Hoàng Phủ Tuyệt Luân và bọn Lưu Duy Chân cảm thấy không ổn thì…
“Lừa đảo hai môn thuật pháp này quá tà môn, nhục thân được đề thăng, ta không
làm gì được…”
“Phu quân chính thức đột phá đến tầng sau chót Thiên long quần tinh tôi thể
thuật!”
Trong Bất diệt tịnh bình, lão giả họ Lương bị Ngụy Tác phong bế chân nguyên,
Linh Lung Thiên và Âm Lệ Hoa đều nhìn gã.
Thể nội Ngụy Tác ánh lên ngân sắc thần quang, nối thành phù văn huyền ảo như
lớp giáp bạc.
Thiên long pháp thân!
Liên tục hấp nạp mấy chục lần tinh thần nguyên khí do Bắc minh đấu chuyển,
nhiên nguyên thiên pháp dẫn động, nhục thân Ngụy Tác chính thức đột phá đến
tầng sau cùng của Thiên long quần tinh tôi thể thuật, Thiên long pháp thân,
nhục thân sánh với cửu cấp Hoang cổ dị thú.
“Xoạt!”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, không khí trong Bất diệt tịnh bình nổ vang, gã phun
ra một ngụm khí, như hình thành một thanh phi kiếm, uy thế cực kỳ kinh nhân.
“Hoàng Phủ Tuyệt Luân! Thiên Kiếm tông cậy quyền thế, bức bách vô số tu sĩ vào
Ma văn hung mạch đào khoáng, không biết đã hại chết bao nhiêu người, kể cả cha
mẹ ta. Ta hủy linh thạch khoáng mạch tại Ma văn hung mạch, các ngươi không hối
cải, mà đến Vân Linh đại lục truy sát ta, giờ đến lúc Thiên Kiếm tông trả nợ.”
Ngụy Tác lạnh giọng, từ Bất diệt tịnh bình nói vọng ra.
“Thiên Kiếm tông bức ngươi ta vào đào khoáng thạch?”
“Ma văn hung mạch là chỗ tu sĩ vào tấ cửu tử nhất sinh.”
“Chả trách y liều mạng với Thiên Kiếm tông, thù giết cha mẹ không thể hóa
giải.”
“Khẩu khí của y khác trước, lẽ nào định…”
“Choang!”
Kiếm ngâm rền trời, ô kim sắc bản mệnh kiếm nguyên của Hoàng Phủ Tuyệt Luân
lại chém ra, như mang theo thiên địa chém vào Bất diệt tịnh bình, như đại
dương chấn động hư không.
Bất diệt tịnh bình nứt sâu.
Đồng thời, đạo tôn chói lòa lại xuất hiện, giáng vào Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
“Thiên kiếm diệt thế! Vô ngã kiếm kinh!”
Hoàng Phủ Tuyệt Luân đột nhiên quát to, bừng lên vô số ô kim sắc quang phù nhỏ
xíu, mặt đất trong vòng mười dặm tách ra. Màu bạc, màu trắng, màu cổ đồng…
nguyên khí toát lên kim thiết khí tức phun lên như suối, tụ vào lão.
“Thần huyền đại năng… Đạo thuật pháp này tụ vô số kim thiết nguyên khí lại,
uy lực tất khó tưởng tượng nổi!”
“Theo truyền thuyết thượng cổ có những kiếm kinh tụ vô số kim thiết nguyên
khí, ngưng thành thiên kiếm, không ngờ là thật!”
Mọi tu sĩ Mi Sơn thành cực kỳ chấn động, vô số nguyên khí như suối trào, phun
ra ít nhất năm, sáu trăm trượng, ngưng tụ cùng vô số ô kim sắc quang phù của
Hoàng Phủ Tuyệt Luân thành thiên kiếm.
Thoáng sau thiên kiếm đã rộng mấy chục trượng, dài trăm trượng, khí tức nguy
hiểm cực độ.
Môn kiếm kinh này cực kỳ đáng sợ, quang phù liên thành phù văn, chỉ thiếu chút
nữa là Hoàng Phủ Tuyệt Luân có thể dựa vào đó đột phá nhất trọng tu vi, ngộ ra
thiên kiếm thần văn.
“Ầm!”
Đúng lúc đó mặt đất rung lên, các loại nguyên khí đột nhiên tán loạn, thiên
kiếm quanh Hoàng Phủ Tuyệt Luân chấn động, quang phù tản đi, trật tự nguyên
khí như bị quấy nhiễu, khiến thiên kiếm không thể ngưng tụ.
“Y luyện thuật pháp gì mà dẫn động địa khí còn hơn môn thượng cổ kiếm kinh? Có
thể can thiệp vào việc Hoàng Phủ Tuyệt Luân thi pháp!” Vũ Hoàng chân nhân và
bọn Lưu Duy Chân biến sắc, tình hình vượt khỏi tưởng tượng.
“Thiên Kiếm tông thần huyền đại năng, cũng thế mà thôi!”
Hoàng Phủ Tuyệt Luân sững lại, Bất diệt tịnh bình lao tới, Ngụy Tác kích phát
Tử hà huyết linh tán vượt cực hạn, pháp trận xuất hiện quang văn vỡ nát, tràn
ra tử hắc sắc huyết quang kinh nhân, hình thành một đám mây, bao lấy thiên
kiếm.
Vù!
Hơn vạn đạo kiếm khí chém tới, chém nát đám mây hình tử hắc sắc đại long,
Hoàng Phủ Tuyệt Luân bước ra, uy thế khôn tả, nhưng lại một đạo tôn ép vào
lão.
“Đây là một món cổ binh, uy lực vượt huyền giai, ta phải khống chế thần văn
cấm chế, các vị mau kích phát để đối phó y!” Vũ Hoàng chân nhân vung tay, một
món cổ đồng sắc cổ qua bắn đến chỗ bọn Lưu Duy Chân. Cổ qua đã tàn khuyết,
thủng lỗ chỗ, chỉ có mũi là hình phượng hoàng nhưng cổ đồng sắc linh quang cực
kỳ nồng hậu, như những sợi lông bay múa trên không trung.
“Đây là thượng cổ Phượng hoàng qua! Pháp bảo này ít nhất cũng có từ bảy, tám
vạn năm trước!” Nhiều tu sĩ kêu to, lại một món xếp trên huyền giai cổ bảo
hiện thế, khiến tuyệt đại đa số tu sĩ bình thường không thấy cả đạo giai pháp
bảo đều kinh tâm động phách.
“Thượng cổ Phượng hoàng qua, cổ bảo này là bán tiên khí!” Ôn Thù phản ứng
nhanh nhất, sáng mắt lên, hút cây giáo vào tay rồi được bao bọc trong quang
hoa.
“Cổ bảo quá mạnh… hơn mọi pháp bảo ta có!” Ôn Thù thập phần kích động, chỉ
mong Vũ Hoàng chân nhân bị giết là cổ bảo lọt vào tay mình.
Vù!
Cổ bảo được kích phát, vang lên tiếng phượng gáy vang động đất trời, trực tiếp
hóa thành một dải cổ đồng sắc thần hoàng, dấy lên vô số quang hoa đổ vào Bất
diệt tịnh bình.
Cùng lúc, Hoàng Phủ Tuyệt Luân hú vang, một đạo kiếm quang chém vào chỗ Phượng
hoàng qua chém trúng.
“Choang!”
Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Phượng hoàng qua liên thủ đánh trúng một chỗ, Bất diệt
tịnh bình rung lên, thân bình như bị đâm thủng, đồng thời lá sen xanh trên
thân bao lấy mấy chỗ bị đâm thủng, thanh khí hình thành một nhánh sen trên
không.
“A!”
Ôn Thù khó chịu gần như thổ huyết. Phượng hoàng qua giáng vào Bất diệt tịnh
bình thì Ngụy Tác kích phát Tử hà huyết linh tán vượt cực hạn, tử hắc sắc ô
huyết xung kích lên Phượng hoàng qua nên mỗi lần thu về là mang theo không ít
nguyên khí ô uế khiến da Ôn Thù như rữa ra, tanh nồng nặc. Không chỉ thế, thể
nội cũng bị âm ô nguyên khí thấm nhập, như vô số tiểu quỷ cào xé.
“Mẹ nó chứ, ta đúng là ngốc… Chả trách họ không cướp Phượng hoàng qua.” Ôn
Thù lúc đó phản ứng. Chả trách vật này, Lưu Duy Chân và Chung Hi bỏ qua vì sợ
Tử hà huyết linh tán, y lại không ngờ điểm này.
“Phù!”
Lại một đạo tôn giáng vào Hoàng Phủ Tuyệt Luân, mình lão bắn ra ngân quang,
tóc trắng tung bay.
Ngụy Tác nhìn Hoàng Phủ Tuyệt Luân, không ngừng kích phát Bắc minh đấu chuyển,
nhiên nguyên thiên pháp. Hoàng Phủ Tuyệt Luân mới là đại địch, bọn Lưu Duy
Chân với gã chỉ là tôm tép, không đáng quan tâm.
Hoàng Phủ Tuyệt Luân có thần thức và tốc độ thi pháp hơn gã, nhưng hắc sắc
thần văn cấm chế cấm cố tất cả trong mười dặm, Hoàng Phủ Tuyệt Luân tránh né
cũng bị hạn chế. Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp với tu vi của
Ngụy Tác thi triển, hóa ra đạo tôn thì phạm vi bao trùm nghìn trượng, như vô
số ngân châm đâm vào lão, Hoàng Phủ Tuyệt Luân chỉ còn cách ngạnh tiếp.
“Đó là Kim đơn tu sĩ sao… một mình đấu với một thần huyền đại năng và bốn
Kim đơn đại tu sĩ mà vẫn thượng phong?”
“Gì hả, lẽ nào định giết thần huyền… Đây là việc vạn năm chưa có.”
Nhiều tu sĩ Mi Sơn thành nín thở.
“Tiểu tử, đây là ngươi bức ta! Hình thần đều diệt!”
Hoàng Phủ Tuyệt Luân có thêm mấy vết nhăn như dao khắc, là thần huyền đại năng
chí cao vô thượng mà bị Ngụy Tác bức cho cuống quýt, lão chợt gầm vang, huyết
hồng sắc ngọc bội bay lên.
“A!”
Nhất thời, cả Mi Sơn thành đều kêu la, mắt nhiều tu sĩ chảy máu.
Huyết hồng sắc ngọc bội phát ra thần quang khó tưởng tượng nổi khiến cơ hồ mọi
tu sĩ không thể mở mắt ra, nhiều tu sĩ gần Mi Sơn thành đông trắc thậm chí bị
hồng sắc thần quang khiến cho nhói lên.
Hoàng Phủ Tuyệt Luân cũng không mở mắt được mà phải nhắm lại, huyết hồng sắc
ngọc bội phát ra vô tận thần quang chợt tan vỡ, hư không giữa nó và Bất diệt
tịnh bình bị uy năng khó tưởng tượng nổi uốn cong, Bất diệt tịnh bình chững
lại.
Huyết hồng sắc ngọc bội vỡ vụn, vô số huyết hồng sắc thần văn lan ra, hình
thành một thanh quang văn tiểu kiếm, chân tiên khí tức ngút trời, chém vào Bất
diệt tịnh bình.
“Pháp bảo gì mà đến mức đó, lẽ nào một món tiên khí chân chính xuất thế!”
Tu sĩ Mi Sơn thành không thể mở mắt ra nhưng cảm nhận được khí tức hủy diệt
khó tưởng tượng nổi, như sóng máu vô tận từ hư không trấn áp xuống, Mi Sơn
thành như con thuyền trong kinh đào hãi lãng. Mỗi người đều có cảm giác đại
họa lâm đầu, sắp gặp nguy hiểm.
“Đây là pháp khí chân tiên dùng tinh huyết và thần văn luyện chế. Để ta đỡ
giúp!” Bất diệt tịnh bình đối diện huyết hồng tiểu kiếm hàm chứa thần văn kinh
nhân, Linh Lung Thiên tỏ ra thập phần thận trọng, như lúc vào Bắc Mang di
tích, đối cấm chế nơi đại đế dưỡng thương.
Hôi sắc thủ trạc phát ra hôi sắc linh quang. Bất diệt tịnh bình tắt hết mọi
linh quang, Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã không thể phát chân nguyên. Chỉ Linh Lung
Thiên dùng hôi sắc linh quang chống lại huyết sắc tiểu kiếm.
“Phù!”
Huyết sắc tiểu kiếm chỉ một thước, như một vì sao di động trên không trung
chém vào hôi sắc linh quang.
Linh Lung Thiên hầm hừ, tử sắc linh quang rung lên, mặt mày nhợt nhạt.
Huyết sắc tiểu kiếm và hôi sắc linh quang giằng co trên không, quang văn khó
tưởng tượng nổi tràn ra khiến thiên địa rung lên.
Chưng mấy tích tắc sau, huyết sắc tiểu kiếm bức lui hôi sắc linh quang, tiến
thêm nửa trượn thì năng hao tận, tan biến trong hôi sắc linh quang.
“Vù!” Linh Lung Thiên thở hắt ra, suýt nữa ngồi phệt xuống.
“Cả Chân tiên vô ngã kiếm phù của Thiên Kiếm tông truyền thừa nghìn năm cũng
không thể…” Hoàng Phủ Tuyệt Luân biến sắc.
Cơ hồ mọi thần huyền đại năng đều có bài tẩy, chí bảo đó là nguyên nhân khiến
các thần huyền đại năng khống chế nhau, không dễ động thủ. Nhưng Hoàng Phủ
Tuyệt Luân đã động dụng mà vẫn không giết được Ngụy Tác!
“Vũ Hoàng chân nhân, mau giải trừ thần văn!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân biến sắc kêu
to, tỏ ra không dám tin, nhưng thật ra là thế, lão không làm gì được Ngụy Tác,
không chạy tất sẽ bị gã giết!
-o0o-