Thông Thiên Chi Lộ

Chương 935: Đứng cùng yêu thú

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Vù, vù, vù!”

Mỗi một đạo thần quang đều tốc độ cực kỳ kinh nhân, xé không khí ràn rạt.

“Keng!”

Ngụy Tác không hề do dự, chụp một đạo tử quang gần nhất, vang lên tiếng keng
như chạm vào thần thiết.

“Đuổi theo đạo lục sắc hà quang bên trái! Phẩm giai vật đó cao nhất ở đây,
ngang với thanh sắc cổ du đăng và cổ đồ của người, còn lại chỉ uy năng bán
tiên khí!” Linh Lung Thiên không xuất thủ, giả thành người hầu chỉ có tu vi
Phân niệm cảnh, mắt chợt lóe lên kim quang, nhìn rõ món tốt nhất trong mấy
trăm đạo thần quang chói lòa này.

“Chát!”

Ngụy Tác không nhìn xem tử quang là gì, phát động Dịch ích kiếm độn, cùng Linh
Lung Thiên đuổi theo đạo lục sắc hà quang.

“Oành!”

Ngụy Tác vừa chụp lấy lục sắc hà quang thì cổ điện đột nhiên rung lên, như bay
lên thất bại mà phải đứng lại, đồng thời bắn ra nghìn đạo tinh quang chỉ cỡ
ngón tay cùng vô số hôi bạch sắc vụ khí, hòa cùng tinh quang với tốc độ kinh
nhân tan đi bốn phương tám hướng.

“A!”

Cả Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều kinh hãi, mặc kệ pháp bảo mà lùi lại bỏ
chạy.

Mỗi một đạo tinh quang đều không thể đón đỡ, may mà tốc độ không như ban nãy,
thần thức của tất thảy còn kịp phản ứng, tránh kịp.

Ai nấy tránh khỏi, tinh quang quang trụ giáng vào bên ngoài Luân hồi tháp,
trực tiếp hất bay từng tảng đá.

Bên ngoài Luân hồi tháp khổng lồ xuất hiện hơn nghìn lỗ thủng, vô số đá vỡ
phun ra.

“A!”

Bên trên Luân hồi tháp, tu sĩ trên kim sắc chiến thuyền của Chân Lôi tông
không biết chuyện gì xảy ra, mới kêu lên kinh hãi thì ít nhất sáu, bảy chiến
thuyền bị tinh quang đánh trúng.

Sáu, bảy kim sắc chiến thuyền sững lại rồi uy năng hủy diệt lan đi, cả chiến
thuyền tan rã với tốc độ kinh nhân, chỉ vài tu sĩ kịp phản ứng mà đào thoát,
còn lại tan theo con thuyền.

“Ầm!”

Sáu, bảy kim sắc chiến thuyền như lá khô bị cuốn tung đi, Luân hồi tháp sụp đổ
vỏ ngoài, như ngọn núi sụp xuống.

Luân hồi tháp sụp đổ, làn sương xám bao trùm.

“Cương nha muội, thấy chưa!” Ngụy Tác rùng mình, cố thu liễm khí tức, khống
chế chân nguyên còn năm phần, phát động Động Hư bộ pháp, lướt cách nền hoang
sơn đi bốn, năm dặm. Trước mắt gã xám xịt, làn sương không có uy năng trí mệnh
nhưng cũng như Hoàng Thiên diệt thức nhãn, có công hiệu cản trở thần thức và
thị tuyến, gã toàn lực rải thần thức cũng chỉ bao được năm, sáu mươi trượng,
đứng im rất có thể bị đánh lén.

“Chát!”

Vừa lướt đi thì vị trí gã đứng, hư không mãnh rung lên, thần uy kinh nhân va
nhau khiến hư không suýt sụp đổ.

“Lôi Sất thần quân, tiểu tử của Hoàng Phủ thế gia dung hợp Sinh tử thư, cả Vũ
Hóa Nhược Tinh, tất cả đều xuất thủ nhắm vào ngươi.” Linh Lung Thiên mắt lóe
kim quang, truyền âm cho Ngụy Tác.

“Vũ Hóa Nhược Tinh cũng xuất thủ, mẹ nó chứ, ta chưa đánh lén y mà y đánh lén
ta.” Ngụy Tác ấm ức.

Vũ Hóa Nhược Tinh chưa biết gã là người đoạt cổ đế thi, hiện tại đánh lén vì e
dè hoặc đố kỵ thần thông của gã, không muốn trong lớp trẻ có thêm nhân vật
tranh phong.

Lôi Sất thần quân và Hoàng Phủ thế gia là quan hệ liên minh, lúc này thừa cơ
đánh lén cũng đúng, nhưng Vũ Hóa Nhược Tinh xuất thủ đánh lén thì gã rất bực
mình.

“Cương nha muội, Vũ Hóa Nhược Tinh hiện tại ở đâu, ta đánh lén y!” Ngụy Tác
truyền âm.

“Ai cũng thập phần giảo trá, liên tục biến ảo phương vị, đánh lén cũng khó
trúng! Có thứ gì đó từ sau cổ điện đi ra! Thực lực không kém Thần huyền nhất
trọng đại năng! Là yêu thú phong ấn trong thạch điện!”, Linh Lung Thiên đột
nhiên cả kinh, nói nhanh với Ngụy Tác.

“Cái gì, một hay hai con?” Ngụy Tác dựng tóc gáy, trong màn sương này phải nhờ
vào Linh Lung Thiên chỉ dẫn dể đấu pháp thì thuật pháp khó nhắm chuẩn, nếu hai
yêu thú thực lực sánh với thần huyền ập tới, gã và Linh Lung Thiên khó ứng
phó.

Không ai dám phát động thuật pháp thử đánh tan hôi bạch sắc vụ khí, ai cũng có
tính toán riêng nên không muốn để lộ phương vị cụ thểvì có thể bị đánh lén.

“Một, là một dải hôi sắc lưu quang, trông như một con trùng, áp sát lão bất tử
Hoàng Phủ thế gia bị ngươi đả thương! Lão bất tử đó không nhận ra, hả…” Linh
Lung Thiên chợt hít hơi lạnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Tác căn bản không thấy những người khác, khí tức yêu
thú mà gã và Linh Lung Thiên vừa nói, lại nghe Linh Lung Thiên hít hơi lạnh
thì gã cực kỳ khẩn trương hỏi.

“Ta chưa từng thấy yêu thú này nên không biết.” Linh Lung Thiên nhe răng, ngữ
khí hơi run, “Nó chui vào thân thể lão bất tử đó như đoạt xá! Hoàng Phủ gia
chủ cách lão bất tử đó chỉ hơn mười trượng, cũng không phát hiện ra!”

“Đoạt xá chiếm cứ thân thể?” Ngụy Tác nhớ đến Hỗn nguyên thần oa trong Đại Hắc
thiên điện, “Yêu thú tiến vào thân thể lão bất tử đó thì có gì dị thường
không!” Gã hỏi tiếp.

“Không, cũng không thừa cơ đánh lén Hoàng Phủ gia chủ. Yêu thú này linh trí e
là cực cao, không kém gì tu sĩ.” Linh Lung Thiên hơi nheo mắt lại. Chỉ nó nhìn
rõ còn không ai biết nên càng kinh hãi.

“Lẽ nào yêu thú này có thể hoàn toàn khống chế tu sĩ, như giả thành tu sĩ đó?”
Ngụy Tác càng rợn tóc gáy, gã từ thần huyền tu vi giả thành Kim đơn tu sĩ để
giả heo ăn cọp, nếu một con thần huyền cấp yêu thú cũng vậy thì quá đáng sợ.
Ai biết được yêu thú khống chế một lão bất tử Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ thì sẽ
có biến hóa gì.

“…” Gã và Linh Lung Thiên càng lạnh mình vì làn xương xám đã tan, ai nấy đều
hiện rõ, cả hai đều cho rằng yêu thú này linh trí cao kinh người, hoàn toàn
biết nắm lấy thời cơ trong tích tắc.

“Tiểu tử, không sao là được rồi, chúng đều tồi tệ, vừa nãy khẳng định không ít
kẻ đánh lén người.” Cực Âm thần quân vốn cực kỳ kinh nghi bất định, định bỏ
chạy nhưng thấy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên an toàn thì tỏ vẻ kinh hỉ lao
nhanh tới.

“Không hề lộ dấu vết?!” Ngụy Tác mặc kệ Cực Âm thần quân, mục quang bình tĩnh
như thường liếc lão bất tử đó, gã rùn mình vì không chỉ bề ngoài không đổi mà
tử sắc và xích sắc thần quang từ lỗ mũi phun ra cũng thế, với thần thức của gã
cũng không thấy khí tức có gì lạ.

“Các vị lấy pháp bảo chụp được ra, chia theo ước định.” Hoàng Phủ gia chủ
không biết gì nên bảo Ngụy Tác, “Ta thấy ngươi chụp được một đạo tử quang và
một đạo lục hà, giao ra đi.”

“Hả… Đây là yêu thú hay tu sĩ đoạt xá.” Mục quang Ngụy Tác không dừng lâu
trên mình lão bất tử đó, cũng không đổi sắc, nhưng “Lão bất tử” như cảm giác
được, lúc nhìn gã thì khiến gã lạnh mình là “Lão bất tử” ngầm thể hiện, đôi
mắt vàng đục loáng lên tơ đen như lông tơ, đầy quỷ dị xen lẫn uy hiếp. Yêu thú
vô danh này quá đáng sợ, không biết còn con nào ẩn mình nữa không.

“Muốn bọn ta giao ra cũng được, tất cả lấy hết ra đi.” Cực Âm thần quân thấy
Ngụy Tác im lặng thì tưởng gã không đành giao ra nên nói thế, đồng thời truyền
âm, “Tiểu tử, không nên xung động vì tham tâm nhất thời, không thì hai phe kia
sẽ ra tay với chúng ta, chúng ta cứ tranh thủ thu được bao nhiêu thì thu tồi
tìm cơ hội trực tiếp đào tẩu.”

“Được.” Vũ Hóa Ứng Thiên không hề phát hiện “Lão bất tử” đó có gì khác, liếc
cổ điện trên đỉnh núi, gật đầu, “Cùng lấy thứ giành được ra đi.” Trước mặt y
rực quang hoa, ngưng thành cảnh tượng mấy trăm kiện pháp bảo bay ra.

Mọi pháp bảo, mọi tu sĩ hiện rõ vị trí.

“Hoàng Phủ gia chủ nhắm vào ta… để y đứng cùng yêu thú.” Ngụy Tác hít sâu
một hơi, trấn định tâm thần, truyền âm cho Linh Lung Thiên rồi nhìn hai thứ
lấy được. Yêu thú này chỉ gã và Linh Lung Thiên phát hiện, thử đang ở cạnh
Hoàng Phủ gia chủ, không nói ra sẽ có lợi hơn.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận