĩ lợi hại
của họ, cả mấy lão tổ ai cũng tưởng đã chết đều xuất động, không thể sai
được.”

“Có không ít tu sĩ thấy thanh niên đó, không sai dược, chỉ không biết y đang ở
đâu, lấy được tiên khí thì đổi lại là ta cũng ẩn trốn đi đã.”

“Tiên khí, mấy nghìn năm chưa nghe nói có tiên khí xuất thế. Trời đất, tiên
khí lọt vào tay ta thì tốt quá.”

“Mơ đi, trừ phi ngươi chiến lực kinh thiên như Vũ Hóa Ứng Thiên, không thì chỉ
tổ rước họa sát thân.”

Mới rời chỗ ở, hoa y thanh niên ngẩn người, trong tập thị có nhiều tu sĩ đang
bàn luận gì đó, hình như là việc kinh thiên động địa, hai chữ “Tiên khí” khiến
y dỏng tai lên.

“Chư vị…” Thân ảnh hoa y thanh niên loáng lên, đến gần một hàng tụ tập mười
mấy tu sĩ để hỏi rõ.

“À!”

Y vừa nói được hai chữ thì mười mấy tu sĩ đang nói văng bọt mép chợt sững
người, cắm cổ chạy ngay. Cả chủ hàng cũng cuốn sạch mọi thứ chạy mất bóng, tứ
bề không còn ai.

“Đây là sao hả?” Hoa y thanh niên tròn mắt.

Y càng không hiểu vì không chỉ mười mấy tu sĩ ở đây mà từ khắp tập thị chú ý
thấy y thì đều biến hẳn sắc mặt, thoáng sau đã chạy hết, cả một khu chỉ còn
gió lạnh lùa qua.

“Có phải y không?”

“Lại dám ngang nhiên xuất hiện? Lẽ nào y tự nhận mình thiên hạ vô địch?”

“Có phải chỉ giống thôi?”

“Không biết, dù chỉ giống nhau thì cũng sẽ có trò hay… đừng để đến nỗi chết
mà không hiểu sao mình chết…”

Tiếng bàn luận lọt vào tai hoa y thanh niên.

“Sao lại có hình ta?”

Một tờ giấy trắng bay như lá khô trong tập thị trống trơn, rơi cách hoa y
thanh niên không xa, y liếc qua tức thì kinh ngạc cực độ hút lên xem, đoạn
càng ngẩn ra. Tờ giấy vẽ hình y, thần thức quét ra thì thấy trong tập thị còn
mấy tờ như thế.

Hoa y thanh niên ngu xuẩn đến đâu cũng biết là có việc liên quan đến mình xảy
ra.

Y hít sâu một hơi, đuổi theo mấy tu sĩ để hỏi rõ.

Thân ảnh y vừa lướt lên tầng không thì trong tòa thành mênh mông huyền băng có
mấy chục đạo xung thiên quang diễm để truyền tin bừng lên.

Vù!

Đồng thời, một đạo lục sắc quang diễm từ điện vũ gần đó bắn tới.

Một mặc trung niên tu sĩ đả mặc lục sắc bì bào đánh xong là chạy, tu vi tựa hồ
chỉ Phân niệm tứ trọng, nhưng không hiểu có phi độn dị bảo gì mà tốc độ cực kỳ
kinh nhân.

“Thật ra là sao?”

Hoa y thanh niên càng không hiểu, ai xuất hiện cũng công kích y. “Chát!” Y
phát ra một đạo quang hoa rực rõ đánh tan lục sắc quang diễm, đồng thời mắt
bắn thần quang cả thước.

“A!”

Trung niên tu sĩ cách mấy trăm trượng đột nhiên kêu lên thê thảm, rớt phịch
xuống.

“Song mục phát thần quang… khiến người ta không thể đỡ nổi, quả nhiên là y!”

“Trời đất, y dám nghênh ngang ra mặt ở đây.”

Nhiều tu sĩ ngoài xa tỏ vẻ không dám tin.

“Thật ra là sao, vì cớ gì ngươi đột nhiên đánh lén ta!” Hoa y thanh niên lao
đến chỗ trung niên tu sĩ rơi xuống hỏi, y không hạ thủ quá nặng, chỉ buộc
trung niên tu sĩ không thể động dụng thuật pháp.

“Đừng giết ta, ta chỉ vì phần thưởng thôi!” Trung niên tu sĩ ôm đầu kêu lên.

“Thưởng cái gì?” Hoa y thanh niên càng nghi hoặc.

“Oành!”

Lại có ba đạo khí tức Kim đơn đại tu sĩ bừng lên. Ba dải quang hoa chói lòa từ
ba hướng đổ tới hoa y thanh niên.

“Kim đơn đại tu sĩ xuất thủ, mau, cùng xông lên!”

Ba đạo quang hoa lóe lên, ít nhất năm, sáu mươi đạo quang hoa từ các góc lao
vào hoa y thanh niên.

Hoa y thanh niên nhợt nhạt mặt mày, ngần ấy người động thủ phát ra uy năng, y
khó ngạnh tiếp. “Chát!” Y không dám đứng lại bức hỏi trung niên tu sĩ, liên
tục phi độn, tránh khỏi một Kim đơn đại tu sĩ công kích, mắt lại ánh lên thần
quang, hất một Kim đơn tu sĩ mặc hắc y chạy vào một cửa tiệm kêu lên thê thảm
rơi xuống.

“Các ngươi sao thế hả?”

Hoa y thanh niên không hiểu đầu cua tai nheo gì kêu lên, “Ta và các ngươi vô
oán vô cừu, ta chỉ là tu sĩ ngoại lai, các ngươi còn công kích thì đừng trách
ta hạ trọng thủ!”

“Ngươi không biết? Ngươi cướp một món tiên khí, khiến Hoàng Phủ gia chủ, Đại
Hàn cung cung chủ, Vũ Hóa Nhược Tinh mất mạng mà còn dám nghênh ngang xuất
hiện tại Huyền Băng thành.”

“Lẽ nào ngươi không biết Vũ Hóa thế gia và Đại Hàn cung, Hoàng Phủ thế gia đã
treo phần thưởng kinh nhân? Tu sĩ chỉ cần công kích ngươi sẽ được trả không ít
linh thạch?”

“Nếu đả thương ngươi sẽ được một món đạo giai pháp bảo!” Nhiều tu sĩ kêu to,
cho rằng hoa y thanh niên biết mà cố ý hỏi.

“Oành!”

“Oành!”

“Đừng để y chạy!” Ngôi thành này ít nhất có hơn trăm vạn tu sĩ cư trú, không
thiếu cao giai tu sĩ, mé đông lại có hai dải khí tức dấy lên.

“Ngươi dám xuất hiện tại Huyền Băng thành, lẽ nào coi Đại Hàn cung không ra
gì?”

Thinh không mé nang rung lên, băng điện khổng lồ bay lên cao, ít nhất có bốn,
năm tiếng gầm già nua hùng hậu vang vọng thiên địa.

“Cái gì? Ta cướp một món tiên khí? Khiến Hoàng Phủ gia chủ, Đại Hàn cung cung
chủ và Vũ Hóa Nhược Tinh của Vũ Hóa thế gia mất mạng?” Hoa y thanh niên tròn
mắt.

“Cái gì hả! Không liên quan đến ta!”

Hoa y thanh niên hiểu ra kêu lên, trước mắt tối sầm, muốn khóc mà không có
nước mắt. Y ở đây bế quan dưỡng thương, còn chưa ra ngoài mà lại cướp tiên
khí, khiến ngần ấy đại nhân vật, Thần huyền tu sĩ chết. Thế là thế nào! Y hiểu
vì sao ngần ấy mình thấy mình lại như thấy quỷ, đây là Huyền Băng thành, cách
sơn môn Đại Hàn cung không xa, tương đương với cửa của Đại Hàn cung. Y hại
chết cả cung chủ của đối phương, chỗ nào cũng có phần thường kinh nhân về mình
mà y còn nghênh ngang xuất hiện ở đây, chả trách Đại Hàn cung điên cuồng.
Nhưng y đã làm gì? Không hề làm gì kia!

“Các ngươi nhận nhầm người rồi!”

Tránh thêm đòn của một tu sĩ, hất lùi một Kim đơn tu sĩ trên nóc, hoa y thanh
niên kêu to.

“Đừng kêu nữa, ai cũng nhận ra, cùng phối hợp nào. Ngươi tài cao mật lớn, bọn
ta công kích vào bên cạnh, ngươi đừng khó dễ để bọn ta lĩnh thưởng.” Mấy tu sĩ
nói thế càng khiến hoa y tu sĩ trẻ tuổi suýt nữa trước mắt tối sầm, thổ huyết.

“Mẹ nó chứ, kẻ nào hại ta hả!” Hoa y thanh niên kêu lên bi phẫn, cắm cổ chạy
khỏi thành.

“Oa ha ha ha! Lần này phát tài rồi!” Cùng lúc đó, trong một gian tĩnh thất ở
thành trì khác, vang lên tiếng lục bào lão đầu và Ngụy Tác đắc ý cười to.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận