Thông Thiên Chi Lộ

Chương 933: Mảnh vỡ thạch điện

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Tiểu tử, sau chuyến này, ngươi có dám ở lại đấu một trận với Hoàng Phủ thế
gia không?” Bàn xong với Cực Âm thần quân, Lôi Sất thần quân cùng Vũ Hóa Ứng
Thiên, Vũ Hóa Nhược Tinh không nói gì, Hoàng Phủ gia chủ băng hàn cực độ hỏi
Ngụy Tác.

“Ta không muốn lãng phí khẩu thiệt.” Ngụy Tác mặc kệ Hoàng Phủ gia chủ, mà
nhìn xuống. Thổ hoàng sắc hỗn độn nguyên khí chỉ còn mỏng như tấm lụa, nhưng
mọi người, kể cả Vũ Hóa Nhược Tinh ở gần nhất cũng không vọng động, ai cũng
hiểu cố xuyên qua có thể sẽ xảy ra biến cố, nguyên khí uy năng tên nóc giờ rát
dễ xuyên qua, song vạn nhất có thay đổi khiến nguyên khí từ chỗ khác phun tới
thì tương đương với mấy chục bán tiên khí giáng tới, không ai chặn nổi.

Đợi khi thông đạo lộ ra toàn bộ, thấy không thay đổi thì mói đi vào.

“Bố trí cấm chế!” Lôi Sất thần ngó lơ Hoàng Phủ gia chủ và Ngụy Tác, hạ lệnh.

“Ầm!”

Lôi Sất thần quân lên tiếng, trừ kim sắc cổ chiến thuyền bọn y đứng, mọi
thuyền của Chân Lôi tông đều liên miên tràn ra những trụ chớp như thùng nước.

Bạch sắc thiểm điện trụ chói lòa giáng lên không, tụ lại hình thành một thiểm
điện cầu kinh nhân rỗi tách ra thành vô số tia sét cỡ cánh tay bắn khắp hư
không, tạo thành một tấm lưới hai tầng, bao lấy ngọn núi đã vỡ, ánh sáng chiếu
rọi tất cả.

Chân Lôi tông bố trí cấm chế này, các thần huyền đại năng đều thản nhiên, lôi
quang võng này trông uy thế kinh nhân nhưng uy năng thực tế chỉ linh giai
thượng phẩm, với tu vi của bọn Cực Âm thần quân thì không ảnh hưởng gì, chỉ
cần hộ thể linh quang cũng ra vào dễ dàng.

“Hai lão kia đều có mỗi người một món uy năng bất phàm, nhất là lão đầu đeo
thanh đồng sắc hạp tử có thứ không kém cổ đồ của ngươi.” Linh Lung Thiên ra vẻ
than nhiền đứng sau lưng Ngụy Tác, mắt ngầm lóe kim quang tra xét xem có gì uy
hiếp được nó và Ngụy Tác không.

Ngụy Tác bình tĩnh như thường liếc qua, Linh Lung Thiên nói đến hai tu sĩ cạnh
Lôi Sất thần quân, một người có thanh hoàng sắc thiểm điện bao quanh, một
người đeo thanh đồng sắc trường hạp, đều tu vi Kim đơn ngũ trọng, ban nãy
Hoàng Phủ gia chủ bị gã đánh bay nhưng hai người này thản nhien chứng tỏ không
phải người Hoàng Phủ thế gia mà là nhân vật hạch tâm của Chân Lôi tông.

Trừ hai người này ra, trên các kim sắc chiến thuyền còn năm, sáu Kim đơn tu sĩ
thống lĩnh, nhưng đều là Kim đơn nhất, lưỡng trọng tu vi, không có pháp lực
dao động đặc biệt, không đáng gì với gã và Linh Lung Thiên.

Lại sau mấy chục tích tắc, mọi người đều giật giật chân mày, đỉnh Luân hồi
tháp tan hết hỗn độn thổ hoàng sắc nguyên khí, hình thành một thông đạo chừng
ba trượng.

“Đi, chắc không có vấn đề gì.”

Nhìn thông đạo một chốc, Vũ Hóa Ứng Thiên nhạt giọng, thân ảnh loáng lên, tiến
vào.

Vũ Hóa Ứng Thiên xuyên qua khu vực hỗn độn thổ hoàng sắc nguyên khí mà không
sao, mọi người đều hóa thành lưu quang lao vào.

“Y không giống người mà giống pháp bảo.” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đi theo
Cực Âm thần quân, đồng thời thầm quan sát bào tu sĩ Hoàng Phủ Sát Thần hiện
thân từ khoang thuyền, thấy y như bức tượng bạch ngọc tinh thạch lạnh băng, cả
hai thầm kinh hãi, cảm giác y đã tu thành quái vật.

Trừ Lôi Sất thần quân, Hoàng Phủ gia chủ, Hoàng Phủ Sát Thần và hai lão bất
tử, tu sĩ Chân Lôi tông có hoàng sắc thiểm điện quanh người thì người Chân Lôi
tông và Hoàng Phủ thế gia đều cùng kim sắc chiến thuyền ở bên ngoài.

Rất nhanh, tất cả đều đến sát Luân hồi tháp, dừng lại.

Luân hồi tháp cực kỳ hùng vĩ, không khác gì một ngọn núi, do từng tảng đá chất
thành, chất liệu đá bình thường nhưng trong mỗi khối ẩn chứa thần huyền khí
tức.

“Mỗi khối đá đều được đại năng đó tế luyện thành pháp khí…”

Ngụy Tác cảm giác được trong mỗi khối đá có khí tức thần huyền đại năng để
lại, gã thử nối thông như từng làm với tảng đá và bồ đề cổ thụ tại Thất bảo
mật địa, xem có cảm ngộ được khí tức thần huyền đại năng để lại không. “Chát!”
Nhưng gã hơi biến sắc, mỗi tia khí tức trong đá đều chứa đầy sát phạt khí tức
kinh nhân, ngăn cản người ta lại gần, tia tâm thần dồn vào bị khí tức phá tan.

Luân hồi tháp không có thông đạo, hoàn toàn là một thể, chắc chỉ đập ra mới có
thể tiến vào.

Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh tra xét phía trên một vết nứt lớn nhất,
đột nhiên, Vũ Hóa Ứng Thiên biến sắc, hắc quang lóe lên, cả y và Vũ Hóa Nhược
Tinh hạ xuống trăm trượng.

“Chát!”

Cơ hồ thân ảnh cả hai vừa tan đi, quang hoa bắn ra, quét qua chỗ hai người.

“Xoạt…” Cơ hồ tất cả đều hít một hơi lạnh, không dám lại gần.

Quang hoa như thủy tinh nhưng hàm chứa mấy chục dải thần văn, như mấy chục
pháp vực nối nhau, hình thành một pháp trận phát ra, chỉ lóe lên là ẩn vào hư
không, uy năng này như một Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng đang ở
trong đó thi pháp.

“Gian thương, Thần huyền ngũ trọng đại năng này không tầm thường, có thể lĩnh
ngộ mấy chục đạo thần văn, ngưng tụ làm một thì chiến lực không kém chân tiên
bao nhiêu.” Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác, mắt ngầm lóe kim quang,
không nhìn thấu được tình hình trong Luân hồi tháp, chỉ biết quang hoa là thần
uy còn lại, không thì Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng xuất thủ, Vũ
Hóa Ứng Thiên dù có Minh vương cảm ứng kinh như Ngụy Tác cũng không tránh
được.

“Hiện tại không cho thêm chữ đáng chết vào trước gian thương, xem ra địa vị
của ta đề thăng không ít.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường, truyền âm cho Linh
Lung Thiên.

“Ngươi không ti tiện thì không dễ chịu hả, gian thương.” Linh Lung Thiên nhe
răng, muốn cho Ngụy Tác một cước.

“Chắc là thần uy còn lại, không thể tồn tại mãi.” Lôi Sất thần quân đi vòng
quanh Luân hồi tháp đoạn nói, mấy chục đạo lôi quang cỡ thùng nước thử bắn ra,
nhắm vào ba chỗ trên Luân hồi tháp đủ để đi vào.

“Chát!”

Trong vết nứt Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh lại bắn ra một đạo quang
hoa chém vào hư không, chấn tan toàn bộ lôi quang, hai khe còn lại không có
phản ứng.

Lôi Sất thần quân không dừng tay, ngón tay hiện ra một viên huyết châu lấp lóe
lôi cương khí tức kinh nhân, nhắm vào khe hơ không có phản ứng gì.

Viên huyết châu bán vào vết nứt nhưng không hề có phản ứng.

“Đi vào theo vết nứt này không có vấn đề gì. Nhưng đã cùng chia thì nên cùng
tiến thoái, có gì thì còn chung sức chống đỡ.” Ném huyết châu vào mà không có
phản ứng, Lôi Sất thần quân liếc Vũ Hóa Ứng Thiên và Ngụy Tác.

“Được.” Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh lướt cách Lôi Sất thần quân và
Hoàng Phủ gia chủ mấy chục trượng. “Tiểu tử, đi, đừng cách ta quá xa, bị chúng
lừa thì lão tổ ta không xong.” Truyền âm cho Ngụy Tác đoạn Cực Âm thần quân
không hề dị nghị, cùng Ngụy Tác, Linh Lung Thiên dừng cách Lôi Sất thần quân
và Hoàng Phủ gia chủ mấy chục trượng.

Đối với thần huyền, mấy chục trượng là cự ly ngắn nhất, đến gần hơn mà một phe
đột nhiên xuất thủ đánh lén thì khó kịp phản ứng.

“Vù.”

Ai nấy cùng bước, khí tức lồng lộng, chỉ mấy tích tắc, ai nấy thuận lợi xuyên
qua khe Luân hồi tháp để vào trong.

“Xoạt…”

Trừ Linh Lung Thiên kiến đa thức quảng ra thì ai thấy cảnh tượng cũng hít một
hơi lạnh.

Bên trong Luân hồi tháp toàn là loạn thạch và gỗ mục, không có điện vũ kinh
nhân gì mà làm ột ngọn núi!

Luân hồi tháp còn bao lấy một hoang sơn!

Đỉnh hoang sơn có một cổ điện hình vuông, chìm trong hôi bạch sắc vụ khí.

Lưng núi là thạch điện còn nguyên, cổ kính vô quang.

Quanh hoang sơn, trong bãi cỏ dại còn rải rác tinh trụ.

“Đây là bố trí kiểu trong ngoài! Cổ điện trên đỉnh là nội tháp, nếu có đại
năng phá ngoại tháp thì nội tháp sẽ truyền tống đến nơi khác, nhưng hiện tại
bố trí ở nội tháp đã tổn hủy.” Linh Lung Thiên bình tĩnh như thường truyền âm
cho Ngụy Tác, “Thứ đại năng để lại chắc ở trong cổ điện.”

“Tiểu tử, đừng để rớt lại.” Cực Âm thần quân truyền âm cho Ngụy Tác, ngữ khí
thập phần hưng phấn, theo bọn Lôi Sất thần quân đi về thạch điện ở lưng núi.

Vật tốt nhất khẳng định nằm trong điện vũ mà thần huyền đại năng bố trí, bên
ngoài dù có đồ tốt đến đâu cũng cứ xem bên trong đã.

Ai nấy đến cửa thạch điện trên lưng núi, tòa điện không lớn, chỉ rộng mười mấy
trượng, hoàn toàn do đá xám chất lên, cực kỳ cổ kính đơn giản, chỉ là nên có
khắc một pháp trận, bên trong có linh quang lóe sáng. Phiá trên pháp trận toàn
là những mảnh hắc sắc ngọc thạch.

Qua hình dạng ngọc thạch thì vốn là hình hắc sắc liên hoa.

“Đây là?!”

Nhìn rõ đống ngọc thạch, Linh Lung Thiên hơi biến sắc.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận