Thông Thiên Chi Lộ

Chương 855: Ngươi trốn nữa đi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong Âm dương phần liên tục có dao động rùng rùng, âm khí xung thiên, như
viễn cổ âm thú đang lăn lộn nhưng cổ đế thi không thoát ra được.

“A!”

Minh Đức dốc sức bỏ chạy, dốc hết toàn lực, nhưng tốc độ không thể so được với
Động Hư bộ phápliên tục bị rút ngắn khoảng cách.

Rất nhanh, song phương chỉ cách nhau mấy nghìn trượng.

“Các ngươi không sợ cổ thi đuổi hả!”

Minh Đức sợ hãi, đột nhiên bắn ra một dải sáng về phía Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên, bên trong có phật đà ôm chữ, uy thế như lưu tinh.

“Xử lý y đã!”

Ngụy Tác phát ra Đại thừa pháp âm, chấn tan dải sáng rồi phát động Động Hư bộ
pháp, vượt qua Minh Đức đợi y ở đằng trước.

“A!”

Minh Đức rống lên, lại phát ra dải sáng, nghiến răng lao về phía Âm dương
phần.

“Còn định chạy?”

Ngụy Tác mặc kệ dải sáng của Minh Đức, phát ra Đại thừa pháp âm, trên chín
tầng trời như có vô số thần phật phát ra chân chú, chuyển động phápluân.

Với tu vi hiện tại của gã, phát động địa Đại thừa pháp âm với cổ đế thi thì
không ra gì nhưng đối phó Minh Đức thì có thừa.

“A!”

Minh Đức không ngăn được, thân thể như bị tia sét vô hình giáng trúng, co rút
hộc máu, phật đà bị Linh Lung Thiên chặn trước mặt liền tan biến.

“Còn định chạy?”

Minh Đức trúng Đại thừa pháp âm, phun máu ồng ộc.

Ngụy Tác biết xá lợi công pháp của y đặc biệt, đầu bị nát cũng có thể khôi
phục, nhục thân thụ thương nặng đến đâu cũng không chết, nên hạ thủ không hề
lưu tình.

Hai lần trúng Đại thừa pháp âm, Minh Đức vẫn định chạy. “Tiểu tử, chạy nữa
đi!” Ngụy Tác trợn tròng trắng, lại phát động Đại thừa pháp âm. “A!” Minh Đức
nứt người, cơ hồ sắp nát xác.

“Tha cho ta! Ta đảm bảo sau này không đối địch với ngươi nữa! Ta nhất thời hồ
đồ!” Minh Đức không dám chạy, đứng im run rẩy.

“Mẹ nó chứ, chạy đi, sao không chạy tiếp. Cương nha muội, trông coi y, y giở
trò gì thì đánh gãy hết xương.” Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, đưa Linh
Lung Thiên và Minh Đức chạy tiếp.

Gã chạy một hơi mấy vạn dặm, ngay cả thấy không ít độn quang của lão bất tử
Công Đức tông và Đăng Tiên tông cũng mặc.

Cổ đế thi tùy tiện một đòn vượt được mấy trăm dặm, thần huyền đại năng như
Đăng Tiên tông tông chủ không địch nổi, không cách mấy vạn dặm thì thật sự gã
không thấy an toàn.

“Đủ rồi.” Chạy liền mấy vạn dặm, Linh Lung Thiên thở phào, hớn hở vì thoát
chết.

Đẳng cấp nó tiếp xúc hơn xa bọn Ngụy Tác, biết rõ trừ phi tu luyện bí pháp đặc
biệt, không thì dù là chân tiên cấp, thần thức cũn không thể quét ngoài vạn
dặm, hà huống cổ đế thi tối đa chỉ còn lại một nửa thần uy của chân tiên, cổ
thi tuy có thể phát huy chiến lực, nhưng cần âm minh nguyên khí bổ sung, không
thể rời âm minh cực địa như Âm dương phần quá lâu, không thể vượt mấy vạn dặm
hoàn truy đuổi.

“Chân tiên cấp thật quá đáng sợ. Có thể đánh vào hư không, phất tay là chấn
tan cự sơn. Chả trách Linh Lung Thiên e dè Hoang tộc như thế.” Hồi tưởng lại
cảnh cổ đế thi và Công Đức tông tông chủ đối kháng đại đạo pháp vực, cảnh cổ
đế thi và hôi sắc cốt quan thượng cũng có chân tiên uy năng đối kháng, Ngụy
Tác rùng mình.

Cả tu đạo giới đã vạn năm không có chân tiên đại năng, không ngờ lần này gã
chỉ dùng một nhánh Minh vương thảo đã dụ ra được.

Thượng cổ Bắc Mang từ sáu, bảy vạn năm trước, trận chiến đó không chỉ liên
quan đến nhiều cường giả chân tiên cấp, thậm chí cả đế thiên cấp thì chiến lực
trận đó còn đáng sợ thế nào, chả trách mà Bắc Mang có không ít chân tiên, bày
ra những cấm chế mà tu sĩ hiện tại không thể tưởng tượng cũng tan biến.

Nếu Hoang tộc có đại năng còn sống thì đừng nói đế thiên cấp, chỉ cần đế tôn,
tức là chân tiên thôi cũng đủ lắm rồi.

“Minh Đức, ngươi cùng Trạm Đài Linh Lan bày kế dùng Phổ độ thần quang lừa ta,
kéo ngần ấy thần huyền đại năng tới. Kết quả trực tiếp bị đánh chết một thần
huyền đại năng, nhục thân sư tôn ngươi cũng bị đánh nát, dù không chết thì tu
vi cũng giảm nhất trọng lưỡng trọng. Đăng Tiên tông tông chủ không biết có
chết hay không. Ngươi vừa ý chưa?” Hớn hở vì thoát chết, Ngụy Tác nhìn Minh
Đức thoi thóp, giận không để đâu cho hết, giá cứ yên lành hợp tác, sau này ai
cũng có lợi, nhưng Minh Đức lại tham lam, còn chơi chiêu này, thật sự tự gây
nghiệt.

“Ta…” Minh Đức run người, không nói thành tiếng.

“Biết điều một tí, mau hồi đáp, ta để ngươi thống khoái. Không thì ngươi biết
rồi đấy.” Ngụy Tác hầm hừ.

“Tha cho ta, sau này ta sẽ cùng ngươi hợp tác. Khi ta làm Công Đức tông tông
chủ, chúng ta liên thủ thu lợi.” Minh Đức kêu lên.

“Thôi vậy.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh liếc Minh Đức, “Ngươi không còn chữ tín
với ta, cũng không có tư cách mặc cả.”

“Sao các ngươi đuổi theo được ta.” Ngụy Tác hỏi trực tiếp.

“Nói mau!” Thấy Minh Đức không nói, Ngụy Tác quát.

“Trạm Đài Linh Lan có bí thuật cảm ứng được khí tức ‘động hư’ để lại, ngươi
thi triển Động Hư bộ pháp lưu lại khí tức sẽ bị y tìm được.” Minh Đức biết
Ngụy Tác không dọa suông nên run người, xám ngoét mặt mày nói.

Tức là nếu ta không dùng Động Hư bộ pháp, các ngươi không đuổi được?” Ngụy Tác
và Linh Lung Thiên nhìn nhau. Cả hai không ngờ đối phương có cách truy tung
này, nhưng nếu không dùng Động Hư bộ pháp thì không thể thoát được Liên hoa
kim ngư truy kích.

Minh Đức hơi ngần ngừ, Ngụy Tác nhận ra ngay, “Ngươi còn gì giấu nữa thì nói
nốt đi.” Gã liếc Minh Đức, “Nếu ta vui vẻ, chưa biết chừng sẽ tha ngươi.”

“Thật hả?” Minh Đức sáng mắt.

“Xem biểu hiện của ngươi đã. Nói đi.” Ngụy Tác giục.

“Cả Tùy tâm ảo hóa quyết mà ta truyền cho, nếu sử dụng thì ta biết một môn
thuật pháp phá giải có thể cảm ứng ra trong mấy vạn dặm.” Minh Đức do dự một
chốc rồi nói.

“Cái gì!” Ngụy Tác kêu lên, “Công Đức tông còn ai biết phá giải thuật pháp này
không?”

“Vốn không có nhưng trên đường đổi theo, ta đã giao cho sư tôn.” Minh Đức nói.

“Ngã!” Ngụy Tác suýt không nén được giết luôn Minh Đức.

Tùy tâm ảo hóa quyết là bí pháp ẩn tàng cả lão bất tử Kim đơn tứ trọng ngũ
trọng không nhìn ra, kết quả vẫn có cách phá giải và cảm ứng. Thuật pháp này
về sau không nên động dụng nữa. Thuật pháp tuyệt đỉnh đột nhiên thành vô dụng.

“Trạm Đài Linh Lan có bí thuật cảm ứng được của khí tức Động Hư bộ pháp để
lại?” Ngụy Tác lại hỏi.

“Không biết, y chỉ truyền cho Thanh Lăng Ứng, người khác không biết.” Minh Đức
run lên.

“Thanh Lăng Ứng là ai?”

“Thần huyền đại năng bị cổ đế thi giết là Độ Tinh tông tông chủ ở Tịch Hàn đại
lục, có giao tình với Đăng Tiên tông tông chủ. Phi tinh độn pháp của y tốc độ
còn trên Liên hoa kim ngư, nên Trạm Đài Linh Lan truyền cho y để đề phòng
ngươi thoát.”

“Thế mà không biết! Không biết gì mà đòi làm Công Đức tông chân truyền đại đệ
tử!” Ngụy Tác bực mình, ngận thị úc muộn, Trạm Đài Linh Lan chạy rồi, y lại
biết bí thuật cảm ứng được khí tức Động Hư bộ pháp, tạo cho gã cảm giác như
thuật pháp của Hoang tộc chuyên môn nhằm vào Linh tộc. Không trừ y thì như mắc
khúc xương trong cổ, không thể thoải mái.

“Ta…” Minh Đức không biết nên nói gì.

“Ngươi gặp Trạm Đài Linh Lan ở đâu, lai lịch y thế nào?” Linh Lung Thiên hỏi.
Hoang tộc luôn là việc nó quan tâm nhất.

“Ta gặp Trạm Đài Linh Lan tại Đạo Huyền điện, y tựa hồ đi tìm điển tịch lợi
dụng uy năng của Thiên khung của Vân Giới tông năm xưa, sau khi đấu một trận
với ta, nghe ta bảo thứ đó do Công Đức tông lấy được, y mới đề nghị hợp tác,
đưa ra một đoạn kinh văn, sư tôn đọc xong thì quyết định cùng y hợp tác. Lai
lịch của y thì bọn ta không biết, chỉ biết truyền thừa của y thập phần lợi
hại, qua các ngươi mới biết là truyền nhân của Hư Không đạo nhân.” Minh Đức
nói.

“Xem ra ngươi không biết, chả trách không thành nổi Công Đức tông chân truyền
đại đệ tử!” Linh Lung Thiên khinh thị. Minh Đức không biết tin mà nó cần.

“Các ngươi đã thương lượng với mấy tông môn Thiên Huyền đại lục?”

“Khi trước Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất liên thủ phục kích Đăng Tiên tông
tông chủ, kết quả thế nào?”

“Ghi hết công pháp và thuật pháp ra cho ta!”

Ngụy Tác dừng lại, không ngừng bức hỏi.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận