Thông Thiên Chi Lộ

Chương 876: Kiếm Vương lão tổ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đừng nói Lăng Hư tông, dù Phá Hư tông đứng trong Thiên Huyền đại lục thập đại
tông môn cử cao nhân tới, Ngụy Tác cũng không ngại.

Một tông môn không có thần huyền đại năng lại không kịp bố trí thì với gã và
Linh Lung Thiên không là gì cả.

Dù người Lăng Hư tông dò tìm manh mối, hoài nghi gã là Ngụy Tác thì gã đã tới
Thiên Kiếm thành, ngầm tra xét bí ẩn mà Thiên Kiếm tông định đối phó gã.

Nếu phát hiện năm thành cơ hội trở lên thì gã không ân giấu nữa, sẽ quét sạch
sơn môn Thiên Kiếm tông, khiến các tông môn đối địch e sợ.

Ngụy Tác không biết rằng lúc đó tại sơn môn Thiên Kiếm tông có hơn nghìn tu sĩ
tụ tập.

Thiên Kiếm tông có trăn ngọn núi, mỗi đỉnh đều cao vút, cực kỳ hiểm trở, như
từng thanh trường kiếm chống trời.

Bên ngoài các đỉnh núi đều phát ra thanh sắc thần văn nối lại bao lấy sơn môn
Thiên Kiếm tông.

Trong các ngọn núi đều có những ngọn tháp cao màu huyền thiết hoặc thanh đồng,
có khắc phù văn.

Trong sơn môn ràn rạt sát phạt khí tức, kim thiết khí tức nồng hậu, trong
nhiều đỉnh núi vang lên tiếng rèn tinh kim và phi kiếm, thỉnh thoảng lại có
kiếm quang như du long phi hạc bốc lên, có lúc cả hơn trăm đạo kiếm quang từ
một đỉnh núi như mưa sao băng bay ra, khí thế kinh nhân.

Chỗ hơn nghìn tu sĩ tụ tập là đỉnh núi cao nhất ở phía bắc sơn môn Thiên Kiếm
tông, cao hơn những ngọn khác gần nửa chiều cao, như thể các ngọn khác phải
tham bái ngọn này.

Đây là mộ chốn kỳ địa, không một ngọn cỏ, nhưng vách đá gần đỉnh mọc ra một
cây tùng xanh biếc, không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, như có linh tính,
lục quang lấp lánh đầy linh vận.

Chỗ các tu sĩ tụ tập càng kinh nhân.

Đây là một dốc núi phẳng chừng hơn mười dặm.

Bên trái dốc có một ao sâu như bị một nhát kiếm chẻ thành, nước xanh biêng
biếc, bên trên là một khe nứt không gian rộng hơn hai mươi trượng, như tấm
gương soi, liên tục bắn ra kiếm khí kinh nhân ngưng thành thực chất, rền vang
tiếng long ngâm, như có kiếm tu đang luyện kiếm trong khe nứt không gian đó.

Mé phải sừng sững một cây măng đá như tháp, rộng trăm trượng, cao hơn hai trăm
trượng, có mấy lỗ sâu hút như động, toát ra khí tức huyền diệu.

Cây măng đá này là đá thường nhưng có thêm nhiều màu bạc, đỏ, lục nhạt, như
vết rỉ sắt.

Các tu sĩ đang xếp bằng nhìn thiên nhiên thạch tháp, trên mình linh quang lóe
sáng, tất cả đều là cấp chân truyền đệ tử, trưởng lão trở lên, là những nhân
vật đỉnh nhọn của tông môn.

Trên tòa tháp đá lâu đời, trông có vẻ bất phàm đó xảy ra cảnh tượng càng kinh
nhân.

Quang hoa lớn gấp đôi thiên nhiên thạch tháp lơ lửng trên đỉnh, thụt thò như
hơi thở, trong quang hoa là từng làn kiếm quang, có hơn nghìn thanh phi kiếm.

Nghìn thanh phi kiếm rung lên như tham bái thạch tháp thiên nhiên.

Khí tức kinh thiên đột nhiên từ thạch tháp toát lên khiến thần văn trong sơn
môn Thiên Kiếm tông rung lên. vô số quang hoa ngoài các đỉnh núi ngưng thành
từng thanh quang kiếm.

Trong sơn môn Thiên Kiếm tông, vô số kiếm quang dấy lên như vầng trăng, kiếm
khí xung thiên, như nghênh tiếp một vương giả trùng sinh.

Thanh quang từ đỉnh thạch tháp lóe lên, hóa thành một thanh y nam tử anh vĩ,
liếc nhìn các đại nhân vật và trăm đỉnh núi của Thiên Kiếm tông.

Thanh y nam tử tạo ra cảm giác hư ảo, không có thần quang kinh nhân, tựa hồ
không phải nhục thân nhưng khí tức cực kỳ thâm thúy, mục quang khiến các tu sĩ
tại trường như muốn khấu bái thần minh!

“Thành công! Ra rồi!”

“Ngụy Tác chết chắc!”

“Kiếm Vương lão tổ!”

Mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông thấy thanh y nam tử hiện thân đều cực kỳ kích động,
không ngừng chắp tay. Bầu không khí khó tả bằng lời, như tham kiến tiên vương,
trang nghiêm mà quái dị.

“Thiên kiếm tề tụ, triệu tập ta hiện thế, Thiên Kiếm tông gặp nguy cơ trí mệnh
hả?”

Thanh y nam tử thở dài, ngữ khí cực kỳ thương tang.

“Kiếm Vương lão tổ…” Một trung niên tu sĩ mặc bạch sắc hoa phục, khí tức cực
kỳ kinh nhân định lên tiếng, là Thiên Kiếm tông hiện nhiệm tông chủ.

Nhưng y chỉ nói được bốn chữ thì thanh y nam tử trên đỉnh tháp liếc y và mấy
lão bất tử Thiên Kiếm tông.

“Chát!”

Như có tia điện quét qua Thiên Kiếm tông tông chủ và mấy lão bất tử.

“Thiên Kiếm tông mất thần huyền… Hiện tại, tu đạo giới điêu linh như thế
này…” Tựa hồ chỉ liếc mắt, thanh y nam tử đã hiểu.

“Vô thủy kiếm kinh… Y không ở Vân Linh đại lục, mà đang ở Thiên Huyền đại
lục…” Thanh y nam tử đột nhiên nhìn xuống sơn môn Thiên Kiếm tông, bình tĩnh
nói, dựa vào cảm ứng mà tìm được Ngụy Tác cách không biết bao nhiêu vạn dặm.

“Cái gì?!” Thiên Kiếm tông tông cực kỳ chấn kinh.

“Ta sẽ giết y… ta không phải bản thân hoàn chỉnh, ngủ say quá lâu nên quên
mất kiếm kinh, chốc nữa khi thần uy phát động, ta sẽ tìm được bản nguyên, sẽ
để lại một thiên kiếm kinh. Mấy tiểu tử này tư chất và tu vi không tệ, là hi
vọng chấn hưng Thiên Kiếm tông, ta đưa đi rồi sẽ truyền kiếm kinh vào thức
hải.” Thanh y nam tử y bình tĩnh nói.

Bốn tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên bị đại lực hút đến sau lưng thanh y nam tử.

“Thạch Cổ Tề… Tào Dực… Tiêu Nhất Hàng… Trần Trần…”

Vô số tu sĩ Thiên Kiếm tông chấn kinh, đồng thời ghen tị. Bốn người này đều là
nhân vật có tư chất cùng tế ngộ thập phần kinh nhân trong lớp trẻ Thiên Kiếm
tông, được “Kiếm Vương lão tổ” chọn thì sẽ càng có thành tựu phi phàm.

Trong đó có cả cừu nhân của Ngụy Tác là Tào Dực, y trông chỉ hơn ba mươi tuổi,
mặt như bạch ngọc, cằm hơn nhọn, mặc bạch sắc trường sam chấm vàng, phong độ
như công tử.

“Ngươi cùng ta giết địch.”

Thanh y nam tử chọn bốn truyền nhân đoạn vung tay, cắt một cành tung trên vách
xuống.

“Chát.”

Cành tùng rơi xuống, đã hóa thành tùng văn mộc kiếm, kiếm khí kinh thiên động
địa từ cây kiếm và thanh y nam tử phát ra, khiến các tu sĩ Thiên Kiếm tông
rùng mình.

Tựa hồ nhát kiêm tùy ý của thanh y nam tử cũng có thể xé thiên địa.

Thanh y nam tử không nói thêm, hóa thành thanh sắc lưu quang, loáng lên là đưa
bọn Tào Dực khuất bóng.

“Cung tống Kiếm Vương lão tổ!” Hơn nghìn nhân vật đều kích động run người.

Kiếm Vương lão tổ rời Thiên Kiếm tông, tất sẽ chấn động Thiên Huyền đại lục,
chấn nhiếp mọi tông môn, Kiếm Vương lão tổ còn truyền lại kiếm kinh, quả thật
không ai ngờ.

“Kiếm Vương lão tổ chỉ còn lại một tia sát niệm…”

“Với thần thông của Kiếm Vương lão tổ, ai ngăn được.”

“Kiếm Vương lão tổ cảm tri về thủy linh nguyên khí và khí tức điều khiển Vô
thủy kiếm kinh của y không thể sai, y đang ở Thiên Huyền đại lục! Giết y thì
không biết Thiên Kiếm tông sẽ thu được uy nghiêm cỡ nào!”

Thiên Kiếm tông tông chủ kích động đứng lên truyền lệnh, “Toàn lực tra xét
hành tung của Kiếm Vương lão tổ để xem người giết y!”

Ngụy Tác hoàn toàn không biết gì, cùng Linh Lung Thiên cho rằng Thiên Kiếm
tông để đối phó gã thì rất có thể dùng một kiếm trận cực kỳ lợi hại chứ không
ngờ bố trí của họ hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng.

Bàn luận với bọn Tôn chưởng quỹ một lúc đoạn bọn Ngụy Tác rời phường thị.

Tôn chưởng quỹ và Chu gia thương hành biết rõ thân phận Ngụy Tác thì cực kỳ
tận lực, trong có mấy ngày đã từ mấy chục thành trì quanh đó gom được hơn một
vạn viên thủy hệ yêu đơn, trong đó có hai viên thất cấp cao giai, ba viên thất
cấp đê giai.

“Mõ nợ các vị một nhân tình.” Thu số thủy hệ yêu đơn và linh thạch thừa lại,
Ngụy Tác bảoTôn chưởng quỹ.

Coi như một lời hứa, sau này Chu gia thương hành có nạn, gã sẽ xuất thủ.

Trong Tiên Giáp thành, tu sĩ Lăng Hư tông và Tiên Giáp tông như biến mất, bọn
Ngụy Tác đi ra mà không ai dám cản.

“Y là ai? Ban nãy nghênh ngang phi độn trong thành, hiện tại Tiên Giáp tông và
Lăng Hư tông đều không dám ho he.”

“Dù là ai thì cũng tu vi dị thường kinh nhân!”

Nhiều tu sĩ Tiên Giáp thành ngầm suy đoán thân phận Ngụy Tác.

“Xem ra Lăng Hư tông chí không dám ra ngoài thành nói lý với ngươi rồi.” Linh
Lung Thiên vừa đi vừa truyền âm cho Ngụy Tác.

Nó nhìn quanh, tu sĩ Lăng Hư tông tựa hồ rút hết, không ở ngoài thành.

“Ta không phải người ngang ngược, nếu nói lý thì ta sẽ nói với họ, y chẳng qua
định giết người cướp của mới bị ta giết ngược lại.” Ngụy Tác vừa nói vừa đến
chỗ truyền tống pháp trận. Lăng Hư tông đã thế thì càng tiết kiệm thời gian,
đến thẳng Thiên Kiếm tông.

“Quyền đầu là lý lẽ, chúng cũng khôn đấy, biết không thể nói lý với gian
thương ngươi.” Linh Lung Thiên hầm hừ. “À!” Đột nhiên, nó nhíu mày, ngẩng nhìn
thinh không.

“Sao hả?” Ngụy Tác dừng lại. Nhìn thấy ngoài xa có kỳ thanh quang dị bắn tới.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận