Thông Thiên Chi Lộ

Chương 781: Thật sự đến đây

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Bắc Minh tông tông chủ và U Minh cung cung chủ đã chết, còn cả Vô Kỵ thiên
cung tông chủ, ngần ấy đỉnh cấp nhân vật Thiên Huyền đại lục cùng chết trong
lần thử uy năng của Thiên khung.

Tin này quá kinh nhân.

“Thiên Huyền đại lục vốn có bao nhiêu thần huyền đại năng?” Ngụy Tác hít sâu
một hơi, trấn định tâm thần hỏi tiếp.

“Theo ta biết thì có bảy người, Huyền Phong môn tông chủ, Chân Võ tông chủ,
Ngọc Thiên tông tông chủ, Tây Tiên nguyên thái thượng tông chủ, hiện tại trừ
bốn người này thì Thiên Kiếm tông, Bắc Minh tông và Vô Kỵ thiên cung đều không
còn thần huyền đại năng.” Vũ Hoàng chân nhân run lên, lão tu luyện mấy trăm
năm vẫn chưa đạt thần huyền, nên biết khó như lên trời, cả Thiên Huyền đại lục
chỉ có bảy người, càng như thế thì càng khiến lão run lên, một thần huyền đại
năng thần lực thông huyền mà chết trong tay Ngụy Tác. Có khác nào đồ thần.

“Tổng cộng bảy người, chỉ còn bốn…” Ngụy Tác trầm ngâm.

“Cả đại lục mới có bốn thần quân, tu đạo giới hiện tại quá tệ.” Linh Lung
Thiên thầm lẩm bâm, ở thời nó tuy nhiên thần huyền đại năng cự hiếm nhưng các
nhân vậ đỉnh nhọn của tu đạo giới không chỉ thế. Mỗi mấy trăm năm lại xuất
hiện đại năng kinh tài tuyệt diễm.

“Vô Kỵ thiên cung có thiên cấp đỉnh giai công pháp cùng thuật pháp gì chăng,
còn tiên khí truyền thừa?” Ngụy Tác hơi trầm ngâm.

“Vô Kỵ thiên cung không có tiên khí truyền thừa, có một môn thiên cấp công
pháp Vô kỵ cổ kinh, cùng thiên cấp thuật pháp Vô vũ đại cấm thuật.” Vũ Hoàng
chân nhân nghiến răng nói.

“Môn công pháp cùng thuật pháp này có yêu thần diệu gì? Hiện tại truyền cho
ai? Chỉ người kế thừa tông chủ mới có thể tu luyện?” Ngụy Tác hỏi kỹ, Vô Kỵ
thiên cung là đại địch tương lai, thiên giai công pháp và thiên cấp thuật
pháp, đối với ai cũng là uy hiếp.

“Vô kỵ cổ kinh tu đến kim đơn, nhục thân dù bị đánh nát mà kim đơn bất diệt
thì có thể ngưng tụ nhục thân. Vô vũ đại cấm thuật là một môn phong ấn cường
pháp, cấm cố đối phương trong một khu vực nhất định, uy năng kinh nhân, đạt
tới thần huyền thì sẽ lĩnh ngộ hư không pháp tắc, thậm chí đẩy đối thủ vào khe
nứt hư không, cụ thể thế nào thì ta cũng chưa tận mắt thấy công pháp cùng
thuật pháp này.” Vũ Hoàng chân nhân đáp: “Hai môn này chỉ người kế thừa ngôi
tông chủ mới có thể tu luyện. Hiện tại người kế thừa Vô Kỵ thiên cung cung chủ
là chân truyền đệ tử Lý Vô Khuyết.”

“Vô kỵ cổ kinh, cũng như thượng cổ Binh giải chân kinh… Vô vũ đại cấm thuật,
tựa hồ tương tự thượng cổ Hư không kinh giải…” Linh Lung Thiên nhíu mày, môn
công pháp đó cùng thuật pháp của Vô Kỵ thiên cung khiến nó nhận ra bất phàm.

“Lý Vô Khuyết hiện tại tu vi gì?” Ngụy Tác nhíu mày, thiên cấp đỉnh giai công
pháp và thiên cấp đỉnh cấp thuật pháp, Vô Kỵ thiên cung đều có, phối hợp lại
mà có một đại tu sĩ tu vi kinh nhân thì nguy hiểm. Gã đang cân nhắc cần đối
phó Vô Kỵ thiên cung trước nếu có.

“Tu vi Kim đơn tam trọng.” Vũ Hoàng chân nhân đáp.

“Ngươi có biết Đề hồ thánh quả không?” Ngụy Tác liếc Vũ Hoàng chân nhân, “Hoặc
biết tin gì về thánh quả này?”

“Đề hồ thánh quả, ta có nghe nói nhưng thánh quả này vạn cổ hiếm có, ta không
biết ở đâu có.” Vũ Hoàng chân nhân nhăn nhó.

“Ngươi còn di ngôn gì không?” Ngụy Tác gật đầu, bình tĩnh nói. Gã đã hỏi xong,
có thể đưa Vũ Hoàng chân nhân lên đường.

“Ta…” Vũ Hoàng chân nhân run lên, nhất thời không nói thành lời, nghiến răng
bảo, nếu các hạ đồng ý, mỗ sẽ trả lời thêm.”

“Sao hả?” Ngụy Tác liếc lão.

“Trong Vô Kỵ thiên cung có một tạp dịch đệ tử tên Lưu Chung, thiên sinh tư
chất cực tệ, lại là người câm, không thích hợp tu đạo, nhưng lại có duyên với
ta, lúc ta tu luyện tại hậu sơn Vô Kỵ thiên cung thì y tưởng ta là một phổ
thông lão nhân nên rất quan tâm.” Vũ Hoàng chân nhân nhìn Ngụy Tác, “Ta chỉ
xin nếu có ngày Vô Kỵ thiên cung đấu với ngươi, ngươi đánh lên sơn môn Vô Kỵ
thiên cung thì tha cho y.”

Ngụy Tác hơi ngẩn ra, mục quang lóe lên: “Nếu ta đáp ứng thì ngươi cho ta biết
gì?”

Vũ Hoàng chân nhân do dự một chốc, “Nhờ cơ duyeeta n xảo hợp, phát hiện một
khối đá trông như đá thường nhưng sau lớp vỏ ngoài lại có hình như thần văn
lại như điển tịch. Ta đã dùng chân nguyên cùng thuật pháp oanh kích đều không
thấm vào được, cùng lắm chỉ cắt được lóp vỏ bao ngoài. Khối đá đó nặng như
núi, không thể hút nổi, cả nạp bảo nang cũng không thu được, khẳng định là vật
thượng cổ đại năng để lại. Chỉ cần điều kiện, ta sẽ cho ngươi biết tảng dđá ở
đâu.”

“Chất liệu chỉ là đá thường?” Linh Lung Thiên cả kinh hỏi.

“Khố đá đó không khác gì đá thường, đặt lẫn vào nhau rất khó phân biệt, thần
thức quét vào cũng vậy nhưng lại cảm nhận được hình ảnh và thần quang chói
lòa.” Vũ Hoàng chân nhân nói.

“Khối đá đó khẳng định không phải phàm phẩm.” Vũ Hoàng chân nhân nhìn Ngụy
Tác, “các hạ đáp ứng điều kiện?”

Ngụy Tác trầm ngâm đáp: “Nếu mỗ thả, các hạ có đảm bảo Vô Kỵ thiên cung không
đối địch với mỗ?”

“Cái gì?…” Vũ Hoàng chân nhân run lên, nhìn gã không dám tin. Lục bào lão
đầu và Linh Lung Thiên, Âm Lệ Hoa cũng ngẩn người, tựa hồ gã định thả Vũ Hoàng
chân nhân.

“Ta vốn không có thù gì với Vô Kỵ thiên cung, chỉ vì các vị có tu sĩ giúp
Huyền Phong môn đối phó mỗ nên bị giết ngược lại.” Ngụy Tác không đổi sắc,
nhìn Vũ Hoàng chân nhân, “Chúng ta cũng không có cừu oán ghê gớm, chỉ cần các
hạ đảm bảo Vô Kỵ thiên cung không chống lại mỗ thì vị tất mỗ không thể tha cho
các hạ, không cần lo mô không tha cho tạp dịch đệ tử đó.”

“Lão phu chắc chắn mình không đối địch với đạo hữu nhưng không dám chắc mọi
người trong Vô Kỵ thiên cung đều thế, lão phu không còn nhiều thọ nguyên, Vô
Kỵ thiên cung còn một thái thượng trưởng lão vai vế tương tự, nếu y và người
kế nhiệm cung chủ quyết định thì lão phu không ngăn được.” Vũ Hoàng chân nhân
ngẩn ra.

“Mỗ sẽ hạ một đạo cấm chế, các hạ về Thiên Huyền đại lục, bình thường sẽ không
sao, nhưng nếu đối địch với mỗ, chỉ một ý nghĩ là các hạ mất mạng. Đây là đạo
cấm chế đó, các hạ dám chắc không chống lại mỗ thì để mỗ thi pháp.” Ngụy Tác
vung tay, chân nguyên ngưng thành một thiên thuật pháp, lơ lửng trước mặt Vũ
Hoàng chân nhân.

“Được.” Vũ Hoàng chân nhân chỉ liếc, rồi thở dài. Tuy Ngụy Tác hạ cấm chế,
đnhưng lão nhậ ra ra nói thật, chỉ phòng bị tha vạn nhất, nếu gã không định
thả thật thì không cần dùng thủ đoạn, đạo thuật pháp này đích xác như gã nói,
không có vấn đề gì.

“Vậy thì mỗ thi pháp.” Ngụy Tác gật đầu, vung tay, mấy dải lục quang ấn vào
thể nội Vũ Hoàng chân nhân.

Ngụy Tác lấy một viên đơn dược liệu thương và Huyết tinh thạch nhỏ dược dịch,
dùng chân nguyên làm tan rồi đẩy vào thể nội Vũ Hoàng chân nhân, giải khai cấm
chế.

“Đa tạ Ngụy đạo hữu lấy đức báo oán.” Vũ Hoàng chân nhân hít sâu một hơi, hành
đại lễ.

“Mẹ nó chứ, tổn thất một viên Tuyệt diệt kim đơn.” Lục bào lão đầu thầm kêu
lên.

“Nếu Vô Kỵ thiên cung sau này quyết định đối địch với mỗ thì các hạ cứ sắp xếp
để những người không muốn chống lại mỗ rời Vô Kỵ thiên cung. Giữ lại cho Vô Kỵ
thiên cung chút huyết mạch.” Ngụy Tác bảo Vũ Hoàng chân nhân. Gã không quá
lời, Vô Kỵ thiên cung không còn thần huyền đại năng, với thần thông của gã thì
Vô Kỵ thiên cung không ai chống nổi. Gã biết Động Hư bộ pháp, nếu giết Vô Kỵ
thiên cung thì không ai chống nổi. Thêm Linh Lung Thiên liên thủ thì hộ sơn
cấm chế của Vô Kỵ thiên cung vị tất chống nổi.

“Như đạo hữu nói.” Vũ Hoàng chân nhân gật đầu: “Khối đá đó ở loạn thạch sơn
cốc sau Vô Kỵ thiên cung. Đạo hữu đến Vô Kỵ thiên cung lúc nào, cứ liên lạc
với lão phu, lão phu sẽ đưa đi.”

“Ở sơn môn Vô Kỵ thiên cung?”

“Tuy ở trong sơn môn Vô Kỵ thiên cung nhưng do thượng cổ hữu đại năng để lại,
không liên quan đến bản cung. Điển tịch của Vô Kỵ thiên cung cũng không ghi
lại có đại năng nào tu hành ở đó.” Vũ Hoàng chân nhân giải thích.

“Từ biệt.” Thêm mấy câu, Vũ Hoàng chân nhân cáo từ ly khai.

“Lừa đảo, không ngờ ngươi cũng thiện lương. Ngươi thấy lão nhờ chăm sóc kẻ câm
thì mềm lòng thả đi. Bất quá ngươi vẫn là gian thương, có bản lĩnh thì trả cả
hắc ngọc vỡ và Cửu âm luyện binh thủy…”

“Thọ nguyên của lão không còn nhiều, giữ lại cũng vô dụng, để ta giữ hộ.”

“Phì! Chỉ nói là hay.”

Ngụy Tác lại thi triển Động Hư bộ pháp nhanh chóng đến thành trì kế tiếp.

“Tu sĩ họ Ngụy đến rồi…” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên xuất hiện tạo thành
động. Hóa ra pháp trận nối Mi Sơn thành và thành trì này đã chữa xong, cộng
thêm các tu sĩ có nhiều cách liên lạc nên bọn Lưu Chân Võ trực tiếp truy kích
Ngụy Tác chưa tới thì tin gã giết thần huyền đại năng và bọn Lưu Duy Chân tại
Mi Sơn thành đã lan đi.

Ngụy Tác mặc kệ tu sĩ trong thành, trung chuyển qua pháp trận, đến sơn môn Hóa
Thiên giáo.

Vòng ngoài Hóa Thiên giáo là Hóa Thiên thành, xây trên năm ngọn núi.

Trong năm đỉnh núi là một sơn cốc bao trùm bạch quang, không biết bao nhiêu
dặm, ở giữa là một ngọn núi cao gấp mấy lần, bạch sắc vân vụ liễu nhiễu, thần
quang lấp lánh, như tiên cảnh trong truyền thuyết.

Sơn cốc mịt mù vân vụ chi có mấy bạch ngọc bình đài, sau đài là một tấm gương
dài nối lên ngọc sơn.

Nhiều độn quang từ năm đỉnh núi trong Hóa Thiên thành lướt qua, đáp xuống bạch
ngọc bình đài.

Trong độn quang đều là nhân vật đỉnh nhọn của các tông môn.

Trừ nhân vật đỉnh nhọn các tông môn thì còn không biết bao nhiêu lão bất tử,
đại tu sĩ đến dự thiên cổ thịnh hội.

“Y đến rồi…” Ngụy Tác xuất hiện, sơn môn Hóa Thiên giáo chấn động.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận