Thông Thiên Chi Lộ

Chương 877: Thần uy khôi phục

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Khí tức của Thần huyền điên phong tu sĩ!” Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác.

“Thần huyền điên phong?!”

Ngụy Tác hít sâu một hơi, thanh quang như từ hư không trung xuất hiện, cách
Tiên Giáp thành rất xa mà gã có cảm giác không lành.

“Là phi kiếm?”

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên kinh ngạc tròn mắt vì càng lúc càng gần, cả hai
nhìn rõ thanh quang là thanh sắc phi kiếm.

Thanh thanh sắc phi kiếm trơ trọi bay trên không trung, nhắm hướng Tiên Giáp
thành.

Thanh sắc phi kiếm như bằng gỗ, nhưng toát lên khí tức và uy áp chấn động
thiên địa, như một vì sao rơi.

“Cái gì đấy?”

“Pháp bảo?”

“Sao lại có một món pháp bảo lăng không lao tới?”

“Đây là pháp bảo gì! Khí tức sao lại đáng sợ như thế!”

Mọi tu sĩ Tiên Giáp thành cảm tri kém xa Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhưng đều
nhận ra đạo thanh quang, nhiều người ré lên, còn chưa nhìn rõ đạo thanh quang
là gì nhưng khí tức và uy áp khiến họ nhận ra nguy hiểm.

“Chát.”

Thanh sắc phi kiếm đột nhiên rải quang hoa, đạo đạo kiếm khí như thực chất
tính hình thành một liên hoa kiếm luân, như giải khai phong ấn của phi kiếm,
mấy thân ảnh đột nhiên rơi khỏi quang hoa.

Một thanh y nam tử lăng không đứng sau thanh sắc trường kiếm, thần uy bao lấy
bốn thân ảnh sau lưng, lao tới cùng phi kiếm.

Thanh y nam tử là “Kiếm Vương lão tổ” được Thiên Kiếm tông triệu hoán, bốn
người phía sau là bọn Tào Dực đẳng tứ nân.

“Đây là thần thông gì!” Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên.

Gã không biết “Kiếm Vương lão tổ” nhưng tình hình này cùng khí tức kinh thế
vượt lên tất cả của y khiến gã rùng mình.

“Kiếm khí kinh nhân, ngươi này có tu vi kinh nhân về kiếm kinh, mộc kiếm được
nguyên khí của y hóa thành thần binh! Y không phải nhục thân, là thần niệm của
một đại năng phong ấn trong pháp khí, như một thần quang phân thân!” Linh Lung
Thiên truyền âm cho Ngụy Tác, mắt lóe kim quang không ngừng.

“Lẽ nào là Thiên Kiếm tông…” Ngụy Tác hít sâu, nếu nhắm mắt cảm tri thì
thuần túy chỉ thấy thần kiếm băng toát ra kinh thiên kiếm khí lao tới, uy thế
tựa hồ chẻ nát cả Tiên Giáp thành.

“Chắc là cổ nhân của Thiên Kiếm tông! Là Thiên Kiếm tông đại năng để lại một
đoạn thần niệm! Thiên Kiếm tông phát động đoạn thần niệm này!” Linh Lung Thiên
bảo nhanh, “Đối phương rất có thể khóa chặt được chúng ta.”

“Thiên Kiếm tông! Tức là thứ Thiên Kiếm tông đối phó chúng ta không phải kiếm
trận mà là qua thủ đoạn nào đó kích phát thần niệm của đại năng!” Ngụy Tác
nhăn nhó, tất cả nàm ngoài dự liệu, gã đã có đối sách nhưng đối phương đi
trước một bước. “Ngươi thấy chúng ta có bao nhiêu phần đối phó được?”

“Không biết, các loại thủ đoạn của Thần huyền điên phong tu sĩ vô cùng vô tận,
ai biết đoạn thần niệm này có bao nhiêu thần uy. Duy nhất có thể khẳng định,
thần niệm tựu này cũng như đạo thánh kiếm Vương Vô Nhất phong ấn tại thể nội
Lưu Chân Võ, không thể duy trì lâu, uy năng không thể được bổ sung như nhục
thân, tương đương với để lại thần uy, hao tận là hết.” Linh Lung Thiên nheo
mắt, nói nhanh.

“Diệp đại ca, đối phương nhắm vào bọn đệ, các vị xuống gian tiệm kia.” Ngụy
Tác nhãn quang lóe lên, bảo Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi, đồng thời đưa mắt
ra hiệu cho Linh Lung Thiên, lướt nhanh sang gian khác.

Theo thần thông của “Kiếm Vương lão tổ” có thể phong ấn tu sĩ vào phi kiếm rồi
lao tới thì Động Hư bộ pháp vị tất đã nhanh hơn, chỉ con cách xem đối phương
đã khóa chặt bọn gã hay chưa thôi.

Bọn Diệp Cố Vi biết đi theo không chỉ nguy hiểm mà còn khiến Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên vướn chân vướng tay nên nghe truyền âm xong thì gật đầu, khẩn
trương lùi vào một căn tiệm cạnh đó.

“Thiên tài… Còn trẻ mà có tu vi này… Tiếc là sẽ chết…”

“Kiếm Vương lão tổ” lăng không lướt tới, khẽ nói.

“Ngụy Tác hả?… Nếu không muốn ảnh hưởng đến kẻ vô tội thì xuất thành giao
chiến với ta.”

Cách căn tiệm Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tạm ẩn thân hơn một trăm dặm, thanh
y nam tử nói đoạn thanh sắc mộc kiếm bắn ra một đạo kiếm khí.

“Chát.”

Gian tiệm Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đứng hóa thành tro, xuất hiện vô số vết
nứt sâu.

Linh Lung Thiên bừng lên hôi quang ngăn đỡ, bảo vệ được một chưởng quỹ và một
điếm viên.

“A!”

Vô số tu sĩ Tiên Giáp thành sợ đến nhợt nhạt mặt mày, từ ngoài trăn dặm phát
ra một đạo kiếm quang, uy năng ngút trời như lưu tinh ép xuống, tu sĩ cỡ nào
mới làm nổi.

“Ngụy Tác?! Bá Khí chân nhân? Bá Khí chân nhân lại ở trong Tiên Giáp thành?!”

“Y là Bá Khí chân nhân?!”

Đồng thời nhiều tu sĩ kêu lên không dám tin.

Trong căn tiệm bị uy năng xung kích chấn thành tro, một chưởng quỹ mặc tử bào
và một điếm viên trẻ tuổi mặt cắt không còn hột máu, toàn thân đẫm mồ hôi
lạnh.

“Đi thôi!”

Ngụy Tác không dừng bước, trực tiếp phát động Động Hư bộ pháp, mang theo Linh
Lung Thiên, vượt đi mười dặm.

“Xoẹt!!”

Ngụy Tác lần thứ hai kích phát Động Hư bộ pháp thì đã tế xuất Bất diệt tịnh
bình. Hơi lạnh tỏa khắp Tiên Giáp thành, thân bình lấp lánh thần vận kinh nhân
phát ra băng tử sắc thần văn thập phần huyền ảo.

“Tiên khí hình cái bình… có băng hàn thần văn liễu nhiễu! Là Bá Khí chân
nhân Ngụy Tác!”

“A! Bá Khí chân nhân giết cả thần huyền lại ở trong Tiên Giáp thành!”

“Y là Ngụy Tác?” Nhiều tu sĩ kinh hô, không ít tu sĩ Tiên Giáp tông và Lăng Hư
tông ẩn thân đều kinh hãi. Hung danh của Ngụy Tác lan khắp Vân Linh đại lục và
Thiên Huyền đại lục, là sát thần chân chính.

“Ngươi là ai?”

Ngụy Tác cất giọng sang sảng.

Gã liên tục phát động Động Hư bộ pháp, thanh y nam tử không hề công kích, định
để gã rời Tiên Giáp thành đã.

“Mỗ là cổ nhân của Thiên Kiếm tông… Vì Thiên Kiếm tông mà trừ khử ngươi…”
Thanh y nam tử mục nhìn Ngụy Tác, bình tĩnh nói.

“Thiên Kiếm tông! Thiên Kiếm tông đến giết y?” Tiên Giáp thành xôn xao. Thanh
y nam tử thần uy ngút trời, khí tức hơn hẳn Ngụy Tác, tạo cho người ta cảm
giác nắm được sinh tử, không ai ngăn được.

“Quả nhiên không sai!”

Ngụy Tác nhăn nhó, liên tục phát động Động Hư bộ pháp.

Thần niệm này không phải người thật, tương đương với ý chí, đối phương đến
giết gã vì Thiên Kiếm tông, không bao giờ thay đổi, kết quả duy nhất là y hoặc
Ngụy Tác giết được đối phương.

Ngụy Tác rời Tiên Giáp thành, thanh sắc mộc kiếm mang theo thanh y nam tử,
đuổi theo Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.

“Không được, thần uy của y đang thức tỉnh! Đành phải quyết chiến!”

Tốc độ truy kích của thanh y nam tử tựa hồ không sánh được với Ngụy Tác thi
triển Động Hư bộ pháp, nhưng Linh Lung Thiên biến hẳn sắc mặt, bảo gã dừng
lại.

Thanh y nam tử liên tục tăng tiến khí tức, chỉ thoáng sau đã ngưng thành thực
chất như lang yên vút lên trời, hình thành thủy tinh trường kiếm mấy trăm
trượng!

Như viễn cổ cự thú từ từ tỉnh ngủ, thần uy ngút trời liên tục dâng lên, tựa
kinh thiên thần kiếm đang tuốt ra.

“Thiên Kiếm tông!”

Ngụy Tác sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói đoạn lại phát động Động Hư bộ
pháp, nhưng không bỏ chạy mà lao vào “Kiếm Vương lão tổ”.

“Keng!”

Thanh sắc mộc kiếm trước mặt “Kiếm Vương lão tổ” đột nhiên phát ra tiếng long
ngâm, kiếm quang từ trăm dặm chém vào Bất diệt tịnh bình.

“Choang!”

Bất diệt tịnh bình cơ hồ bị xuyên qua, Linh Lung Thiên toàn lực kích phát hôi
sắc thủ trạc mới chặn được một đạo kiếm quang này.

“Không được, phải áp sát!”

Ngụy Tác toát mồ hôi lanh, thần uy của “Kiếm Vương lão tổ” đang hồi phục, thần
thức hơn xa gã, dù gã trải hết thần thức, phạm vi công chỉ hai vạn trượng,
không thể uy hiếp đến “Kiếm Vương lão tổ”.

“Kiếm Vương lão tổ” đứng ngoài phạm vi công kích. Nếu không thể đến gần thì
chỉ còn cách chịu đòn, sẽ bị lấy mạng.

“Ta chặn một đòn! Ngươi áp sát!”

Linh Lung Thiên cũng hiểu tình thế, nghiến răng lướt tới, chặn cách Ngụy Tác
năm, sáu trượng.

“Chát!”

Một đạo kiếm quang cơ hồ xé tan hôi quang quanh Linh Lung Thiên, khiến nó tóe
máu văng đi.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận