Thông Thiên Chi Lộ

Chương 797: Bản mệnh pháp bảo hoàn chỉnh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Phệ tâm trùng trong suốt lơ lửng trước mặt Ngụy Tác. Lão đầu Hắc Phong tông
đáng thương lại bị gã đánh ngất.

Phệ tâm trùng không lột xác, thể hình cũng không đổi nhiều.

Ngụy Tác sáng mắt nhìn bảo bối Phệ tâm trùng, thật ra gã giả bộ thọ nguyên sắp
hao tận, khiến các tu sĩ định đối phó gã mắc câu, thì chỗ dựa lớn nhất không
phải Động Hư bộ pháp và Bất diệt tịnh bình, mà là Phệ tâm trùng và Cương nha
muội đầu sừng.

Động Hư bộ pháp, Bất diệt tịnh bình và Vô thủy kiếm kinh đã hiển lộ uy lực, mà
tu sĩ dám đến chặn giết thì khẳng định cũng như Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ
Hoàng chân nhân, đều có thủ đoạn riêng.

Các lão quái đó không biết có đồ quỷ quái gì, chỉ dựa vào bản thân, gã không
tin tưởng.

Linh Lung Thiên không chỉ chống được thần huyền uy năng, cơ hồ có thể phá hết
thuật pháp cấm chế, độn tốc cực nhanh, nếu nó ẩn mình đánh lén thì mặc cho các
lão quái đó có thứ khó tưởng tượng nổi gì, trừ phi nhục thân và sức mạnh cũng
kinh nhân như nó và Ngụy Tác, tất cũng không chống nổi, lão giả Thiên Kiếm
tông tọa trấn Ma văn hung mạch cũng bị nó dùng mông lấy mạng.

Phệ tâm trùng ở Chập Khí hải đầy thủy khí, sương trắng mênh mông thì không
khác nào cá gặp nước, dù với thực lực trước khi nó tiến giai thì e là trừ đại
tu sĩ Kim đơn tam trọng, tứ trọng trở lên, thì Kim đơn tu sĩ thông thường
không thể thoát được nó đánh lén.

Linh Lung Thiên và Phệ tâm trùng là hai con bài tẩy của gã, dù Tuyệt diệt kim
đơn cũng đứng sau hai đại sát khí này.

“Biết bay không, biết thì bay thử cho ta xem?” Ngụy Tác sáng mắt lệnh cho Phệ
tâm trùng.

Phệ tâm trùng mà có thể phi độn với tốc độ kinh nhân thì đúng là đại sát khí
siêu cấp mãnh trùng.

Nhưng Phệ tâm trùng chỉ lúc lắc, hiển nhiên chưa tiến giai được năng lực phi
độn.

“Thần thức xung kích và thần thức khống chế lợi hại hơn? Cho ta xem nào…
hả…” Ngụy Tác ra lệnh. Chát! Phệ tâm trùng phát một đạo thần thức xung kích
vào gã.

Phệ tâm trùng phát thần thức xung kích tựa hồ chỉ hơn trước một chút, cùng lắm
khiến đối thủ Kim đơn lưỡng trọng ngẩn ra một chút, không uy hiếp nổi tu sĩ
Kim đơn tam trọng trở lên, đối với Ngụy Tác hiện tại thì không có nhiều tác
dụng.

“Tiến giai được thuật pháp công kích? Thể hiện cho ta xem, nhưng không được
nhắm vào ta…”

“Đẳng cấp che giấu khí tức cao hơn chưa, thể hiện đi…”

“Trừ thổ độn thì có biết thủy độn không?”

“…”

Ngụy Tác thử nhiều thứ nhưng bực bội vì Phệ tâm trùng không tiến giai theo
những phương diện đó.

“Đây là cái gì, ngươi định khi sư diệt tổ, giết cả chủ nhân hả?” Ngụy Tác kêu
lên, Phệ tâm trùng tựa hồ không thể thể hiện rõ nên áp sát, có vẻ định phát
động đòn xáp lá cà.

Ngụy Tác tuy kêu lên nhưng biết Phệ tâm trùng chỉ muốn thể năng lực tiến giai
mới nên có phần chờ đợi.

Gã lấy làm lạ vì nó đến trước mặt gã nhưng chỉ lắc lư chứ không công kích, cực
kỳ ngứa mắt.

“Lẽ nào ta phải đánh nó?” Ngụy Tác do dự một chốc, co tay búng ra Thanh thủy
nhận.

Như thể không trung đột nhiên xuất hiện một dải, Phệ tâm trùng bị chém trúng,
có thêm một vết thương, chảy ra các loại dịch thể.

“Không phải chứ? Lẽ nào tự sát?” Ngụy Tác tròn mắt, kêu lên thảm thiết.”Không
phải chứ?” Lục bào lão đầu cũng kêu lên không dám tin.

Tuy với tu vi hiện tại của Ngụy Tác, kích phát đê giai thuật pháp mà lúc gã ở
Linh Nhạc thành làm tiểu gian thương thì uy lực cũng không tệ nhưng thông
thường không thể nào phá được phòng ngự của Phệ tâm trùng mà đả thương đến mức
đó.

Bị thương như thế vì Phệ tâm trùng tự tan yêu nguyên, chi để lại lực phòng ngự
cơ bản nhất là da.

“Chuyện đó…”

Ngụy Tác và lục bào lão đầu tròn mắt vì một đạo Thanh thủy nhận lẽ ra trọng
thương Phệ tâm trùng, tương đương với một người bình thường bị chủy thủ đâm
trúng bụng, thì chỉ tích tắc sau, vết thương đã lành lại, thập phần quỷ dị.

Ngụy Tác lại cảm nhận được Phệ tâm trùng muốn ăn.

“Không phải chứ? Lẽ nào hiện tại Phệ tâm trùng thụ thương xong sẽ tự lành?”
Ngụy Tác tròn mắt kêu lên.

“Có gì đâu.” Linh Lung Thiên bĩu môi, “Nhuyễn thể yêu thú có thể tiến giai
năng lực nhanh chóng phục nguyên thì có gì lạ.”

“Thật thế hả?” Ngụy Tác truyền ý niệm cho Phệ tâm trùng nếu có năng lực đó thì
đến gần gã.

Kết quả Phệ tâm trùng tựa hồ lĩnh ngộ, đến gần ngay.

“Xem ra đích xác tiến giai được năng lực phục nguyên thât nhanh, chỉ cần hút
não tủy là tương đương với hút nguyên khí bồi bổ thân thể.” Ngụy Tác hơi trầm
ngâm.

“Chẳng phải tương đương với giá Phệ tâm trùng cũng có Nguyên thủy thần căn?”
Lục bào lão đầu tròn mắt nói.

Lão hiểu rõ, bình thường muốn đả thương Phệ tâm trùng không dễ, giờ bị đả
thương lại phục nguyên… Trong óc lão hiện lên cảnh tượng Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên, Phệ tâm đấu với một toán tu sĩ, kết quả cả ba như tu luyện vô
thượng binh giải đại pháp, thân thể bị đánh tan lại hồi phục. “Con bà nó chứ!”
Lão chợt rùng mình.

“Không ngờ lại tiến giai được năng lực đó.” Ngụy Tác trợn tròng trắng, cũng
nghĩ ra điểm này.

“Cương nha muội, lấy thi thể Thiên La chân nhân ra nào.”

Định dùng kim đơn của y luyện chế thành Tuyệt diệt kim đơn, Phệ tâm trùng cần
ăn để bổ sung nguyên khí, nên gã bảo Linh Lung Thiên lấy ra, nó chỉ chấn nát
tâm mạch y, nên sau khi gã lấy kim đơn thì để Phệ tâm trùng tự xử lý.

Thiên La chân nhân khiến Ngụy Tác tắt tiếng, tại Cực Lạc cung, y cậy vào tu vi
định giết gã nhưng bị Tuyệt diệt kim đơn nổ tung, hiện tại Ngụy Tác đã tới Vân
Linh đại lục, thật ra Thiên La chân nhân và gã không có cừu oán gì đặc biệt
nhưng y lại không ngã lòng, cả Tiên vương thần tinh cũng đem ra để dồn gã vào
tử địa, không ngờ lại mất mạng.

Lấy kim đơn của Thiên La chân nhân, Ngụy Tác không vội luyện chế Tuyệt diệt
kim đơn, mà lấy nạp bảo nang ra xem. Thiên La chân nhân là lão quái thành danh
đã lâu, dừng ở tu vi Kim đơn tam trọng khá lâu, chắc chắn thu gom không tệ,
không thì không có bảo vật như Tiên vương thần tinh.

“Đây là…?” Trong nạp bảo nang của Thiên La chân nhân chỉ có mấy thứ, xem ra
y không có thói quen mang theo mọi thứ nhưng trong số này có hai món khiến cả
Ngụy Tác và lục bào lão đầu chú ý.

Một tấm hắc sắc ngọc phù có hình thanh đao, quang hoa không lộ. cũng không có
khí tức quá ghê gớm nhưng rõ ràng cực kỳ cổ xưa, khiến bọn Ngụy Tác cảm thụ
được khí tức nguy hiểm cực độ.

Còn lại là một bức tranh màu trắng, toát lên thủy linh nguyên khí ràn rạt, mở
tranh ra thì có hình vô số sóng nước, trong đó có phù văn các loại sinh linh
thủy tộc.

“Tựa hồ là nửa còn lại của Trường hà thao thiên quyển!” Ngụy Tác và lục bào
lão đầu cơ hồ đồng thời cảm giác được pháp trận và khí tức cực kỳ tương tự với
Trường hà thao thiên quyển.

“Ầm!”

Ngực Ngụy Tác có hà quang lóe lên, tế xuất Trường hà thao thiên quyển.

“Quả nhiên là nửa kia!”

Gã kêu lên hoan hỉ vì Trường hà thao thiên quyển vừa hiện ra, liền hợp với bức
tranh màu trắng, thủy linh khí tức tự động chay vào bức tranh, tựa hồ định
nâng cao uy năng của bức tranh lên ngang bằng.

Ngụy Tác động tâm ý, hai bức tranh trải ra, bức của Thiên La chân nhân bao lấy
Trường hà thao thiên quyển của gã như nhập làm một.

“Ầm!”

Trường hà thao thiên quyển rung lên, uy năng tăng cường không ít.

“Chả trách Thiên La chân nhân lúc ở Cực Lạc cung lại nhắm vào ngươi, hóa ra y
lấy được nửa kia Trường hà thao thiên quyển! Cả hai hợp lại, dù không cần tế
luyện cũng là một món huyền giai thủy hệ pháp bảo thuần chính.” Lục bào lão
đầu kêu lên.”Tiểu tử, uy năng pháp bảo này hiện tại đã vượt huyền cấp trung
giai.”

“Thiên La chân nhân, phải đa tạ ngươi.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, thập phần
kích động. Được cả Trường hà thao thiên quyển, với gã thì đề thăng uy năng là
phụ, quan trọng là thủy linh nguyên khí nồng thêm, thi triển Thủy hoàng phệ
nhật quyết, tốc độ gột rửa tu luyện sẽ đề thăng!

“Còn lại là gì…” Bọn Ngụy Tác nhìn lên hắc sắc ngọc phù.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận