“Sao hả?” Ngụy Tác truyền âm hỏi Linh Lung Thiên, khẩn trương hẳn.
Khiến Linh Lung Thiên biến sắc, tuyệt đối không phải phàm phẩm. Khí tức pháp
trận còn đáng sợ hơn khí tức ngoài Luân hồi tháp, hai đống mảnh vỡ hắc sắc
ngọc thạch trừ thần huyền khí tức còn có hai làn khí tức khác nữa.
Mỗi mảnh hắc sắc ngọc thạch đều có quang văn lưu động, dệt thành nguyên khí
đặc biệt khiến mỗi mảnh ngọc thạch tựa hồ không thuộc về cõi đời.
Trong thạch điện mênh mông có hai đống ngói ngọc vỡ, hai đóa hắc sắc ngọc liên
lớn cỡ người lớn, là thứ do thần văn luyện chế thành, không biết là gì, nếu
giá trị kinh nhân, e rằng lúc nào cũng có thể bùng nổ đại chiến.
“Đây là Hạo thiên trấn ma liên, pháp khí này để phong ấn yêu thú lợi hại. Là
thứ từ thời đại của ta, tu sĩ này là nhân vật từ thời đại đó.” Linh Lung Thiên
nhìn quanh, “Có thể có yêu thú lợi hại ẩn trong Luân hồi tháp.”
“Để phong ấn yêu thú mà hỏng rồi, yêu thú sẽ thoát ra?” Ngụy Tác hít sâu một
hơi, thần huyền đại năng phong ấn hai con yêu thú tại đây rất có thể để trấn
thủ Luân hồi tháp, qua khí tức trong mảnh hắc sắc ngọc thạch thì thực lực của
chúng cực kỳ kinh nhân.
“Có gì xuất hiện chưa?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường truyền âm hỏi Linh Lung
Thiên, thần thức gã toàn lực rải ra bao trùm mấy trăm dặm nhưng không hề cảm
tri thấy có khí tức yêu thú.
“Không.” Linh Lung Thiên hơi nhíu mày, toàn lực cảm tri cũng chỉ thấy trừ toán
tu sĩ mói vào thì không còn vật sống.
“Chư vị có nhận ra lai lịch vật này?” Lôi Sất thần quân uy nghiêm như đế vương
hỏi.
“Chắc là pháp khí lợi hại, chỉ là đã triệt để phá tổn, không còn gì uy hiếp
nữa.” Vũ Hóa Ứng Thiên lắc đầu, hút một hắc sắc ngọc phiến.
Vũ Hóa Ứng Thiên làm vậy không bị ai phản đối, y chỉ lấy một mảnh nhỏ hơn nữa
lấy đầu tiên kiểu này phi thường nguy hiểm, ai cũng mong y làm vật thí nghiệm…
“Cương nha muội, xem ra chúng đều không biết.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường
truyền âm cho Linh Lung Thiên.
“Không biết là tốt nhất, nếu có yêu thú ẩn thân, chỉ có chúng ta phát hiện còn
chúng không biết thì chúng ta càng có lợi.” Linh Lung Thiên truyền âm.
“Cương nha muội không ngờ người cũng âm hiểm lắm.”
“Ở chỗ này mà ngươi còn lảm nhảm thì đúng là đầu đất.” Linh Lung Thiên ấm ức
cực độ, chỉ muốn cho một cước lên mặt Ngụy Tác.
“Quan hệ gì đâu, tốt nhất chúng đừng chọc vào ta, không thì ta tìm chỗ thả cổ
đế thi rồi chạy.” Ngụy Tác truyền âm.
“…” Linh Lung Thiên tắt tiếng, có cổ đế thi là Ngụy Tác như có chỗ dựa, đắc
ý khôn cùng. Đối với Vũ Hóa Ứng Thiên, Linh Lung Thiên càng lúc càng thấy nên
cẩn thận, y không phải loại sơ ý, nhiều khi xông lên tuyến đầu vì y đã nắm
chắc, cảnh giới ở mức cao hơn mọi tu sĩ có mặt.
“Hai vật này đã nát, chúng ta chia theo ước định, chư vị không có vấn đề gì
chứ?” Thấy Vũ Hóa Ứng Thiên hút hắc sắc ngọc phiến lên không hề gì, Hoàng Phủ
gia chủ lạnh giọng.
“Được, chúng ta lấy hai vật này.” Cực Âm tổ sư thập phần giảo trá, lấy ngay
hai mảnh vỡ.
Hai mảnh lão cầm tuy chỉ hai phần mười nhưng là hai mảnh hoàn chỉnh nhất. Tu
sĩ tại trường không ai ngốc, kiểu thu lợi này ai cũng biết nhưng thứ đó đã vỡ,
to hơn cũng không khác gì nên bọn Hoàng Phủ gia chủ chỉ cười lạnh, không nhiều
lời mà chia những mảnh khác.
“Tiểu tử, mảnh của hai chúng ta to nhất, thế nào, lão tổ ta không tệ chứ.” Cực
Âm thần quân đắc ý, đưa cho Ngụy Tác diện tiền đoạn truyền âm.
“Lão tặc này mà thấy thứ khiến lão động lòng thì dù giao rồi cũng sẽ tìm cách
đối phó chúng ta đoạt lại.” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên lẩm bẩm nhưng ngoài
mặt bình tĩnh như thường, thu hắc sắc tàn phiến vào túi. Vật này tuy vô dụng
nhưng bên trong còn thần văn hoàn chỉnh, tương lai tu vi Ngụy Tác đạt cảnh
giới nhất định, sẽ từ đó tham ngộ được đạo lý.
“Đi thôi!”
Thu mảnh hắc sắc ngọc thạch lại, chúng nhân tìm khắp gian thạch điện, không
thấy có gì liền lui đi, tiến về cổ điện.
“Sao hả?”
Đột nhiên, Linh Lung Thiên cảm giác thấy thần sắc Ngụy Tác biến hóa, nó đã
toàn lực cảm tri cũng không thấy gì dị thường.
“Địa Mẫu cổ kinh vô dụng ở đây.” Ngụy Tác hơi lạnh giọng truyền âm đáp.
Rời khỏi thạch điện, gã dùng Địa Mẫu cổ kinh nối thông địa mạch dể thử xem có
cảm tri được khí tức đặc biệt không nhưng thầm cả kinh vì hoang sơn trong Luân
hồi tháp tựa hồ không có địa mạch, hình như do chính thần huyền đại năng tạo
ra, có thần huyền khí tức lộ ra, cũng như Luân hồi tháp ở ngoài, vì đã hỏng
nên thần uy tan mất. Địa Mẫu cổ kinh không thể sử dụng quanh hoang sơn này
chứng tỏ không phải chỗ có lợi cho đấu pháp.
“Địa Mẫu cổ kinh vô dụng? Động thủ thì nên ra ngoài.” Linh Lung Thiên truyền
âm.
Cổ điện chìm trong sương xám, tựa hồ đã sập một góc, không có thần huy kinh
nhân hay khí tức đặc biệt toát ra, chỉ là không nhìn rõ nên có phần thần bí.
Ai nấy thập phần cẩn thận, Vũ Hóa Ứng Thiên cũng không vào trước mà đi cùng
mọi người, cả toán cơ hồ xếp thành một hàng.
“Chát!”
Từng lúc rời thạch điện, chúng nhân vừa đi được mấy trăm trượng, cách đỉnh núi
rất xa thì đột nhiên cổ điện vang lên âm thanh như tiếng tim đập.
“Xoẹt!!”
Ai nấy nín thở, thần kinh căng ra thì cổ điện trên núi đột nhiên rung lên, rực
tinh quang.
Tinh quang bắn khỏi Luân hồi tháp, những thứ giống hệt mà Vũ Hóa Ứng Thiên và
Vũ Hóa Nhược Tinh không dám ngạnh tiếp dấy lên thần văn, như nhiều tiểu thiên
địa chập lại.
Nền cổ điện sáng lên quang hoa, tựa hồ định bay lên.
“Cấm chế tuy đã phá tổn nhưng thần uy chưa tan hết, mau liên thủ trấn áp,
không thì cổ điện tuy không truyền tống đến chỗ định sẵn nhưng sẽ đi mất,
chúng ta sẽ tay trắng!” Vũ Hóa Ứng Thiên vốn thản nhiên nhất cũng biến sắc,
quát to.
Đồng thời, một ngọn bút lông do hắc sắc thần văn ngưng thành hiện ra, từ hư
không vạch lên mọt đường, trấn áp cổ điện.
“Được lắm! Tiểu tử!”
Cực Âm thần quân biến sắc, mắng ra một câu không có phong phạm thần huyền bá
chủ tí nào. Vũ Hóa Ứng Thiên vạch ra khe nứt hắc sắc ép lên quang hoa từ cổ
điện bắn ra nhưng thêm tinh quang lại từ cổ điện bắn lên, bao trùm trăm dặm
trong tích tắc, đổ vào tất cả. Uy năng ngút trời ép cho thân thể Cực Âm thần
quân gần như bất động, giờ thì ai xuất thủ trấn áp cổ điện cũng vậy, tất cả
đều phải bị lôi vào vòng, còn không toàn lực xuất thủ thì không ai thoát được.
“Phù!”
Lão bất tử Hoàng Phủ thế gia lúc trước bị Ngụy Tác đả thương vẫn chưa lành,
không chịu nổi uy áp mà thổ huyết.
“Toàn lực xuất thủ, không thì chúng ta đều chết ở đây!”
Vũ Hóa Nhược Tinh nhợt nhạt quát to, hai dải thần quang từ đỉnh đầu bừng lên,
nhắm tinh quang đang ấn xuống mà phát hắc bạch lưỡng sắc thái cực đồ.
“Xoẹt!!”
Kim sắc thần văn từ ngón tay Lôi Sất thần quân bắn ra, tuy chỉ mỏng manh nhưng
hư không mờ đi một khoảng trước mặt, như thể không khí và ánh sáng đều bị uy
năng trấn áp, thần uy còn hơn hẳn hắc bạch thái cực đồ có thể hút hết thảy của
Vũ Hóa Nhược Tinh.
“Cách!”
Cực Âm thần quân nãy giờ âm trầm, nhăn nhó, phát ra một viên hoàng sắc đơn
châu, quang hoa kinh nhân, quanh mình có hơn nghìn quang phù do nguyên khí
ngưng thành, tuy chỉ cỡ nắm tay nhưng như một vì sao vạch ngang tầng không.
“Vù!”
Hoàng Phủ Sát Thần vẫn như bức tượng bạch sắc ngọc thạch băng lãnh, đối diện
uy năng ngút trời mà vẫn lạnh tanh, nhưng mọi thứ trong vòng vài trượng quanh
y hóa thành tro, mấy chữ cổ chói lòa từ trán bắn lên, hình thành một dải sáng,
khí tức như tinh vực tử khí trầm trầm.
“Sinh tử thư quả nhiên uy năng kinh nhân cực độ!” Ngụy Tác mục quang lóe lên,
không động dụng thực lực chân chính mà tế xuất cổ đồ, phát ra thần quang sáng
lòa.
Nếu mọi thứ vẫn không chống nổi, Linh Lung Thiên ít nhất còn hôi sắc thủ trạc
chặn được một chốc để gã phát ra toàn bộ chiến lực. Vũ Hóa Ứng Thiên và Lôi
Sất thần quân tuy kinh hãi nhưng không loạn chứng tỏ uy năng liên thủ đủ ngăn
chặn, gã và Linh Lung Thiên có thể tiếp tục ẩn tàng thực lực.
“Oành!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong Luân hồi tháp, các loại uy năng
xung kích vào nhau, hình thành quang diễm khó tưởng tượng nổi và sóng xung
kích kinh nhân.
“Gian thương ngươi quá mạo hiểm!” Linh Lung Thiên bất mãn, tinh quang bị chặn
lại rồi tan đi.
“Cách!”
Đồng thời, quang hoa dưới nền điện tan đi, trong vết nứt có mấy trăm dải thần
quang uốn éo như du lòng lao ra!
“Pháp bảo bay ra!”
Cơ hồ mọi người sáng mắt lên, cũng dốc thuật pháp chụp vào thần quang chói
lòa!
-o0o-