“Tự Nhiên tông tông chủ? Xảo hợp thật, không ngờ đến đầu tiên là toán này.”
Ngụy Tác cười lạnh.
Tự Nhiên tông tông chủ thì gã nhớ rõ, mặc lục sắc thảo y đặc biệt lúc ở Hóa
Thiên giáo đại hội, có một viên thất cấp trung giai thủy hệ yêu đơn, gã từng
muốn giao dịch như y đòi đổi bằng Tiên vương thần tinh.
“Lừa đảo, cạnh tu sĩ tế xuất cổ trận kỳ là lão tăc đầu có bướu, tu vi tối cao,
nên đối phó trước.” Linh Lung Thiên truyền âm cho gã.
“Lão bất tử đầu có bướu? Là thái thượng trưởng lão Xích Lôi tông, không ngờ
cũng vội dến chia phần, quả là tri nhân tri diện bất tri tâm.” Ngụy Tác lại
cười lạnh, Xích Lôi tông và Âm Thi tông có giao tình không tệ, tại Hóa Thiên
giáo đại hội, thái thượng trưởng lão Xích Lôi tông còn qua chào Âm Lệ Hoa, hòa
ái khôn tả, không ngờ giờ đứng trong hắc quang nồng hậu, cùng toán Tự Nhiên
tông tông chủ đến giết Ngụy Tác.
Lão đã đạt Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, chỉ cách thần huyền một bước, sống mấy
trăm năm rồi, chưa biết chừng sẽ có thứ gì đó kinh nhân.
“Phù!”
Ngụy Tác chốt chặn lấy vị trí của lão bất tử Xích Lôi tông, định thi triển
Động Hư bộ pháp giết lão. Cùng lúc, một tu sĩ hóa trang thành bạch diện trung
niên văn sĩ, linh khí không lộ chợt rực lên vô số ngân hắc sắc quang ti, bao
trùm trăm dặm.
Tu sĩ này là một lão giả Kim đơn tam trọng gầy khô, mặc hắc sắc pháp bào tại
Hóa Thiên giáo đại hội, là Cửu Lê giáo tông chủ.
“Xoẹt!!”
Bất diệt tịnh bình rung lên, nặng gấp nghìn lần, với tu vi của Ngụy Tác cũng
khó kéo theo.
“Đây là viễn cổ chân từ pháp bảo, chân từ xạ tuyến, vô hình vô chất, ta không
ngăn được.” Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác.
Vù!
Cơ hồ cùng lúc, tinh thần khí tức nồng hậu chấn động trên không gian, một tu
sĩ bao trong lam sắc hà quang bắn ra một ngân sắc quang trụ cỡ thùng nước,
lướt di mấy nghìn trượng, quét lên Bất diệt tịnh bình.
“A!”
Âm Lệ Hoa và Linh Lung Thiên đồng thời kinh hô, thân thể đều như bị thiêu đốt.
“Là tinh thần nguyên khí pháp bảo, chả trách chúng không e dè, hơi thăm dò là
ra tay. Chúng định vật này hao nốt thọ nguyên của ta.” Ngụy Tác lấy ra một
khối Thiên long huyết hóa thạch cho Âm Lệ Hoa, đồng thời tự luyện hóa. Linh
Lung Thiên thì Thiên long huyết hóa thạch tựa hồ vô dụng, Linh tộc có thọ
nguyên không biết bao nhiêu, Ngụy Tác không cần lo.
“Nhưng kẻ này có lẽ nhận ra, không thể tha được. Cương nha muội, có thể thì
đừng xuất thủ.”
Không hề dừng lại, Ngụy Tác vung tay, tế xuất thần văn hắc ngọc vỡ, vô số hắc
sắc thần văn chảy ra, bao trùm hơn hai mươi dặm, bao lấy tất cả.
“Họ Ngụy kia, mau ngoan ngoãn giao đồ ra, ghi lại vô thượng bí pháp, bọn ta sẽ
tha chết cho.”
Tu sĩ đứng trong lam sắc hà quang chi trung, bắn ra ngân sắc quang trụ cỡ
thùng nước lạnh lùng nói.
“A!”
Nhưng y vừa nói xong, đỉnh đầu chợt tóe máu, kêu lên thê thảm rồi tắt tiếng
rơi xuống.
“Đây là…” Toán tu sĩ vây giết Ngụy Tác cơ hồ đồng thời hít một hơi lạnh,
biến sắc. Còn chưa nhận ra Ngụy Tác thi pháp, tu sĩ này đã thành cái xác.
“Chúng còn chưa biết Phệ tâm trùng lợi hại.” Ngụy Tác càng trấn định.
“Choang!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tử hồng sắc quang diễm xung kích lên
Bất diệt tịnh bình, hất văng đi.
“Choang!”
Cơ hồ đồng thời, lại một kim sắc đại cước lóe quang hoa từ không giẫm xuống
Bất diệt tịnh bình.
“Đây là chúng định qua chấn động kịch liệt khiến nhục thân ta già nhanh nhưng
tiếc là chúng nhầm rồi.” Ngụy Tác nheo mắt. “A!” Một tu sĩ mặc thanh sắc đại
bào có thể chống lại thần thức tra xét đột nhiên ré lên thê thảm, đỉnh đầu tóe
máu, biến thành thi thể rơi xuống.
“Thủ đoạn của ycực kỳ cổ quái, tựa hồ biết ẩn hình!” Mấy tu sĩ đồng thời kêu
to.
“Phù!”
Hóa trang thành một hắc bào đại hán râu quai nón, Tự Nhiên tông tông chủ phát
ra hơn nghìn quang hoa.
Hơn nghìn đạo quang hoa đánh trúng cực hàn lĩnh vực ngoài Bất diệt tịnh bình,
nhanh chóng sinh trưởng thành dây leo như băng lăng quấn lấy.
Bất diệt tịnh bình bị dây leo quấy nhiễu pháp trận nguyên khí, quang hoa tắt
ngóm nên tịnh bình tựa hồ mất công hiệu.
“Ầm!”
Ngụy Tác không đổi sắc, phát động Vô thủy kiếm kinh, kiếm quang thanh dòng,
như một bánh xe khổng lồ hình thành ngoài Bất diệt tịnh bình, chém tan dây
leo.
“Phù!”
Phệ tâm trùng lại phát huy bản lĩnh âm hiểm, lấy mạng một mặc tu sĩ lam bào,
đeo mặt nạ bạc.
“Chát!”
Lục quang đột nhiên bắn ra, dấy lên âm nguyên uy năng, hất Tự Nhiên tông tông
chủ hộc máu văng đi.
“Tà vương minh hạp! Âm Lệ Hoa có pháp bảo này!” Một đại tu sĩ nhận ra, kêu to.
“Choang!”
Một tu sĩ bao bọc trong hoàng sắc quang tráo kích phát một lôi quang đại ấn,
chấn động Tà vương minh hạp. “Y không chống chọi được lâu đâu!” Cùng lúc, tu
sĩ này kêu to.
Choang! Choang! Choang!…
Những tu sĩ này đều đáng sợ, dùng toàn bí bảo bình thường khó thấy được một
món.
Đạo đạo quang hoa bắn ra, thậm chí thấu qua dòng kiếm ngoài Bất diệt tịnh
bình, xung kích lên thân bình.
“Phù!”
Chỉ mấy tích tắc, lại có một tu sĩ tắt linh quang quang tráo, đỉnh đầu tóe máu
rơi xuống.
“Có ẩn hình yêu thú! Lẽ nào là Phệ tâm trùng, không thể nào, Phệ tâm trùng
không thể ngự không, cũng không có lực công kích như thế!” Có tu sĩ nhận ra
kêu lên.
Cùng lúc, Bất diệt tịnh bình nổ vang, bối giáp Hoang cổ cự ngao bừng thanh
khí.
Ngụy Tác đột nhiên thu Vô thủy kiếm kinh, ném một viên Tuyệt diệt kim đơn!
“Oành!”
Tuyệt diệt kim đơn nổ tung trước một ngân sam tu sĩ khiến tất cả biến sắc.
“A!” Ngân sam tu sĩ phản ứng cực nhanh, lùi lại, dải sáng hủy diệt quét qua,
pháp y của y tan tành, trên mình xuất hiện mười mấy vết thương nhưng không
chết ngay.
Dải sáng kinh nhân cùng khí tức toát ra khiến ai cũng nghẹt thở.
“Chát!”
Ngụy Tác đột nhiên xuất hiện sau lưng tu sĩ kích phát ngân sắc quang trụ, một
đạo ám kim sắc hỏa quang cùng một ngọn cước được tung ra, đanh tan mọi quang
hoa của y, lưng lõng vào, ô hô ai tai!
“Sa y còn chưa hao kiệt thọ nguyên! Lẽ nào…”
Lão giả Xích Lôi tông nhận ra đầu tiên nên biến sắc.
“Sao y còn phát thuật pháp hao phí chân nguyên như thế!” Tự Nhiên tông tông
chủ thổ máu kinh hô.
“Phù!”
Nhưng lập tức đỉnh đầu y tóe máu, bị Phệ tâm trùng giết.
“A!”
Lão giả Xích Lôi tông kêu lên kinh hãi cực độ.
Lão thấy phe Ngụy Tác giá có một tu sĩ không biết từ khi nào đã rời Bất diệt
tịnh bình, áp sát lão, là đại hán mặt đỏ trong hai tu sĩ Hắc Phong tông, tu vi
Phân niệm cảnh nhưng đạo thuật pháp của gã đánh trúng đối phương lại tiêu tan
thành vô hình. Thoáng sau, đối phương đã tới.
Vù!
Trên mình lão bất tử Xích Lôi tông lóe lên quang hoa, khôi phục bản lai diện
mục, cái bướu trên đầu đột nhiên vỡ ra, tử kim tiểu kiếm bắn vào hồng kiểm tu
sĩ.
Tử kim tiểu kiếm có hình long văn cổ kính, hư không trước mặt lão và hồng kiểm
tu sĩ rung lên, chứng tỏ là bài tẩy của lão.
“A!”
Lão bất tử Kim đơn ngũ trọng này rợn tóc gáy vì tử kim tiểu kiếm bị hồng kiểm
tu sĩ chụp lấy đoạn lão nhận ra mình không thể thi pháp. “Chát!” Tâm mạch lão
bị hồng kiểm tu sĩ đánh nát.
Tích tắc đoạn khí, lão bất tử lóe bạch sắc quang hoa, bị trên mình hồng kiểm
tu sĩ lóe lên, chấn tan.
“Cương nha muội! Bao ngươi đừng xuất thủ mà!” Ngụy Tác truyền âm với Linh Lung
Thiên, kêu to, “Ngươi thấy bảo vật là vong mạng, cả thứ tế luyện bằng bướn mà
cũng muốn cướp?”
“Kêu gào cái gì, lão có cấm chế kiểu pháp nhãn của Quảng Pháp thiên cung, ta
không động thủ, tất cả rất có thể bị truyền ra.” Linh Lung Thiên bực mình
truyền âm đáp, “Ngươi tưởng ta cướp mấy thứ này hả?”
“…” Ngụy Tác tắt tiếng, vì lão bất tử nổ tung bạch sắc quang hoa thì gã nhận
ra Linh Lung Thiên phá hoại cấm pháp, nó kêu gào như thế nhưng vẫn cắn tử kim
tiểu kiếm cho hỏng đi. Tuy gã biết tử kim tiểu kiếm là trọng bảo, khí tức ngút
trời, không hề bị nhiễm ô uế, nhưng thấy thế thì cũng tắt tiếng. Dù gì cũng là
thứ lấy từ cái bướu ra.
-o0o-