Bạch ngọc bình đài lơ lửng trên không không có bao nhiêu quang hoa, nhưng lại
chưa nhiều cường giả, trong đó không ít lão bất tử sắp xuống ba tấc đất, tu sĩ
Kim đơn tam trọng trở lên cũng không thiếu, linh khí xung thiên, từng dải linh
khí ngưng hình kinh nhân khiến tầng không chói lòa, rực rỡ.
“Các vị đạo hữu, còn một tuần hương nữa đại hội sẽ chính thức bắt đầu, có việc
cần nhờ chư vị đạo hữu cùng quyết.”
Tô Thần Huyết đáp xuống đài sen lớn nhất ở đầu bạch ngọc bình, giọng nói vang
khắp.
“Chắc là xử lý việc bọn Lưu Duy Chân bị giết…” Ai cũng biết việc ở Mi Sơn
thành, thấy Tô Thần Huyết dẫn Ngụy Tác và bọn Lưu Chân Võ đáp xuống thì ai
cũng nghĩ thế.
“Thiên Tông đạo hữu, viện này liên quan đến Hoàng Thiên đạo chân truyền đệ tử,
đạo hữu mời phân thân Vương tông chủ giáng lâm.” Tô Thần Huyết nói với một lão
đạo gầy khô trên bạch ngọc liên đài.
Lão đạo này mặc tử sắc đạo bào, cầm phất trần trắng, bạch sắc linh quang hình
thành một tấm gương sau lưng.
Tô Thần Huyết nói thế, lão đạo vung tay, một đạo kim quang bắn ra, như xuyên
qua hư không.
“Ầm!”
Cơ hồ đồng thời, hư không trước mặt chấn động, kim quang dấy lên, một thân ảnh
bước ra.
Thân ảnh là một bạch diện nam tử, ngũ quan phân minh, ăn vận theo lối đế
vương, đầu đội kim quan, mặc kim sắc cửu long bào, chân đi kim sắc bàn long
thiên ngoa, eo thắt tử kim đái. Tất cả đều do quang văn ngưng thành, phát ra
vạn trượng thần quang khiến người ta không thể nhìn thẳng, khí thế kinh đào
hãi lãng cuốn ra như thiên tôn giáng thế.
“Lừa đảo, xem ra mấy tên Hoàng Thiên đạo có không gian truyền tống pháp bảo,
bất quá dùng mảnh hắc ngọc vỡ đủ để khắc chế…” Linh Lung Thiên truyền âm cho
Ngụy Tác.
“Sư tôn!”
“Tông chủ!”
Thấy thần quang pháp thân giáng lâm, tu sĩ Hoàng Thiên đạo trông càng kiêu
ngạo, cúi người hành lễ.
Hoàng Thiên đạo tông chủ Vương Vô Nhất tu vi Thần huyền tứ trọng, uy thế khiến
đại đa số tu sĩ tại trường biến sắc, càng như thế bọn Lưu Chân Võ càng đắc ý.
“Các hạ giết Lưu Duy Chân?” Vương Vô Nhất hiển hiện thần quang pháp thân, mục
quang nhìn vào Ngụy Tác, uy áp trùm lấy gã.
Thần quang chói lòa cùng vô số quang văn trên mình Vương Vô Nhất phát ra khí
tức khiến Ngụy Tác nghẹt thở, nhưng thần sắc của gã không đổi, vẫn thản nhiên,
“Đúng thế, mỗ giết, y cùng Hoàng Phủ Tuyệt Luân liên thủ đối phó mỗ, mỗ hỏi
thân phận thì y che giấu, nói mình là tu sĩ Thiên Huyền đại lục.”
“Sư tôn, hiện tại người chết rồi, y nói gì chả được.” Lưu Chân Võ cười lạnh.
“Tại Mi Sơn thành cơ hồ mọi tu sĩ đều nhìn thấy, mỗ có một đạo thuật pháp phân
biệt được lời nói dối, các hạ không tin cứ tìm họ mà hỏi.” Ngụy Tác thập phần
bình tĩnh.
“Y trấn định như thế, khí độ phi phàm…”
“Dưới uy áp của Vương Vô Nhất mà thần sắc bất biến, thần thức khẳng định thập
phần kinh nhân.” Nhiều tu sĩ tại trường đều thấy Ngụy Tác đích xác phi phàm.
“Linh Nham chân nhân, Tử Dương tông có Mạt nhãn thiên đăng, Chung Hi chắc có
‘Đăng nhãn’, đạo hữu hiện lại cảnh tượng Chung Hi chết là biết ngay.” Vương Vô
Nhất lạnh lùng nhìn ra sau Ngụy Tác, bao một trong năm lão bất tử vây gã lúc
trước.
“Tử Dương tông có pháp khí hóa lại được cảnh tượng chân truyền đệ tử chết?” Âm
Lệ Hoa lỏng người,, chỉ cần cảnh tượng Ngụy Tác đấu với Hoàng Phủ Tuyệt Luân,
Lưu Duy Chân xuất hiện thì rất cosl ợi với gã. Bọn Lưu Duy Chân đều cải biến
dung mạo chặn giết gã là sự thực.
“Tử Dương tông Mạt nhãn thiên đăng đã tan nguyên khí, lâu ngày không sử dụng,
tại hạ không mang theo.” Hoàng bào lão nhân lắc đầu.
“Lừa đảo, hỏi xem Mạt nhãn thiên đăng có phải đĩa đèn dầu màu tím không, bên
trên có phù văn như mắt người.” Linh Lung Thiên co rúm cạnh Âm Lệ Hoa nhưng
truyền âm cho Ngụy Tác. “Vật đó trong nạp bảo nang của y, còn nguyên.”
“Mạt nhãn thiên đăng là một món tử sắc pháp bảo như đĩa đèn?” Ngụy Tác bình
tĩnh như thường, hỏi lõ bất tử Tử Dương tông.
“Ngươi…” Lão bất tử Tử Dương tông ngẩn ra.
“Vật đó vẫn trong nạp bảo nang của y đấy thôi.” Ngụy Tác nhìn Tô Thần Huyết và
Vương Vô Nhất, “Xin Tô tông chủ và Vương tông chủ giao nạp bảo nang đó cho tại
hạ, nếu không lấy ra được pháp bảo này sẽ do lưỡng vị tông chủ xử trí.”
Lão bất tử Tử Dương tông chợt chụp lấy nạp bảo nang, thần thái đó khiến tu sĩ
tại trường hiểu ngay, Mạt nhãn thiên đăng khẳng định trong đó.
“Sư huynh, xem ra sư huynh cao tuổi nên hay quên.” Lão bất tử Tử Dương tông đó
mặt thoạt xanh thoạt trắng thì một lão giả mặc tử y lên tiếng: “Hai hôm trước
đã chữa xong, tiểu đệ cho vào nạp bảo nang của sư huynh.”
“Vậy hả? Lẽ nào ta quên?” Lão bất tử Tử Dương tông vỗ lên nạp bảo nang, “Vẫn ở
đây, xem ra giadf rồi thì hay quên.” Lão thập phần vô sỉ, nói đoạn thì trên
tay xuất hiện đĩa đèn màu tím có hắc sắc văn lộ, như có tinh thạch kỳ dị khảm
vào.
“Da mặt lão dày quá, Ngụy Tác khẳng định như thế, lẽ nào nhìn thấu được nạp
bảo nang, chứ không phải cố ý dọa?”
“Linh Nham chân nhân có mang theo nhưng lại nói dối, xem ra tình thế đứng như
y nói.”
Mọi tu sĩ đều tính toán.
“Đang mang theo thì mời chân nhân kích phát.” Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết
lạnh lùng nhìn lão bất tử Tử Dương tông.
“Chát!” Mọi tu sĩ tại trường nín thở ngưng thần, muốn xem Ngụy Tác giết thần
huyền đại năng thế nào thì trên mình Linh Nham chân nhân sáng rực linh quang,
đĩa đèn nứt ra rồi vỡ thành mấy mảnh. “A!” Linh Nham chân nhân rống lên, “Mạt
nhãn thiên đăng quả nhiên đã tổn hại, vỡ rồi…”
“…Quá ư vô sỉ ?” Các tu sĩ đều ngẩn ra, thầm mắng Linh Nham chân nhân mặt
dày, cố ý làm hỏng pháp khí.
“Lão tặc, da mặt dày thật, cả tiên khí cũng không đâm thủng được.” Linh Lung
Thiên đang đắc ý, thấy Linh Nham chân nhân làm thế thì mắng.
“Ngươi là ai mà vô lễ như thế, muốn chết hả?” Linh Nham chân nhân đổi từ đau
xót sang sát khí lẫm liệt nhìn Linh Lung Thiên.
“Xin lỗi đã vô lễ.” Ngụy Tác bảo: “Các hạ vốn không cần mặt, mông ở đó rồi,
cần gì da mặt nữa.”
“Ngươi!” Linh Nham chân nhân nghe nửa câu trước thì đắc ý, nửa câu sau lại
giận xì khói, chỉ tay vào mặt Ngụy Tác.
“Mặc kệ ai đúng ai sai, các hạ mau trả lại di vật của đệ tử tông môn bọ lão
phu đã.” Đề Đăng chân nhân và Hoằng Pháp chân nhân nhìn nhau.
“Được.” Ngụy Tác vung tay, đưa nạp bảo nang của bọn Lưu Duy Chân cho Đề Đăng
chân nhân và Lưu Chân Võ.
“Ngươi tưởng bọn ta ngốc hả! Họ chỉ có thế hả?” Ngụy Tác sảng khoái quá khiến
bọn Đề Đăng chân nhân ngẩn ra, quét thần thức vào nạp bảo nang thì đều kêu
lên.
Nạp bảo nang chỉ có đơn dược liệu thương tối phổ thông, không có nổi một món
pháp bảo.
“Họ sợ khi giao đấu bại lộ thân phận nên không mang theo gì, lúc bọn mỗ lấy
được nạp chỉ có thế thôi.” Ngụy Tác vẫn bình tĩnh.
“Ngươi dám đường hoàng nói dối…” Linh Nham chân nhân giận xì khói.
“Yên tâm, để mỗ lật tẩy y. Quảng Pháp thiên cung có đặt cấm chế ở những vật
trọng yếu mà chi Quảng Pháp thiên cung mới phá giải được.” Hoằng Pháp chân
nhân phất tay áo, hóa ra mấy đạo quang hoa, cười lạnh nhìn Ngụy Tác.
Nhưng rồi nụ cười lạnh cứng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Thế nào, cả cấm chế của Quảng Pháp thiên cung mà y cũng phá được?” Sắc mặt
Hoằng Pháp chân nhân khiến Linh Nham chân nhân hiểu ra, kêu lên.
“Vốn không có thì phá cái gì.” Ngụy Tác cười lạnh.
“Lấy hết nạp bảo pháp khí của y ra là biết.” Lưu Chân Võ sầm mặt quát to.
“Tô tông chủ, thị phi thì chắc mọi tu sĩ tại trường đã biết, lẽ nào còn cần
nói toẹt ra!” Ngụy Tác cười lạnh, “Theo lý lẽ của tu đạo giới dù những tu sĩ
đó có đồ khác nhưng câu kết cùng Thiên Huyền tu sĩ giết mỗ, bị mỗ giết thì mọi
thứ đó thuộc về mỗ.”
“Đủ rồi!” Lưu Chân Võ mắt lóe lệ mang, không đợi Tô Thần Huyết nói gì đã gầm
lên, “Ta thừa nhận đệ đệ đã ẩn giấu thân phận, nhưng rất có khả năng bị Thiên
Huyền đại lục thần huyền đại năng khống chế. Sau rốt Hoàng Thiên đạo có một đệ
tử lên tiếng nhưng bị ngươi giết, ngươi có thừa nhận không?”
“Họ hoàn toàn không bị thần huyền đại năng khống chế, khi thần huyền đại năng
bị mỗ giết, họ đều không thể hiện thân phận.” Ngụy Tác cười lạnh, “Khi đó mỗ
còn tưởng đệ tử Hoàng Thiên đạo đó là đồng bọn của họ.”
“Sư tôn, Lưu Duy Chân là em ruột đệ tử, mối thù này phải báo, tình hình khi đó
ai biết rõ được.” Lưu Chân Võ gầm lên rồi quỳ trước Vương Vô Nhất, “Khẩn thỉnh
sư tôn cho đệ tử và y công bình đối quyết!”
“Y giết được thần huyền đại năng, Lưu đạo hữu…” Lưu Chân Võ gầm gào, bọn Đề
Đăng chân nhân cả kinh, lên tiếng can.
“Thế nào, hiện tại ta thừa nhận ngươi có lý do nhưng ta cũng có lý do giết
ngươi!” Lưu Chân Võ bỏ ngoài tai lời can, nhìn Ngụy Tác gầm lên: “Ta muốn công
bình quyết đấu, ngươi dám không?”
Ngụy Tác nhướng mày, mục quang lóe lên, không nói gì, nhìn Tô Thần Huyết và
Vương Vô Nhất.
“Lưu Chân Võ, con muốn thế hả?” Vương Vô Nhất liếc Ngụy Tác và Lưu Chân Võ,
lạnh giọng. Lưu Chân Võ nói thế là chứng minh Ngụy Tác có lí, Vương Vô Nhất đã
nhận ra, không thì Lưu Chân Võ không cần dùng thủ đoạn này.
“Khẩn thỉnh sư tôn ân chuẩn!” Lưu Chân Võ nói.
“Các hạ thấy thế nào?” Vương Vô Nhất hỏi Ngụy Tác.
“Nếu Vương tông chủ không truy cứu việc giết Lưu Duy Chân, mỗ sẽ đấu với y.”
Ngụy Tác hơi trầm ngâm.
“Được, việc này coi như xong. Giao đấu là ân oán cá nhân, trận này thắng hay
bại, Hoàng Thiên đạo không được đối địch với y.” Vương Vô Nhất gật đầu.
“Đa tạ sư tôn thành toàn!” Lưu Chân Võ nhìn Ngụy Tác, sát ý lẫm liệt, “Quyết
đấu trơn thì làm đại hội mất hứng, cứ như ngươi nói, theo quy định của tu đạo
giới, bên chiến bại có gì sẽ thuộc về đối phương, thế nào!”
-o0o-