Thông Thiên Chi Lộ

Chương 856: Hung uy cực thịnh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Bọn ta đã hẹn với Chân Võ và Thiên Kiếm tông, Chân Võ tông chủ sẽ tới…”

“Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất trọng thương Đăng Tiên tông tông chủ, nhưng
Đăng Tiên tông tông chủ đào thoát, sư tôn ta lần trước vội đến gặp Đăng Tiên
tông tông chủ là để trợ giúp liệu thương.”

“…”

“Huyền Phong môn không đến, chỉ có một thần huyền đại năng là Chân Võ tông
chủ?”

“Đúng, Huyền Phong môn cho rằng bốn thần huyền đại năng đủ rồi nên cung cấp
một món pháp khí lợi hại.”

“Pháp khí gì?”

“Thật ra là pháp khí gì thì ta không biết…”

“Trừ Chân Võ tông chủ ra thì còn bao nhiêu lão bất tử, hiện tại bố trí tại
đâu?”

“Ở cạnh Hoàng Long bộc, tổng cộng hơn hai mươi người.”

“Gian thương, ngươi định đối phó đòng hương ở Thiên Huyền đại lục?” Linh Lung
Thiên truyền âm hỏi. Theo kinh nghiệm của nó, hiện tại Ngụy Tác hỏi kỹ thế về
Chân Võ thì tất đã định đối phó.

“Những người ở quê cũ vượt nghìn dặm đến, đương nhiên phải chiêu đãi.” Ngụy
Tác không phủ nhận, truyền âm cho Linh Lung Thiên.

“Các ngươi có cách liên lạc với họ? Họ có biết tình hình ở đây?” Ngụy Tác bức
hỏi Minh Đức.

“Vốn có thể qua pháp khí của sư tôn truyền tin nhưng giờ…” Minh Đức không
dám khẳng định.

“Sư tôn ngươi nhục thân bị hủy, có bí thuật gì khôi phục nhanh không?” Ngụy
Tác nhãn quang lóe lên, hỏi tiếp.

“Ta chưa nhận được hết truyền thừa, nên không biết.”

“Ngươi không muốn sống nữa?” Ngụy Tác hừ lạnh, đột nhiên hỏi.

“Muốn!” Minh Đức gật đầu, ai không muốn sống, trừ phi là kẻ ngốc.

“Ta cho ngươi cơ hội, ghi hết công pháp cùng thuật pháp ra.” Ngụy Tác đưa ký
sự thanh phù cho Minh Đức.

Minh Đức do dự một chốc, biết không thể mặc cả nên nghiến răng, ghi hết công
pháp cùng thuật pháp vào ký sự thanh phù.

“Chát.”

Minh Đức đưa ký sự thanh phù cho Ngụy Tác, hàm ý đã ghi xong, Ngụy Tác dốc
chân nguyên ép cho chân nguyên của y không thể lưu chuyển đoạn liên tục vung
tay, mười mấy làn thanh lục sắc diễm quang bắn vào thể nội y.

“Chuyện đó…” Minh Đức nhợt nhạt mặt mày, cảm giác được trong nhiều khiếu vị
có thêm khí tức âm lãnh cực độ, nhưng không thể chuẩn xác cảm tri được, rõ
ràng bị Ngụy Tác hạ âm lệ cấm chế.

“Yên tâm đi, là Thập quỷ thôi hồn cấm, cấm chế thô thiển của Âm Thi tông mà
thôi. Sau mười canh giờ sẽ tự động tiêu tan.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh ngang
thành kinh văn đạo thuật pháp này cho Minh Đức nhìn rõ. “Trong mười canh giờ
này ngươi chịu nghe lời thì ta sẽ tha mạng.”

“Ngươi…” Minh Đức càng nhợt nhạt. Cấm chế thô thiển cái gì mà theo kinh văn
cần ít nhất tu sĩ Kim đơn ngũ trọng trở lên mới có thể thi triển, tuy đích xác
mười canh giờ sau sẽ tiêu tan nhưng trong thời gian này, chỉ cần người thi cấm
động tâm niệm là kích phát được, kẻ trúng sẽ hóa thành một bãi nước xanh. Cấm
chế này là đỉnh cấp cấm chế của Âm Thi tông, khẳng định tu sĩ thông thường
không học nổi.

“Tiếc là Âm Thi tông không bằng Công Đức tông, không có cấm chế lâu dài, không
thì lần trước đã hạ một đạo cho ngươi, đâu đến nỗi như bây giờ.” Ngụy Tác tựa
hồ đồng tình, nói thế.

“Trong mười canh giờ sẽ nghe ngươi, sau đó ngươi tha cho ta?” Minh Đức run lên
hỏi.

“Ta xưa nay rất có chữ tín.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn Minh Đức, đồng
thời tra xét thuật pháp y ghi trong ký sự thanh phù.

“Ngươi cần ta làm gì?” Minh Đức hỏi.

“Quay lại Âm dương phần, xem cổ đế thi thế nào, lấy chút khí tức ở đó cho ta.”
Ngụy Tác thản nhiên.

“Cái gì!” Minh Đức kêu lên.

“Sợ cái gì, cổ đế thi bị một món pháp bảo của ta phong ấn, dù thoát được thì
ngươi chưa chắc đã chết, vào đó vẫn hơn hóa thành bãi nước.” Ngụy Tác khinh
miệt liếc Minh Đức, “Sắp thành Công Đức tông chân truyền đại đệ tử mà chút gan
dạ cũng không có.”

“Gan cái đầu ngươi! Thần huyền đại năng còn bị giết, còn phải cắm cổ bỏ chạy,
không phải ngươi cũng mới chạy như chuột hả!” Minh Đức thật muốn nói thế nhưng
đối diện Ngụy Tác, y không tài nào nói ra được, chỉ xám ngoét mặt mày hỏi,
“bắt ta làm việc đó xong, ngươi sẽ tha cho ta?”

“Giúp thêm việc nữa rồi ta tha ngươi.” Ngụy Tác liếc Minh Đức.

“Còn làm gì nữa?” Minh Đức hỏi ngay.

“Lúc cần ngươi sẽ biết, đừng lắm lời.” Ngụy Tác hầm hừ, “Cứ sống sót khỏi Âm
dương phần đã.”

“…” Minh Đức không nói lên lời.

“Gian thương, ngươi định xem tình hình của cổ đế thi, thuận tiện dùng Thiên
hải thần lan kính quan sát bọn Đăng Tiên tông tông chủ?” Linh Lung Thiên đoán
ra, truyền âm hỏi.

“Không sai.” Ngụy Tác truyền âm cho Linh Lung Thiên, “Ta và cha Hứa Thiên Ảo,
Chân Võ tông chủ, đã giao thủ rồi, tu vi của y tối đa không hơn Thần huyền
cảnh lưỡng trọng, bằng hai chúng ta có thể đối phó được, bất quá bọn Đăng Tiên
tông tông chủ mà không sao, vạn nhất cùng tới, hai thần huyền đại năng trở lên
thì chúng ta bại chắc. Với thần diệu của kính này thì tiện thể xem luôn tình
hình Công Đức tông tông chủ.”

“Tùy ngươi.” Linh Lung Thiên truyền âm đoạn im lặng.

“Đi thôi!”

Ngụy Tác không nhiều lời, thi triển Động Hư bộ pháp, vòng về Âm dương phần.

“Mau liệu thương, nhỡ may gặp cổ đế thi, thì còn khả năng sống sót.” Vừa lướt
về, Ngụy Tác vừa lấy ra cao giai liệu thương đơn dược và linh dược bổ sung
chân nguyên ném cho y liệu thương.

Minh Đức muốn khóc mà không có nước mắt, người nào không biết thấy Ngụy Tác
như thế tất cho rằng gã rất tốt với y, cả hai là hảo bằng hữu.

Cách Âm dương phần một vạn sáu, bảy nghìn dặm, Ngụy Tác cẩn thận dừng lại.

“Được rồi, cẩn thận nhé.” Ngụy Tác gật đầu với Minh Đức, ra hiệu tiếp theo là
việc của y.

Minh Đức suýt phát khóc nhưng bó tay, vừa thầm rủa mười tám đời Ngụy Tác vừa
mặt mày xanh lét đi về phía Âm dương phần.

“Độn tốc nhanh lắm.”

Lúc y vừa lướt về phía Âm dương phần thì sau lưng vang lên tiếng Ngụy Tác,
suýt nữa khiến y hộc máu.

“Tiếp theo sẽ bảo y đưa đến chỗ đồng hương Thiên Huyền đại lục mai phục? Ngươi
không định tha y?” Thấy Minh Đức độn quang sắp khuất tầm mắt, Linh Lung Thiên
hỏi.

“Nói thật nếu cổ đế thi yếu bị phong ấn trong cốt quan, y lại cõng cốt quan
đến chỗ toán của Chân Võ thì ta có thể tha cho y.” Ngụy Tác cười hắc hắc.

“Còn bảo y mang cốt quan ra?” Linh Lung Thiên tròn mắt.

“Ta nghĩ thế nhưng không biết có được không.” Ngụy Tác cười hắc hắc, đồng thời
ngừng đọc ký sự thanh phù, tỏ vẻ tiếc rẻ, “Tiếc là y còn chưa được Công Đức
tông chân chính truyền thừa, công pháp cùng thuật pháp của y không hữu dụng
lắm.”

“…” Linh Lung Thiên tắt tiếng.

“Về rồi! Xem ra cổ đế thi không thoát!” Chốc sau, Ngụy Tác sáng mắt.

Từ phía Âm dương phần xuất hiện độn quang, chính thị Minh Đức.

“Thế nào, tình hình Âm dương phần thế nào? Không phải ngươi chỉ đến Âm dương
phần rồi quay lại, tùy tiện lấy chút khí tức rồi về chứ?” Minh Đức quay về,
Ngụy Tác lại nói.

Minh Đức suýt thổ huyết, chật vật hít hai hơi mới nhăn nhó dùng chân nguyên
bao lấy khí tức đưa cho Ngụy Tác, “Ta đích xác đến Âm dương phần, đáy Âm dương
phần vẫn dấy lên uy năng, cổ đế thi tựa hồ đang giao chiến với vật gì đó.”

“Còn đấu với hôi sắc cốt quan?” Ngụy Tác rùng mình vung tay, lấy Thiên hải
thần lan kính giành được từ Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân ra.

Cân nguyên dồn vào, kích phát Thiên hải thần lan kính thì cho khí tức mà Minh
Đức mang về vào.

Thiên hải thần lan kính rực quang hoa, hình thành vô số hình ảnh trùng trùng
điệp điệp.

“Còn đang chạy, các lão bất tử này càng già càng sợ chết…” Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên tắt tiếng vì trong hình ảnh, cơ hồ mọi lão bất tử Đăng Tiên tông và
Công Đức tông vẫn đang bỏ chạy trong man hoang, sợ cổ đế thi bắt kịp.

“Đây là Đăng Tiên tông tông chủ!”

Một hình ảnh khiến mục quang Ngụy Tác và Linh Lung Thiên kịch liệt lóe lên,
trong một điện vũ do bạch sắc linh ngọc xây thành, một tu sĩ chìm trong bạch
sắc hà quang không ngừng hút dược khí từ mấy dược đỉnh bốc ra để liệu thương,
đồng thời liên tục ho ra máu.

Tu sĩ này là Đăng Tiên tông tông chủ, xem ra dã về đến Đăng Tiên tông, tuy
không bị bất tử cổ đế thi lấy mạng nhưng thương thế cực kỳ trầm trọng.

“Đây là Công Đức tông tông chủ!” Trong hình ảnh khác là một tu sĩ không còn
nhân hình, chỉ có hoàng sắc phật quang bao trùm kinh mạch, tựa hồ đang tụ lại
nhục thân.

“… Đây là cổ đế thi, mẹ nó chứ, hung uy quá ghê gớm!” Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên nhìn nhau. Một hình ảnh là hắc quang và xích kim sắc quang mang dâng
tràn, không nhìn rõ là gì nhưng uy năng xung thiên, chấn động không ngừng. Có
vẻ cổ đế thi vẫn ở trong cốt quan, liên tục giãy giụa.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận