Thông Thiên Chi Lộ

Chương 857: Hết sức kích động

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Gian thương, ta thấy kế hoạch của ngươi không xong, hiện tại Âm dương phần
đang như thế, dù ngươi giết y tất y cũng không dám xuống lấy cốt quan.” Linh
Lung Thiên vừa nhìn hắc quang và xích kim sắc quang hoa xung kích lẫn nhau,
như lật tung tất cả, đồng thời truyền âm cho Ngụy Tác.

Ngụy Tác không đáp, mà quan sát kỹ.

Thiên hải thần lan kính uy năng tuy rất đặc biệt, nhưng không thể duy trì lâu,
hình ảnh mờ dần.

Đăng Tiên tông tông chủ tuy không bị cổ đế thi giết nhưng bị thương rất nặng,
Công Đức tông tông chủ tuy không hiểu đang thi triển bí pháp gì tụ lại nhục
thân nhưng rất chậm, không mất mười bữa nửa tháng thì kinh mạch e cũng không
thể tụ xong.

Tức là hai thần huyền đại năng này trong thời gian tới không thể uy hiếp được.

Còn các lão bất tử Công Đức tông và Đăng Tiên tông hiện đã tơi tả.

“Minh Đức, tiếp theo ta cần ngươi làm một chuyện, quay lại lấy cốt quan trấn
áp cổ đế thi ra đây.” Khi hình ảnh trong Thiên hải thần lan kính mờ hẳn, Ngụy
Tác thu lại, đồng thời bình tĩnh như thường bảo Minh Đức. Linh Lung Thiên bảo
không xong, dù giết chết thì Minh Đức cũng không dám xuống Âm dương phần lấy
cốt quan, được hay không thì gã phải thử đã.

“Cái gì!” Minh Đức rùng mình dựng tóc gáy.

“Thế nào, không chịu? Đành biến ngươi thành bãi nước vậy.” Ngụy Tác cố ý cười
lạnh.

“Ta… Dù ta xuống đó cũng không mang ra được!” Minh Đức như thể đã quyết, kêu
lên, “Trong đó có hôi sắc quang phù, thậm chí hắc sắc thần quang xuyên qua cả
hư không, ta có xuống cũng không thể lại gần, nói gì đến mang ra.”

“Thế nào, ta nói rồi, y đằng nào cũng chết, sẽ không chịu đâu.” Linh Lung
Thiên bình tĩnh như thường truyền âm cho Ngụy Tác.

“Yên tâm, không cõng cũng không sao.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường, cười
lạnh, “Vậy thì, ta không cho ngươi lựa chọn.”

“Lựa chọn gì?” Minh Đức ngẩn người, nhợt nhạt mặt mày hỏi.

“Dùng Tùy tâm ảo hóa quyết giả thành ta, rồi đưa bọn ta đi gặp Chân Võ tông
chủ.” Ngụy Tác thập phần bình thường.

“Cái gì!” Minh Đức hiểu ngay, suýt nữa nhảy lên. Y biết Ngụy Tác định khiến
bọn Chân Võ tông chủ tưởng y là Ngụy Tác, thu hút chú ý của họ để gã và Linh
Lung Thiên thừa cơ đánh lén. Bọn Chân Võ tông chủ bảy ra mai phục, đợi phát
động địa công kích đầu tiên tất cực kỳ kinh nhân, y không cẩn thận sẽ không
còn cơ hội sống sót.

“Ngươi không được chọn, hoặc biến thành một vũng nước hoặc làm ngay.” Ngụy Tác
mặt mũi lạnh tanh bảo Minh Đức đạo: “Ta thậm chí sẽ truyền Động Hư bộ pháp cho
ngươi, chưa chắc đã không có cơ hội đào thoát.”

“Ngươi!” Minh Đức suýt nữa trước mắt tối sầm ngất xỉu, kêu to: “Ngươi truyền
Động Hư bộ pháp, không phải để ta càng diễn chuẩn, chúng càng tin tưởng hả!”

“Dù gì ta cũng dễ tính, cụ thể thế nào do ngươi chọn.” Ngụy Tác bảo Minh Đức,
“Hoặc trực tiếp hóa thành nước hoặc liều mạng một phen, chưa biết chừng chúng
không giết được ngươi, ngươi lại được không một môn cường pháp. Đổi lại là ta
cũng không chọn biến thành nước.”

“Ngươi còn nói nữa?” Minh Đức xung động cơ hồ thổ huyết.

“Mau quyết định, ta kiên nhẫn hữu hạn, cho ngươi mười tích tắc, chậm thì dù
ngươi chọn, tất họ đi rồi.” Ngụy Tác nói.

“Được! Ta đáp ứng! Nếu ta làm theo mà ngươi không tha cho ta thì sẽ không chết
yên lành đâu!” Minh Đức không nén được nữa, gầm lên.

“Yên tâm, ta nói là giữ lời!” Ngụy Tác tỏ vẻ nghiêm túc.

“Gian thương, vạn nhất y không bị Chân Võ tông chủ giết thì ngươi tha thật?”
Linh Lung Thiên truyền âm.

“Để y mang Động Hư bộ pháp đi? Không thể nào. Y gạt ta một lần, ta gạt lại là
hòa.” Ngụy Tác đáp.

“Gian thương!” Linh Lung Thiên trợn tròng trắng.

“Đi thôi. Động Hư bộ pháp là bất thế cường pháp, ngươi mau lĩnh ngộ, Động Hư
bộ pháp tiêu hao chân nguyên nhiều lắm, đây là đơn dược bổ sung chân
nguyên…” Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, đưa Linh Lung Thiên và Minh Đức
vòng qua Âm dương phần, đến chỗ bọn Chân Võ tông chủ mai phục, ngưng thành
kinh văn Động Hư bộ pháp cho Minh Đức tham ngộ.

“A! A! A!” Minh Đức cứ ré lên, lúc trước y thèm muốn môn bất thế cường pháp
này vô cùng, nhưng giờ có được thì lai khiến y xung động muốn thổ huyết.

“Gần đến rồi.” Nửa ngày sau, Ngụy Tác cách Hoàng Long bộc năm, sáu vạn dặm thì
tạm thời dừng lại. “Từ đây ngươi bắt đầu dùng Động Hư bộ pháp đi, bọn ta đi
sau. Nhớ thông minh một chút, cẩn thận chút.” Ngụy Tác để Minh Đức dùng Động
Hư bộ pháp tự đi.

“Ta…” Minh Đức ngọt lịm cổ họng, giận đến độ nghịch huyết trào lên, người
khác nghe thấy sẽ tưởng Ngụy Tác quan tâm đến an nguy của y, là lão bằng hữu
lâu năm.

“Chốc nữa dù ta hô gì thì ngươi cũng không được hô lại, không thì vạn nhất ta
lỡ tay kích phát cấm chế, sẽ không ai có lợi cả.” Ngụy Tác lại mặt dày dặn.

Minh Đức không chịu được nữa, không muốn nghe gã nói nữa nên phát động Động Hư
bộ pháp lao về phía Hoàng Long bộc.

“Không tệ, dù ta cũng không nhận ra sơ hở.” Ngụy Tác thập phần mãn ý với Minh
Đức. Minh Đức thi triển Tùy tâm ảo hóa quyết, ngoại hình và khí tức cơ hồ
không khác gì gã, gã thi triển Phật ảnh độn của Công Đức tông được Minh Đức
ghi lại theo sau. Minh Đức không có Địa Mẫu cổ kinh nên mỗi lần thi triển Động
Hư bộ pháp lại phải dừng lại uống đơn dược bổ sung chân nguyên, thành thử Ngụy
Tác và Linh Lung Thiên không bị bỏ rơi, Linh Lung Thiên đã che mặt, trừ Bắc
Mang hóa hình phù còn động dụng mấy pháp bảo che giấu khí tức, Ngụy Tác dùng
Tùy tâm ảo hóa quyết hóa thành một lão bất tử Công Đức tông, trông như hai đại
tu sĩ đang truy sát Ngụy Tác, còn gã ở phía trước lại gần như hụt hơi.

“Tiểu tử, người thoát được khỏi tay tông chủ bản tông và hai thần huyền đại
năng, còn đả thương một thần huyền đại năng thì thập phần bất phàm rồi, bất
quá hiện tại ngươi đã đường cùng, tiên bảo cũng không còn, mau ngoan ngoãn đầu
hàng.”

“Chỉ cần ngươi đầu hàng, hiến dâng bí thuật, Công Đức tông sẽ thu nạp!”

Đại khái cách Hoàng Long bộc hai, ba vạn dặm, Ngụy Tác mặc kệ có ai nghe
không, cứ hô liên tục.

“…” Minh Đức tối sầm trước mắt, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.

“Động Hư bộ pháp hao phí chân nguyên kinh nhân thế này mà sao y có thể không
ngừng phát động.” Đồng thời Minh Đức không thể nghĩ thông, nếu có thuốc hối
hận thì dù đánh chết y cũng không đời nào chạm vào đối thủ như Ngụy Tác.

Ngụy Tác vừa gào vừa khuyên.

“Có khí tức đến gần, chắc là chúng đến rồi!” Đột nhiên, Linh Lung Thiên truyền
âm cho Ngụy Tác.

Hoàng Long bộc cũng là Hoang cổ thủy vực, có ngọn thác khí thế kinh nhân, Ngụy
Tác kêu ầm lên, dù gã và Linh Lung Thiên cách chỗ đó ít nhất một vạn ba, bốn
nghìn dặm.

Ngụy Tác bình tĩnh như thường gọi to nhưng thầm đề phòng.

“Xoẹt!!”

Đột nhiên, hư không trên đầu Minh Đức nổ vang, một quả cây màu vàng nhạt bắn
xuống.

Trái này chỉ cỡ hạt cải nhưng khí tức trầm trọng khiến Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên cách Minh Đức ba, bốn mươi dặm cũng nghẹt thở.

“Huyền đài đạo quả!” Linh Lung Thiên nuốt nước bọt, “Đây là pháp khí thần
huyền đại năng sắp tọa hóa, dùng thần huyền nguyên khí ngưng luyện thành, là
đồ tẩy mà đại năng để lại cho tông môn, sánh với tiên khí, thế mà đã dùng
rồi.”

“Được lắm, tiếp động dụng vật này! Đúng thế, phản ứng nhanh lắm, đòn như thế
mà thoát, không hổ là kẻ tranh đoạt vị trí Công Đức tông chân truyền đại đệ
tử.” Ngụy Tác nhất khen. “Huyền đài đạo quả” uy thế ngút trời ép xuống, Minh
Đức rực quang hoa, biến mất.

“Huyền đài đạo quả!” Thân ảnh vừa tan biến nổ tung, thiên địa rung lên, quang
diễm hủy diệt tại không trung hình thành một cái đĩa phải cỡ mấy dặm.

“A! Ta…” Minh Đức hiện thân cách mười dặm, định lên tiếng thì mới hô được
hai chữ, thiên địa đột nhiên rung lên càng kịch liệt, núi non trong vòng mấy
trăm dặm sụp đổ. Một dải tử quang kinh nhân từ hư không bắn ra, hình thành tám
chữ cổ lớn như gian phòng.

Uy năng ép Minh Đức không thở nổi.

“Phụt!”

Tám chữ cổ mà Linh Lung Thiên cũng không biết ép lên, thân thể Minh Đức hóa
thành tro, không còn gì.

“Đây là pháp khí gì… Quá lợi hại…Ta có đức có tài gì mà dùng tới pháp khí
này đối phó ta.” Ngụy Tác há hốc miệng, Linh Lung Thiên cũng tròn mắt.

Tử quang tựa hồ là một viên tinh thạch cỡ ngón tay, tạo cho nó cảm giác như
đòn đánh của chân tiên, chắc là pháp khí của chân tiên để lại.

“Sau cùng cũng giết được! Đã báo thù cho Hoàng Phủ sư huynh!”

Trong một sơn cốc, mấy lão nhân thập phần kích động, “May mà Thiên Kiếm tông
còn Bát cẩm diệt thần tinh… cả Huyền đài đạo quả của Huyền Phong môn cũng
không đánh trúng y… độn pháp này mà chúng ta không có vật này tất bị thoát.
Vật do tổ sư để lại, trừ di một đại địch như thế cũng đáng…”

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận