Thông Thiên Chi Lộ

Chương 798: Truy sát đến nơi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ngọc phù này rất giống Vô ảnh thần đao phù.” Linh Lung Thiên nhìn hắc sắc
ngọc phù một chốc đoạn bảo.

“Vô ảnh thần đao phù? Là phù lục gì?” Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, nó vừa ý
thứ gì thì o thể tầm thường.

“Là phù lục để ám sát, lúc kích phát không lộ khí tức, thần thức tu sĩ không
thể nhận ra.” Linh Lung Thiên cầm hắc sắc ngọc phù nhìn kỹ rồi giải thích.

“Phù lục là pháp khí dùng một lần? Uy năng cỡ nào?” Ngụy Tác và lục bào lão
đầu, Âm Lệ Hoa nhìn nhau, tu sĩ vào thành trì thường buông lỏng cản giác, nếu
dng vậ này ở chỗ đông người mà đánh lén tất khó nhận ra.

“Phù lục này là vật đặc hữu của Huyền Ảnh tông, uy năng huyền giai.” Linh Lung
Thiên trả hắc sắc ngọc phù cho Ngụy Tác, “Ngươi toàn thích thứ hại người thì
cứ thử xem có phải không.”

“Cổ phù có uy năng huyền giai?” Ngụy Tác hít hơi lạnh, nêu cổ phù này lúc
Thiên La chân nhân ở Cực Lạc cung đã có thì muốn giết gã quá dễ, dù bây giờ
thì pháp khí này vẫn uy hiếp được đến nhục thân của gã và Linh Lung Thiên, để
ám sát những người khác thì càng dễ.

Cho rằng ngọc phù này rất có khả năng là Vô ảnh thần đao phù, Linh Lung Thiên
xưa nay kiến thức phi phàm, Thiên La chân nhân biết gã tưng giết Lâm Thái Hư
mà vẫn đối phó thì tất có chỗ dựa.

“Xem ra đích xác không nên coi thường, để an toàn thì nên cho rễ Nguyên thủy
thần mộc vào đã.”

Ngọc phù của Thiên La chân nhân khiến Ngụy Tác dấy lên ý nghĩ này.

Gã định sau khi toán tu sĩ chặn giết đầu tiên xuất hiện thì mới trồng thần căn
Nguyên thủy thần mộc, như thế càng dễ gạt gẫm rằng gã không thể tùy ý động
dụng chân nguyên và kim đơn uy năng, động thủ là thọ nguyên tổn hao càng kịch
liệt.

Đồ của Thiên La chân nhân khiến gã nhận ra, không tính người khác, chỉ riêng
toán của y cũng không tệ, chưa biết chừng trong đó có đại tu sĩ được Chân Võ
hoặc Huyền Phong môn thuê, tất có không ít thứ kinh nhân nữa. Trong toán đi
cùng Thiên La chân nhân còn năm, sáu tu sĩ, tu vi kém nhất cũng Kim đơn lưỡng
trọng hậu kỳ.

Gã đang ở trong hoang nguyên giữa các thành trì, nên gã định tìm chỗ cấy thần
căn Nguyên thủy thần mộc đã.

“Nếu ta đoán không lầm thì chúng ta đang bị thế lực nào đó giám thị. Vạn nhất
là Hóa Thiên giáo và Hoàng Thiên đạo thì nguy hiểm, cần phải trồng thần căn
giải quyết uy hiếp đã.” Ngụy Tác vừa nói thế, Linh Lung Thiên liền hầm hừ,
truyền âm.

Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, lục bào lão đầu đồng thời cả kinh, “Phát hiện gì hả?”

“Lẽ nào ngươi không thấy số lượng Hắc sí phi nghĩ dọc đường nhiều thế hả?”
Linh Lung Thiên khinh miệt nhìn Ngụy Tác, tiếp tục truyền âm, “Hắc sí phi nghĩ
là nhị cấp đê giai yêu thú, bình thường đều tụ lại, tách ra thế này là sao?”

“Tiểu tử, đích xác như thế, người có thể điều khiển Hắc sí phi nghĩ, hành tung
của chúng ta khó thoát khỏi tai mắt người đó.” Lục bào lão đầu ngẩn người, nói
ngay.

“Xem ra là nô trùng thuật đặc biệt nào đó mới điều khiển ngần này Hắc sí phi
nghĩ, thủ đoạn đích xác kinh nhân.” Ngụy Tác hiểu ra, gã dùng thuật pháp từ
chân tiên thần văn trải thần thức ra, trong vòng vạn trượng, gã phát hiện hơn
mười con hắc sắc phi nghĩ.

Hắc sí phi nghĩ rất bé, chỉ nhị cấp đê giai, không có gì thích hợp luyện khí
nên thường sống ở nơi hoang dã cũng không bị tu sĩ chú ý. Độn tốc của chúng
không thể so với Động hư thuật pháp, Ngụy Tác biết trong vòng vạn trượng có
hơn mười con thì có ai đó điều khiển loại tiểu trùng số lượng kinh nhân này
bao trùm vạn dặm hoang nguyên.

“Cương nha muội, đừng động thủ, tránh để bị phát hiện thần thông, ta diệt hết
trùng thú trong vòng mười dặm rồi chúng ta hộ pháp cho nhau trồng thần căn
Nguyên thủy thần mộc.”

Để an toàn, gã diệt sạch đê giai yêu thú trong vòng mười dặm, đồng thời Âm Lệ
Hoa đào động trong núi, Ngụy Tác luôn cho rằng động là phúc địa, ở đó gã không
chỉ tránh được tu sĩ tra xét, mà còn chuẩn bị tế xuất Bất diệt tịnh bình, thậm
chí kích phát Hắc đồng, có ngần ấy thủ đoạn đề phòng tất vạn vô nhất thất.

Chỉ không ngờ rằng khi Ngụy Tác đánh một con Hắc sí phi nghĩ thành tro chi
thời thì hư không trên đầu gã đột nhiên mờ đi, sát khí cuồng bạo phun ra.

“Cách cách!”

Hư không trên đầu gã đột nhiên xuất hiện một khe nứt không gian. Đoạn một dải
quang hoa như quả cây vàng ruộm lao ra, uy áp như sơn như hải khiến gã trầm
xuống.

“Chát!”

Một đạo ám kim sắc kiếm quang từ Ngụy Tác xẹt ra, bắn trung quả màu vàng, bạch
sắc viễn cổ thiên long cưỡi sóng, lại bị quả vàng đán nát.

“Oành!”

Ngụy Tác đứng im, ngân sắc thần quang lấp lánh, đánh vỡ quả màu vàng hóa thành
vô số đạo kim sắc lưu quang.

“Đây là Chứng pháp đạo quả! Có thể xuyên qua hư không, cách vạn dặm công kích
đối phương, là huyền giai thượng phẩm pháp khí!” Lục bào lão đầu kêu lên.

“Hành tung của chúng ta quả nhiên trong tay ai đó, y có thể dùng phương pháp
nào đó chốt chặt khí tức, dùng pháp khí này xuyên việt hư không công kích!” Âm
Lệ Hoa mặt mày nhợt đi, kinh biến khiến nàng ta thập phần khẩn trương.

“Chắc qua Hắc sí phi nghĩ mà xác định phương vị cụ thể của ta. Không biết là
ai mà thủ đoạn không tầm thường.” Ngụy Tác cười lạnh, phát động Động Hư bộ
pháp, thoáng sau Hắc sí phi nghĩ trong vòng mười dặm bị giết sạch.

“Huyền giai thượng phẩm pháp khí căn bản không thể uy hiếp đến đệ. Theo lý thì
pháp khí này khi toàn lực xuất thủ vây giết đệ mới sử dụng, ai lại lãng phí
như thế.” Âm Lệ Hoa thấy Ngụy Tác diệt sạc Hắc sí phi nghĩ trong vòng mười dặm
thì truyền âm, “Khó hiểu quá.”

“Nếu không bất ngờ, y đang thăm dò xem ta toàn lực chặn đòn thì thọ nguyên có
hao tổn chăng.” Ngụy Tác vung tay, lấy Bất diệt tịnh bình đô ra, đồng thời
búng Phệ tâm trùng đã hút xong não tủy Thiên La chân nhân lên không, truyền âm
cho bọn Âm Lệ Hoa. “Y sắp hiện thân, hi vọng y không biết Phệ tâm trùng lợi
hại, không đồn đi.”

“Quả nhiên đến rồi!”

Chỉ mười mấy tích tắc, thinh không cách Ngụy Tác hai, ba mươi dặm đột nhiên
lóe lên quang hoa, bạch quang trực tiếp từ hư không bắn ra.

Từng dải hào quang như ráng chiều bừng lên, lan đi như thủy triều, bao kín gần
trăm dặm.

Trong vòng trăm dặm như phủ lên không biết bao nhiêu tầng sa dày, mục lực của
Ngụy Tác cũng chỉ nhìn được mấy chục trượng.

“Tinh lộ liên đài, nhờ vào sao trời chỉ dẫn để truyền tống. Lừa đảo, không cần
kích phát khối thần văn hắc ngọc vỡ… đây là thượng cổ hư không truyền tống
pháp khí, chỉ dùng được một lần.” Trong hà quang chói lòa, Linh Lung Thiên
truyền âm với Ngụy Tác.

“Xem ra chúng định trực tiếp động thủ, đông quá.” Ngụy Tác bình tĩnh như
thường, đứng im. Hà quang này không biết do pháp bảo nào kích phát, tuy khiến
người ta không nhìn rõ cảnh vật nhưng không hề trở ngại thần thức, gã sử dụng
tiên âm truyền pháp có được từ chân tiên thần văn, mi tâm như có kim sắc thần
chi, thần thức bao trùm vạn trượng, cảm ứng rõ ràng về các tu sĩ lợi dụng cổ
bảo trực tiếp truyền tống đến.

Có hơn mười tu sĩ, linh khí thập phần kinh nhân, tựa hồ đều là tu sĩ Kim đơn
lưỡng trọng trở lên.

Các tu sĩ này không hề dừng chân mà tản ra, từ bốn phương tám hướng ập vào,
một người liên tục phát ra hơn nghìn lá bạch sắc cổ kì, hóa thành lưu quang
bắn vào hư không, thinh không không ngừng nổ vang, xuất hiện khe nứt trong
suốt như lưỡi đao.

Bạch sắc cổ kì, có thể kéo theo vô số khe nứt không gian, tổ thành phong tỏa
đại trận.

Các tu sĩ này dùng các loại thủ đoạn che đi thân hình, diện mục, lại có pháp
bảo hoặc thuật pháp đề phòng thần thức tra xét, không dễ đoán ra thân phận.

“Tự Nhiên tông tông chủ… Cửu Lê giáo tông chủ, một lão bất tử Đông Tú sơn…
Lừa đảo, đều là tu sĩ trong Đại Hóa minh, chúng định tiên hạ thủ vi cường.”
Linh Lung Thiên cười lạnh truyền âm cho bọn Ngụy Tác, mắt ánh kim quang, nhìn
rõ tất cả.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận