Thông Thiên Chi Lộ

Chương 771: Hình như không ổn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“A…” Ngụy Tác càng lúc càng kêu nhỏ, không còn đạo tôn phát ra.

“Không chịu nổi nữa? Tiểu tử làm ta tổn hao không ít thọ nguyên, bất quá vật
này và đồ của ngươi đủ để bù lại, kiếp sau đầu thai, nên nhớ đừng chọc vào
những người không nên.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân thu thần huyền pháp tướng, trông
lão già đi không ít, mặt nhăn nhúm hơn nhưng thập phần kích động, áp sát Bất
diệt tịnh bình. Lão cho rằng bọn Âm Lệ Hoa tu vi bình thường, có khống chế Bất
diệt tịnh bình cũng không đáng ngại, thu lấy bảo bình chỉ là việc sớm muộn.

Trong Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác bất động, nhìn Hoàng Phủ Tuyệt Luân tóc
tráng tung bay, quanh mình vô số phi kiếm quay tít như dòng thác áp sát, trước
mặt gã lơ lửng một cây tử hắc sắc trường tán.

Tử hắc sắc tán âm khí liễu nhiễu, cán do các loại bạch cốt chế thành, tán như
do máu tươi và dầu mõ ngưng lại, tử hắc sắc khí diễm hình thành quỷ ảnh uốn
éo.

Là pháp bảo của Huyết Linh lão tổ – Tử hà huyết linh tán.

“Những người ở trong kia, các ngươi không thể ngăn được ta lấy bình báu, mau
ngoan ngoãn giao ra, ta sẽ tha chết cho.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân đến sát, kiếm
khí tràn ra bức lùi hàn ý lẫm liệt cực độ, nhưng dù vậy, kiếm khí trong suốt
cũng bao phủ hàn băng, biến thành băng kiếm quay tít trên không trung. Càng
đến gần, lão càng thấy Bất diệt tịnh bình bất phàm, đạo vận kinh nhân và chân
tiên khí tức, thần văn huyền ảo khiến lão cho rằng mình có thể lĩnh ngộ chân
tiên đại đạo.

“Các hạ tha cho bọn ta?” Âm Lệ Hoa lên tiếng trong Bất diệt tịnh bình.

“Ta… Không xong!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân định đáp, đột nhiên tử hắc sắc quang
hoa như mãng xà từ Bất diệt tịnh bình bán ra, mùi tanh tỏa mấy chục dặm. Vù!
Một đạo kiếm quang chém tan tử hắc sắc quang hoa.

Hoàng Phủ Tuyệt Luân run lên, lùi lại kinh nộ dị thường. Lỗ chân lông lão có
vô số tia tử hắc sắc âm khí bị bức ra, nét mặt già nua chợt già thêm mấy tuổi.

“Muốn lấy bảo bình không dễ đâu. Ta kêu thế thôi, ngươi là thần huyền đại
năng, lẽ nào cũng tưởng ta chết như ba tên ngu xuẩn kia?” Ngụy Tác tiếp tục
lên tiếng trong Bất diệt tịnh bình. Cùng lúc, tử hắc sắc nguyên khí bay lên,
hình thành dải tử hắc sắc ô vân vây phủ khô lâu đầu đổ về phía Hoàng Phủ Tuyệt
Luân.

“Y vẫn chưa chết!”

“Còn có thể đánh lén thần huyền đại năng! Đòn của y tựa hồ khiến thần huyền
đại năng bị thương!”

“Trời đất! Dù y chết thì cũng được ghi lại trong điển tịch tu đạo giới, một
Kim đơn tu sĩ mà bức thần huyền đại năng liên tục tổn thương, chả trách có thể
giết chân truyền đại đệ tử của siêu cấp đại tông môn Thiên Huyền đại lục!”

“Là pháp bảo gì mà uy năng đáng sợ như vậy!”

“Tử hà huyết linh tán của Huyết Linh lão tổ khi xưa! Pháp bảo này không chỉ uy
năng đạt huyền giai thượng phẩm, âm ô huyết khí lại chuyên môn ô uế pháp bảo
của đối phương, thần huyền đại năng này tự luyện hóa thể nội phi kiếm, tuy
chống được nhưng pháp bảo này bị âm ô nguyên khí đả thương…”

“Tiểu tử, ngươi vẫn chưa chết!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân kinh nộ dị thường, Tử hà
huyết linh tán ô uế không ít tinh huyết, tổn hao mấy năm thọ nguyên của lão.

Lão kinh nộ cực độ vì không dám động dụng bản mệnh kiếm khí, kích phát mấy đạo
kiếm khí chấn tan tử hắc sắc ô vân thì đạo tôn sáng lóe lại đổ tới.

“Cho ngươi biết, ta luyện một đạo bí pháp, động dụng thuật này cũng không hao
phí thọ nguyên, chịu chết đi.” Ngụy Tác cất tiếng từ trong Bất diệt tịnh bình,
trung khí rõ ràng.

“Cái gì!” Lưu Duy Chân, Chung Hi và Ôn Thù hoảng sợ, cảm nhận rõ uy năng thuật
pháp, Hoàng Phủ Tuyệt Luân có thần thông hơn xa, đổi lại cả ba đón đỡ thì một
đòn là mất đi năm, sáu năm thọ nguyên.

“Tưởng ta là trẻ con ba tuổi hả! Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp
nguyên khác hẳn Thiên đế vẫn tinh thiên, thi pháp sẽ thiêu đốt khí huyết và
đơn khí. Cả tu đạo giới không còn thuật pháp bổ sung đơn khí, không thì kim
đơn sẽ to đến mức khó tưởng tượng nổi!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân chém tan một đạo
tôn, giọng nói cực kỳ băng hàn, “Ngươi dựa vào linh đơn bổ sung khí huyết để
gắng gượng, dù có mấy viên tiên cấp đơn dược cũng không được lâu. Giờ chắc sắp
hết rồi.”

“Chỉ là huyền giai thượng phẩm pháp bảo, ngươi kích phát như thế là vượt cực
hạn, huyền giai thượng phẩm pháp bảo này sẽ tổn hủy. Nếu ngươi thoải mái sử
dụng đạo thuật pháp này sao lại bất chấp việc tổn hại huyền giai thượng phẩm
pháp bảo.” Vũ Hoàng chân nhân ngồi trên không ngoài xa, lạnh lùng nói.

“Hai lão tặc, còn ba tên ngốc nữa, chi bằng chúng ta giảng hòa.” Ngụy Tác tựa
hồ bị nói đúng nên hơi ngẩn ra: “Các ngươi đi đi, ta không làm phiền, ta còn
năm viên đích tiên cấp đơn dược diên niên ích thọ, ít nhất cũng lấy được quá
nửa thọ nguyên của các ngươi.”

“Ngươi tưởng bọn ta ngốc?” Lưu Duy Chân cười lạnh, “tiên giai linh đơn tăng
thọ nguyên thì tu đạo giới có bao nhiêu viên, ngươi có năm viên? Lẽ nào không
phải mà là bảy, tám viên?”

“Các ngươi vốn ngu xuẩn.” Ngụy Tác nói: “Ta nói chuyện với người lớn, hạng ngu
xuẩn các ngươi đừng có xía vào.”

“Ngươi!” Lưu Duy Chân, Chung Hi, Ôn Thù điên tiết.

“Ngươi tưởng thế thì ta e dè?” Hoàng Phủ Tuyệt Luân cười lạnh.

“A!” Cùng lúc, Vũ Hoàng chân nhân kinh hãi, đạo tôn ngưng thành thì giáng tới,
lão vốn sắp cạn kiệt, thọ nguyên chỉ còn hơn năm mươi năm nên tổn hao một chút
đối với lão cũng khó.

“Xoẹt!!”

Hoàng Phủ Tuyệt Luân chấn động hư không, che trước Vũ Hoàng chân nhân.

“Vũ Hoàng chân nhân không còn bao nhiêu thọ nguyên. Y có độn pháp chỉ Vũ Hoàng
chân nhân dùng thần văn cấm chế mới phong tỏa được. Y định đối phó Vũ Hoàng
chân nhân.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân cất giọng thập phần âm hàn, “Thọ nguyên của
ta tổn hao nhiều, ba ngươi giúp ta chặn đạo thuật pháp này, tiêu hao thọ
nguyên của y, sau này ta sẽ trả lại.”

“Chống đỡ?” Lưu Duy Chân, Chung Hi và Ôn Thù thấy Hoàng Phủ Tuyệt Luân nói thế
thì nhợt nhạt mặt mày, chống lại đạo thuật pháp đó coi như tự giảm thọ nguyên.

“Ba người thay nhau chống đỡ, mỗi người mất ba mươi năm thọ nguyên, không sao
cả. Y có Trấn thiên pháp tướng, uy năng sánh với thần huyền pháp tướng, chỉ
cần các ngươi đỡ giúp ta thì Trấn thiên pháp tướng là của các ngươi.” Hoàng
Phủ Tuyệt Luân nhìn ba người, nghiến răng nói. Trấn thiên pháp tướng đối với
một tông môn cũng là chí bảo, đối với Thiên Kiếm tông thì có nó khác gì có
thêm một thần huyền đại năng tọa trấn, nhưng lúc này lão không đành hao phí
thọ nguyên. Nếu hao thêm mấy chục năm thọ nguyên, lão e rằng cũng sẽ như Vũ
Hoàng chân nhân, rồi đành ngồi đợi tọa hóa.

“Trấn thiên pháp tướng… Có vật này rồi khác nào vô địch ở cấp Kim đơn tu sĩ,
y nhờ pháp bảo này mà giết chân truyền đại đệ tử Lâm Thái Hư và mấy lão bất tử
Huyền Phong môn, ta phải lấy vật này!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân nói thế, Lưu Duy
Chân tỏ vẻ khao khát, truyền âm cho Chung Hi và Ôn Thù: “Chung huynh, Ôn
huynh, giúp mỗ chặn thuật pháp của y, dù các vị hao phí mấy chục năm thọ
nguyên, Hoàng Thiên đạo sẽ bồi thường gấp đôi! Đối phó được y, Âm Thi tông lọt
vào tay chúng ta, sẽ không thiệt thòi gì! Trừ Thủy Linh Nhi chi ngoại, bảo vật
gì tốt sẽ do các vị lựa chọn.”

“Được!” Chung Hi và Ôn Thù nhãn quang lóe lên, nghiến răng gật đầu, nhìn Bất
diệt tịnh bình như chó sói đang đói.

“Phù!”

Một đạo tôn chói lòa xuất hiện, bọn Lưu Duy Chân cùng phát ra một đạo quang
hoa ngăn lại.

Bọn Lưu Duy Chân không dám sử dụng thuật pháp dễ lộ, nên thập phần cật lực,
thần thông lại kém xa Vũ Hoàng chân nhân, chống lại Bắc minh đấu chuyển, nhiên
nguyên thiên pháp thì ánh sáng như ngân châm đâm vào thể nội, cả ba như bị kim
nung đỏ cám vào.

“A!!” Cả ba rú vang, ít nhất mất ba, bốn năm thọ nguyên, kinh mạch và nội phủ
bị thương, như khi trước Lâm Thái Hư chặn đòn của Phong Ngô Thương.

“Choang!” “Choang!” “Choang!”

Hoàng Phủ Tuyệt Luân liên tục búng ra đạo đạo kiếm quang đỡ Bất diệt tịnh
bình, không cho tịnh bình áp sát, tiêu hao chân nguyên của Ngụy Tác.

“Ba tên này ít nhất cũng là Kim đơn đại tu sĩ! Thần thông phi phàm.”

“Việc gì đây… Một tu sĩ Kim đơn kỳ đấu với một thần huyền đại năng, bốn Kim
đơn đại tu sĩ mà khiến cho ba Kim đơn đại tu sĩ kêu thê thảm, thần huyền đại
năng cũng phải vòng vo ở ngoài…”

Mấy vạn tu sĩ Mi Sơn thành đều hít hơi lạnh.

“Ba tên ngốc các ngươi muốn đi thì giờ ta sẽ chừa cho đường sống.” Ngụy Tác từ
trong Bất diệt tịnh bình nói vọng ra.

“Đánh rắm! Chết đến nơi còn dám nghênh ngang! A!”

“Hoàng Phủ tiền bối, phải bắt sống y, không xử lý y thì không nguôi giậ được,
a!”

Bọn Lưu Duy Chân vừa kêu vừa gào.

“Việc gì hả! Sao y lại chưa hao kiệt thọ nguyên, còn kích phát được thuât
này!” Cả ba kinh hãi kêu lên.

Tinh thần nguyên khí liên tục trút xuống, đạo quân liên tục xuất hiện, Ngụy
Tác thi pháp không ngừng, cả ba đã tổn hao hơn ba mươi năm thọ nguyên, cộng
thêm lúc đối phó Hoàng Phủ Tuyệt Luân thì ít nhất gã đã kích phát ba mươi mấy
lần thuật pháp này. Dù tiên giai đơn dược, đối với Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ
thì tối đa cũng chỉ tăng được ba, bốn mươi năm thọ nguyên. Nếu Ngụy Tác hiện
tại vẫn sinh long hoạt hổ, thì tất đã phí mất bảy, tám viên tiên giai đơn
dược.

“Một siêu cấp đại tông môn tối đa chỉ có ba, bốn viên đơn dược cỡ này, dù có
thì gã cchỉ có ngần ấy, giờ chắc đã già rồi, không chống chọi nổi đâu !” Vũ
Hoàng chân nhân gầm lên, nhưng thần sắc lão không dám khẳng định.

“Cố gắng chút nữa, trừ tiên khí này ra, Trấn thiên pháp tướng thuộc về các
ngươi, còn lại chúng ta chia đều.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại nhử mồi, kinh hãi
nhìn đạo tôn liên tục xuất hiện.

“A!”

Bọn Lưu Duy Chân động lòng, tiếp tục kêu gào.

“Không đúng! Dù có ba, bốn viên tiên giai linh đơn thì cũng hao hết rồi!”

“Phá toái tinh thần nguyên khí bị hút vào Bất diệt tịnh bình… Lẽ nào toàn bộ
bị y hấp nạp?”

Nhưng năm, sáu đạo tôn liên tục giáng xuống, Hoàng Phủ Tuyệt Luân và bọn Lưu
Duy Chân đều thấy không ổn.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận