Không hề dừng lại, Ngụy Tác lại nuốt Tiên vương thần tinh, thôi động khí huyết
và chân nguyên đến cực điểm, xích hà và ngân sắc thần quang lấp lánh quanh
mình, lại phát động Động Hư bộ pháp.
“Chát.”
Ngụy Tác bước qua mười dặm hư không.
“Quá mạnh!”
Bốn Kim đơn tu sĩ ẩn mình trong dãy núi nhìn lại, trong đó có hai người của
Lăng Hư tông mà Ngụy Tác gặp tại phường thị của Tôn chưởng quỹ, một người bị
gã dùng Đại thừa pháp âm chấn bay. Lúc này bốn Kim đơn tu sĩ đều cực kỳ hãi
hùng, cảm giác chỉ huyết khí của Ngụy Tác cũng như lò lửa, nhiệt khí kinh nhân
sôi trào, tựa viễn cổ man thú gầm gào trên không trung.
“Vô thượng cường pháp… Tiếc thật… Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Nam tử cùng thanh sắc phi kiếm lăng không lướt tới hơi lắc đầu như than thở
cho Ngụy Tác thần thông kinh nhân, chỉ là tu vi chưa đủ.
Y vung tay, thanh sắc mộc kiếm phát ra vạn trượng kiếm quang, như tinh vực do
thần lực hóa thành, bổ vào Ngụy Tác.
Đòn này cơ hồ mọi tu sĩ quan chiến không nhìn thấy, toàn là kiếm quang, Ngụy
Tác hoàn toàn bị nhấm chìm.
“Cách!”
Thiên địa chấn động, bạch sắc tu di thần sơn đột nhiên từ trong biển kiếm
quang trung bắn ra, như xé tan một vùng thiên địa.
Hai làn uy năng xung kích khó tưởng tượng nổi va nhau, cả nọn núi, từ lưng núi
trở lên thành tro.
Nếu đòn này xảy ra tại Tiên Giáp thành thì e nửa ngôi thành nát vụn.
Ngụy Tác như thần vương, thần sơn từ trong kiếm quang thần hải lao ra, triệt
để chấn nhiếp mọi tu sĩ.
“Tiếc thật…”
“Kiếm Vương lão tổ” lắc đầu. “Chát!” Một đạo kiếm quang đột nhiên từ sau lưng
đâm vào tâm mạch Ngụy Tác, máu phun thành dòng.
Thanh sắc mộc kiếm!
Thanh sắc mộc kiếm không biết bị xuất ra từ lúc nào, xuyên qua tâm mạch Ngụy
Tác. Uy năng ngưng thành từng mũi thoi nhỏ, men theo tâm mạch lan ra, như muốn
xé tan thân thể gã!
“A! Đây là uy năng gì!”
“Phất tay phát ra thần hải kiếm quang, nhát kiếm phá tan kiếm quang như thần
ma, đó là cao thủ cỡ nào!”
Mọi tu sĩ rợn tóc gáy, thần hồn như bốc khỏi đỉnh đầu.
“Việc gì hả?”
“Sao lại như thế!”
Nhưng mọi tu sĩ đều đờ cả ánh mắt và hơi thở, mỗi lỗ chân lông đều toát ra hàn
khí kinh nhân.
“À!” “Kiếm Vương lão tổ” thu thanh sắc mộc kiếm đoạn nhíu mày, mục quang lóe
lên.
Tâm mạch bị triệt để chấn nát, ngực thủng một vết nhưng Ngụy Tác không tắt
sinh cơ, thanh sắc mộc kiếm chảy ra thanh quang vào thể nội gã nhưng ngày một
chậm, như dồn vào thai thể pháp bảo kinh nhân, sau cùng cạn hết.
Ngụy Tác toàn thân nhuộm máu, ngân sắc thần quang sáng lên cực độ.
“Chát!”
Gã không ngừng thi triển Động Hư bộ pháp, vượt mười dặm hư không.
“Thiên Kiếm tông không còn người sống dám giao thủ với ta, chỉ có người chết
như ngươi dám động thủ hả!” Đồng thời, Ngụy Tác sử dụng bạch sắc tu di thần
sơn cùng phát động Đại thừa pháp âm.
“Keng!”
Thanh sắc mộc kiếm lại phát ra tiếng long ngâm chấn động thiên địa, một đạo
kiếm quang chấn tan bạch sắc tu di thần sơn, thanh sắc thân ảnh của “Kiếm
Vương lão tổ” đứng trên không trung cũng run lên, mấy chục dải thanh quang tan
biến.
“Đây là…?” Kiếm Vương lão tổ tỏ vẻ thập phần kinh nghi.
“Hả!”
Vô hình thần uy theo mục quang y lóe lên, đến sát Ngụy Tác trong tích tắc.
Vô hình thần uy giáng vào Ngụy Tác thì gã cũng đột nhiên lấy ra một cây thước
bẹt màu bạc sẫm, ẩn ẩn ước ước có quang văn như dây đàn rung lên.
Vô hình thần uy tựa hồ bị uy năng kỳ dị của cây thước tiêu giảm đi không it,
phương vị chém xuống hơi lệch, chỉ có một rìa nhỏ quét qua Ngụy Tác.
“Phù!”
Thân thể Ngụy Tác nứt nhiều vết, thổ huyết.
Đây là kiếm khí dùng tâm niệm phát động, tương tự Đại thừa pháp âm, với thực
lực của gã cơ hồ khó chống nổi.
“Nếu ngươi còn nhục thân hoàn chỉnh, ta không phải đối thủ, nhưng ngươi chỉ là
một đoạn thần niệm, thần uy chưa triệt để tỉnh lại nên không phải đối thủ của
ta!”
Ngụy Tác thập phần bình tĩnh, Đại thừa pháp âm lại phát ra, uy năng trấn áp
lên “Kiếm Vương lão tổ”.
“Kiếm Vương lão tổ” run lên, nhưng uy năng Ngụy Tác toàn lực phát động Đại
thừa pháp âm bị y dẫn lên thanh sắc mộc kiếm.
“Cách!”
Thanh sắc mộc kiếm nứt nẻ, nhưng thân thể “Kiếm Vương lão tổ” không bị thương.
“Ầm!”
Cùng lúc, quanh Ngụy Tác xuất hiện vô số phi kiếm, hình thành một dòng lớn như
bánh xe vây quanh gã.
Bất diệt tịnh bình lại được Ngụy Tác tế xuất.
“Chát.”
Kiếm quang như chớp lạnh từ ngón tay “Kiếm Vương lão tổ” chém vào dòng kiếm.
Choang! Ngụy Tác phòng ngự chặt chẽ nên đạo kiếm quang bị Bất diệt tịnh bình
ngăn lại.
“Xem mộc kiếm đỡ được bao nhiêuđòn!” Ngụy Tác cất tiếng cười lạnh từ Bất diệt
tịnh bình. Cùng lúc tử quang ngoài xa với tốc độ kinh nhân lao tới, Linh Lung
Thiên sau đòn và rồi cơ hồ nứt nẻ toàn thân nhưng pháp y nguyên lành, có vẻ đã
hồi phục.
“Cách!”
Thanh sắc mộc kiếm tan vỡ trước mặt Kiếm Vương lão tổ, hóa thành vô số mảnh.
“Sao lại như thế… chân nguyên cả ngươi… Sao lại chịu được tổn hao như
thế…” Kiếm Vương lão tổ tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ngươi mang theo bốn người làm gì? Lẽ nào định để họ thấy thần uy? Tiếc là họ
chỉ thấy ngươi mất mạng. Thiên Kiếm tông dồn bao nhiêu tu sĩ vô tội vào Ma văn
hung mạch, coi mạng người như cỏ rác, trời cũng muốn Thiên Kiếm tông bại
vong!”
Ngụy Tác mang theo vô số phi kiếm và Bất diệt tịnh bình, áp sát Kiếm Vương lão
tổ.
“Oành!”
Mắt Kiếm Vương lão tổ ánh lên thần quang, tu sĩ Tiên Giáp thành đều kêu lên
thê thảm, mắt đau nhức không mở ra nổi. Vô thủy kiếm trận quanh Ngụy Tác bị
đánh tan, Bất diệt tịnh bình bẹp mất gần nửa.
Kiếm Vương lão tổ cũng bị Đại thừa pháp âm của Ngụy Tác đánh trúng, thân thể
run lên như ngọn lửa sắp tắt.
“A!” Bọn Tào Dực sau lưng Kiếm Vương lão tổ rú lên kinh hãi, nhận ra cứ đấu
thế này, Kiếm Vương lão tổ chưa kịp phục hồi thần uy thì đã bị Ngụy Tác đánh
tan.
“Đó đều là truyền nhân ta chọn… sẽ có được kiếm kinh…”
Kiếm Vương lão tổ đột nhiên đứng lại trên không trung, quanh mình rực thanh
sắc kiếm quang, thi triển Vô thủy kiếm kinh, mấy chục đạo kiếm quang ngưng lại
thành những chiếc vòng.
“Ngươi đã chậm một bước… thần uy của ta chưa hoàn toàn thức tỉnh… nhưng ý
thức và sát niệm thì đã…” Kiếm Vương lão tổ đột nhiên phát ra mấy đạo quang
hoa, ấn vào mi tâm bọn Tào Dực.
“A!”
Mi tâm bọn Tào Dực đột nhiên xuất hiện vệt máu hình kiếm, kêu lên thê thảm
đoạn hoan hỉ như phát cuồng.
“Truyền kinh! Y truyền kiếm kinh cho mấy kẻ này!” Ngụy Tác hiểu ngay Kiếm
Vương lão tổ làm gì.
“Chát.”
Ngụy Tác lại dùng Đại thừa pháp âm, mục quang Kiếm Vương lão tổ bắn vào mắt
gã, gã run lên, tâm thần bị thần niệm kinh hôn vây chặt, cơ hồ thần niệm của
đối phương bổ vào.
“Chuyện đó…?”
Gã chợt nín thở không dám tin vì uy năng kinh nhân hóa thành linh khí chảy vào
kinh mạch gã!
Như thể Kiếm Vương lão tổ đưa vào thể nội gã không biết bao nhiêu viên tiên
giai linh đơn, chân nguyên của gã không ngừng dâng lên, hình thành uy thế kinh
đào hãi lãng.
Kiếm Vương lão tổ dùng bí thuật dồn tu vi cho gã đề thăng trong tích tắc.
“Kiếm Vương lão tổ giúp ta đề thăng tu vi?” Ngụy Tác không sao nghĩ thông.
“Đạo bí thuật này là Lâm thần hóa hủ… để ngươi đạt kim đơn phá bích… đề
thăng thần huyền… ngươi sẽ hóa thành một khúc gỗ mục…”
Kiếm Vương lão tổ tỏ vẻ tiếc nuối thiên tài sắp chết.
“Không xong!”
Kiếm Vương lão tổ lên tiếng, cơ hồ tuyệt đại đa số tu sĩ quan chiến không hiểu
nhưng Ngụy Tác biens sắc!
Lâm thần hóa hủ! Kiếm Vương lão tổ dùng bí thuật đề thăng tu vi của gã đến mức
kim đơn phá bích, hóa sinh thần huyền! Cũng có nghĩa là bức gã đột phá thần
huyền!
Đột phá thần huyền cần không biết bao nhiêu chuẩn bị, nếu không chuẩn bị gì mà
đột phá thần huyền thì gần như trăm phần sẽ mất mạng, hoặc nhục thân triệt để
mộc hóa, thậm chí không thể thành xác khô như trong Nguyên Từ sơn, vì đại năng
đó của Công Đức tông còn bí pháp khiến thần hồn bất diệt, ẩn vào bản mệnh pháp
bảo!
“Đây là cường pháp như kiểu Tam thanh ma đỉnh nhất bàn! Nhưng thượng cổ Tam
thanh ma đỉnh là dùng tự thân tu vi để đề thăng tu vi cho người khác, còn
thuật pháp này thiên về sát phạt… khiến người ta đột phá thần huyền thất
bại!” Linh Lung Thiên biến sắc.
-o0o-