Thông Thiên Chi Lộ

Chương 942: Không nên tranh đoạt với ta

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đây là cực đạo tiên binh! Tiên khí mà Thần huyền ngũ trọng điên phong đại
năng cũng coi trọng! Chả trách lại ở trong thể nội thần huyền đại năng này.”

Ngụy Tác dừng chạy.

Tinh quang từ cái lọ không ngờ lại chống nổi quang trụ của cổ đế thi, hôi sắc
ngọc đài và cổ điện cùng nửa ngọn núi đều hóa thành bột.

“Cách!”

Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú tỏ vẻ kinh hỉ cực độ, nhưng rồi biến thành
kinh hãi.

“Keng!”

Cổ đế thi hiện rõ phong thái chân tiênkhi hai làn thần uy chưa tan thì mắt nó
lại bắn ra lưỡng đạo hắc sắc quang trụ.

“Choang!”

Lưỡng đạo hắc sắc quang trụ giáng lên thai thể cái lọ, vang lên như chuông
đồng. “A!” Xương hai tay và ngực Mộ Dung Tú nát vụn, không chịu nổi uy năng
xung kích cỡ đó, bị quét bay đi, cái lọ cũng rời tay, quay tít trên không,
tiên quang lóe sáng.

“Tử!”

Cổ đế thi không hề dừng lại, mắt bắn ra hắc sắc quang trụ vào Mộ Dung Tú, cắt
y làm ba.

“A!”

Thần huyền pháp thân như tượng băng từ nhục thân Mộ Dung Tú dấy lên, nhưng rồi
gào lên không cam tâm, hắc sắc huyết mạch quang hoa quấn tới, thần huyền pháp
thân này bị cắt thành vô số đạo huyền băng nguyên khí, hình thần đều bị diệt.

“Lại một thần huyền mất mạng…”

Ngụy Tác hít sâu, cơ hồ mọi tu sĩ đỉnh nhọn của Hoàng Phủ thế gia và Chân Lôi
tông đều chết, giờ thêm Đại Hàn cung, tin này đồn ra sẽ nổi sóng.

“Cổ đế thi định làm gì?”

Linh Lung Thiên trợn tròn mắt, cổ đế thi vừa giết Mộ Dung Tú xong thì đột
nhiên như có cảm giác thấy nguy hiểm, kinh hãi lùi lại.

Sinh tử thư không ai điều khiển tự bay lên, khí tức khó tưởng tượng nổi khiến
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng thấy thiên địa bị xung kích đến chấn động.

“Chát!”

Ngọc quang từ Sinh tử thư bắn ra, giữ cứng cổ đế thi đang lùi lại trên không
với tốc độ kinh nhân, chém nát một đạo hôi sắc quang phù rồi biến nửa thân
dưới cổ đế thi thành tro.

“Hống…”

Cổ đế thi tựa hồ hoảng sợ, gầm lên động trời rồi nửa thân thể không ngừng lùi
lại giữa hư không, như thể đang đẩy cửa, sau lưng rực hôi quang, thoáng sau đã
khuất bóng khỏi tầm mắt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.

“Sao lại như thế!?” Ngụy Tác tròn mắt.

“Đế uy! Khẳng định là đế uy của đế tôn để lại Sinh tử thư! Người sở hữu kích
phát Sinh tử thư không thể có uy năng này.” Linh Lung Thiên hít sâu một hơi,
cảnh tượng đấu pháp này khiến nó không thể coi thường.

Vạn lý sưu ảnh kính truyền lại cảnh tượng, cổ đế thi mất tích, Sinh tử thư tắt
quang hoa rơi xuống.

“Ngươi định làm gì?” Linh Lung Thiên biến sắc quát khẽ, Ngụy Tác dĩ kinh phát
động Động Hư bộ pháp, lướt về phía Luân hồi tháp.

“Liều thôi!”

Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, đưa Linh Lung Thiên lướt ngang hư không,
đồng thời trán toát mồ hôi, kêu lên loạn xạ, “cổ đế thi rất có thể bị dọa chạy
mất rồi! Dù quay lại thì nguyên khí cũng tổn thương, ta còn có Chân tiên cốt
quan, chưa biết chừng sẽ ngăn được! Hiện tại là lúc tốt nhất thu lấy tiên binh
và Sinh tử thư! Nếu bọn Vũ Hóa Ứng Thiên chưa chạy xa, cũng có thể nhìn thấy
cảnh này… Vật này và Sinh tử thư lọt vào tay chúng thì chúng ta khác gì làm
nền cho chúng! Tương đương với giúp chúng quét sạch chướng ngại tiến công Vân
Linh đại lục… địa bàn Chân Lôi tông, Đại Hàn cung e sẽ bị Vũ Hóa thế gia
tiếp quản!”

“Mẹ nó chứ, tham quá!” Linh Lung Thiên mắng đúng bằng giạng Ngụy Tác mắng nó
trước kia.

Ngụy Tác tuy không sai nhưng cực kỳ nguy hiểm.

Không biết về lúc này có chạm mặt cổ đế thi không, với thần uy của nó, Ngụy
Tác và Linh Lung Thiên chưa kịp tế xuất Chân tiên cốt quan thì đã xong đời.

Nếu Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh chưa đi hẳn, đến sớm hơn Ngụy Tác
một bước, lấy được Sinh tử thư và cực đạo tiên binh, Ngụy Tác và nó quay lại
thì tương đương với tự chui đầu vào lưới. Thực lực của gã và Linh Lung Thiên
không chống nổi Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh có một món tiên binh.

Thậm chí có khả năng không địch nổi một mình Vũ Hóa Ứng Thiên có tiên binh.

Cổ hoàng đoạt binh thuật tuy thần diệu nhưng với tu vi hiện tại của Ngụy Tác
thi triển, e không thể đột phá pháp vực của Vũ Hóa Ứng Thiên.

Nhưng Linh Lung Thiên không ngăn cản, cũng không rời khỏi gã, mắng thì mắng,
sợ thì sợ chứ nhiều lúc nó còn tham bảo vật hơn cả Ngụy Tác, tình hình này nó
cũng cho rằng đáng để liều.

“Cổ đế thi chạy rồi!”

“Trời đất, hai thứ đó đều khó tưởng tượng nổi!”

Bên ngoài Luân hồi tháp còn hơn ba mươi tu sĩ Đại Hàn cung và Hoàng Phủ thế
gia, thấy cổ đế thi đi khỏi thì họ vốn nhợt nhạt bỗng điên cuồng.

“A!”

Một tu sĩ Hoàng Phủ thế gia có độn tốc nhanh nhất lao tới, nhưng chưa kịp đến
gần cái lọ lấp lánh và cổ ngọc thư chừng mười dặm thì phía sau có năm, sáu tu
sĩ phát ra quang hoa biến y thành tro.

“Oành!” “Oành!”

Tiên bảo động lòng người, các tu sĩ còn lại bạo phát đại chiến.

“A!”

Thoáng sau có năm, sáu tu sĩ bị đánh thành máu văng khắp không trung.

Không chỉ giữa tu sĩ Đại Hàn cung và Hoàng Phủ thế gia, ngay cả tu sĩ mỗi phe
cũng công kích lẫn nhau, chỉ muốn đoạt lấy vô thượng tiên khí để một bước lên
trời.

“Chặn ta thì chết!”

Một hồng bào tu sĩ Kim đơn tứ trọng của Đại Hàn cung nhanh chóng lao ra hú
vang, giết liền ba người chấn nhiếp các tu sĩ ở phía sau, quanh mình y vấn vít
thất thập nhị đóa hồng bảo thạch băng liên, lao đến cách cái lọ chỉ mấy trăm
trượng.

“Bọn Vũ Hóa Ứng Thiên chưa đến!”

Cùng lúc, thân ảnh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên xuất hiện cách Luân hồi tháp
không đầy bốn trăm dặm, không thấy tung tích bọn Vũ Hóa Ứng Thiên thì cả hai
kinh hỉ cực độ.

“Muốn sống thì tránh ra!”

Ngụy Tác vận chân nguyên quát vang, một đạo thanh sắc kiếm khí trực tiếp vượt
gần bốn trăm dặm chém trúng tu sĩ Đại Hàn cung sắp vớ lấy cái lọ.

“A!”

Tu sĩ Kim đơn tứ trọng đó không chống nổi, thất thập nhị đóa hồng sắc băng
liên bên ngoài thân thể tan biến, thân thể bị thanh sắc kiếm khí cắt làm đôi.

“Lướt đi bốn trăm dặm, thần thức và thần thông cỡ nào!”

Ngụy Tác toàn lực thi triển Duy ngã tâm kiếm, chấn nhiếp mọi tu sĩ.

Tất cả tản đi, không dám tranh đoạt tiên binh, nhắm bốn phương tám hướng bỏ
chạy.

Ngụy Tác cách cái lọ nhỏ và Sinh tử thư lẫn trong bụi và mạt vàng không đầy
trăm dặm.

“Chát!”

Trong óc Ngụy Tác xuất hiện tiếng báo động, gã biến sắc bước tới. Hắc bạch
lưỡng sắc thần quang như sao băng chém vào trước mặt và góc phải.

“Vũ Hóa Nhược Tinh!”

Ngụy Tác sầm mặt nhìn sang trái.

Vũ Hóa Nhược Tinh mặc thần thiết liên hoa chiến y hiện ra.

Chiến y do từng vạt cánh hoa sen tổ thành lóe lên ánh sáng như ánh trăng, Vũ
Hóa Nhược Tinh trông cực kỳ thoát trần, cực kỳ thánh khiết, cao nhân nhất
đẳng.

“Chả trách bọn Long Mộc Tinh bặt tin, hóa ra cổ đế thi lọt vào tay ngươi!” Vũ
Hóa Nhược Tinh lạnh lùng nhìn Ngụy Tác.

“Vũ Hóa Ứng Thiên bảo chạy mà ngươi dám quay lại, xem ra ngươi muốn chết rồi.”
Ngụy Tác không hề ngơi tay, toàn lực phát động Đại thừa pháp âm, trấn áp Vũ
Hóa Nhược Tinh.

“Đạo thuật pháp của ngươi đích xác là vô thượng cường pháp. Tiếc là không đột
phá được đại đạo pháp vực của chiến y của ta. Hôm nay ngươi sẽ làm nền cho ta,
sau này ta đạt thành tựu vô thượng, sẽ lập tế đài cảm tạ ngươi.” Vũ Hóa Nhược
Tinh hơi run lên, pháp y kêu leng keng, đồng thời cười lạnh như không bị ảnh
hưởng, tay có ngân quang lóe lên, lấy ra một cây ngân sắc trường thương. Ngân
sắc trường thương có thần văn ánh lên, hoa văn hình cánh sen, tựa hồ cùng với
chiến y dều do một đại năng luyện chế thành, uy năng gần đạt thanh sắc cổ du
đăng.

“Ngươi nên gọi Vũ Hóa Ứng Thiên đến đã. Mình ngươi mà đòi cùng ta tranh đoạt
pháp bảo?” Ngụy Tác dốc thần thức, Linh Lung Thiên còn đó, Vũ Hóa Ứng Thiên
thì mất bóng.

“Vô thượng cường pháp của ngươi hoàn toàn bị pháp bảo này của ta khắc chế, thu
thập ngươi còn cần ca ca nữa sao?” Vũ Hóa Nhược Tinh cười lạnh, hắc bạch lưỡng
sắc thần quang lóe lên, đồng thời ngân sắc trường thương phát thần uy, rừng
rực ngân quang.

“Đã như thế thì ngươi chết đi. Vừa hay lấy được pháp y luôn.”

Vũ Hóa Nhược Tinh nói thế, lại không phát hiện tung tích Vũ Hóa Ứng Thiên,
Ngụy Tác cười lạnh. “Chát!” Hai làn khí tức chấn động thiên địa bừng lên.

Hôi hắc sắc loan nguyệt và bạch sắc tu di thần sơn chấn động hư không, ép tới
Vũ Hóa Nhược Tinh.

Đồng thời, Bất hủ đế mộc và Trường hà thao thiên quyển được Ngụy Tác tế xuất,
bạo phát chiến lực mạnh nhất.

“Ngươi… ngươi là thần huyền… Lẽ nào ngươi là… Sao lại như thế!” Vũ Hóa
Nhược Tinh hiện rõthần sắc không dám tin.

“Tiếc là ngươi phát hiện quá muộn.” Ngụy Tác lắc đầu.

Trong tiếng nổ động trời, uy năng của Vũ Hóa Nhược Tinh tan tành, phun ra
nguyên khí và khí huyết.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận