Thông Thiên Chi Lộ

Chương 773: Giết ngược Thần huyền!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vũ Hoàng chân nhân kinh hãi cực độ, Hoàng Phủ Tuyệt Luân thi triển bài tủ mà
vẫn không giết được Ngụy Tác.

Hoàng Phủ Tuyệt Luân kêu to, lão vung tay, hắc ngọc tàn phiến ẩn vào tay, hắc
sắc thần văn cấm chế tan biến vào vô hình.

“Đi thôi!”

Hắc sắc thần văn cấm cố hư không tan đi, Hoàng Phủ Tuyệt Luân thoát ra, ô kim
sắc nguyên khí cuốn lấy Vũ Hoàng chân nhân, lướt về Thiên Huyền đại lục.

“Thần huyền đại năng chạy rồi! Chúng ta chạy mau!” Lưu Duy Chân, Chung Hi, Ôn
Thù sợ hãi cực điểm, nhìn nhau rồi bỏ chạy.

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân, vùi xương lại đây.”

Trong Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác sáng rực thần quang bao kín tịnh bình, khí
tức như đốt cháy hư không.

“Xoẹt!!”

Hư không rung lên, Bất diệt tịnh bình tan biến, tiếng nổ như núi sập từ thế
giới khác vọng lại, tịnh bình hiện ra trước mặt Hoàng Phủ Tuyệt Luân.

Ngụy Tác trực tiếp dùng Động Hư bộ pháp, cùng Bất diệt tịnh bình vượt hư
không.

Tuy Bất diệt tịnh bình như hòa làm một với hư không, như núi như non, nhưng
Ngụy Tác dùng Địa Mẫu cổ kinh phối hợp với Động Hư bộ pháp, dù mặt đất dưới
chân nát vụn, kết thành lớp băng, như tuyên cổ băng xuyên, nhưng kéo cả Bất
diệt tịnh bình theo cũng không hao phí bao nhiêu chân nguyên.

“Phù!”

Ngụy Tác lại dẫn động Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp, đồng thời
kích phát Tử hà huyết linh tán vượt cực hạn, cây tán rách một vết, tử hắc sắc
huyết quang kinh nhân như vô số bàn cổ cự xà tụ thành đạo tôn bổ vào Hoàng Phủ
Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân.

Đạo tôn và tử hắc sắc huyết quang bị vô số kiếm quang của Hoàng Phủ Tuyệt Luân
chấn tan, nhưng tinh thần nguyên khí như tơ bạc xuyên qua Hoàng Phủ Tuyệt Luân
và Vũ Hoàng chân nhân.

“A!”

Vũ Hoàng chân nhân hãi hùng kêu lên, vốn lão không còn nhiều thọ nguyên, Ngụy
Tác công kích kiểu này khiến sinh cơ của lão tan nhanh, cơ hồ sắp xuống ba
thước đất.

Bạch quang từ miệng lão phun ra, Hoang cổ uy áp bàng bạc tràn khắp thiên địa.
Mi Sơn thành phong vân biến sắc.

Bạch quang xung kích lên Bất diệt tịnh bình, tạo thành khe nứt không gian, cắt
vào nguyên khí của tịnh bình.

“Pháp bảo khiến được không gian nứt ra!”

“Pháp bảo này chỉ thượng cổ thần huyền đại năng mới luyện chế được!”

Vù! Cùng lúc, Hoàng Phủ Tuyệt Luân vung tay, thân thể bẹt ra, biến thành kiếm
quang mỏng tang, xé hư không, biến mất.

“Thiên kiếm nặc không ẩn! Hoàng Phủ Tuyệt Luân, ngươi!” Vũ Hoàng chân nhân cơ
hồ thổ huyết!

Hoàng Phủ Tuyệt Luân không cùng Vũ Hoàng chân nhân liên thủ công kích Ngụy
Tác, mà dùng bí thuật của Thiên Kiếm tông bỏ chạy.

Từng vết nứt không gian cắt lên Bất diệt tịnh bình, tạo ra hơn trăm vết rất
sâu. Nhưng tất cả lại nhanh chóng lành lặn.

“Lừa đảo, môn thuật pháp này là Nặc không thuật, dùng nguyên khí tạo ra hư
không như nạp bảo nang để ẩn thân, chứ không phải phá khai hư không. Chân thân
Hoàng Phủ lão đầu hiện tại ở phía trên mé trái ngươi năm trăm trượng.” Hoàng
Phủ Tuyệt Luân vừa khuất bóng, Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang chỉ hướng.

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân, chịu chết đi!”

Ngụy Tác ngó lơ Vũ Hoàng chân nhân đang thi triển bài tẩy, Tử hà huyết linh
tán thượngphát ra tiếng vỡ, đạo đạo tử hắc sắc huyết quang chói lòa, hợp cùng
một đạo tôn, giáng vào chỗ Linh Lung Thiên chỉ.

“Oành!”

Đạo tôn chói lòa và tử hắc sắc huyết quang tan biến, Hoàng Phủ Tuyệt Luân như
bị hư không hất ra, đầu tóc cũng rối bù.

Vù!

Thân thể Hoàng Phủ Tuyệt Luân đột nhiên hóa thành mấy trăm đạo kiếm quang, mỗi
một đạo kiếm quang như có một Hoàng Phủ Tuyệt Luân, nhắm bốn phương tám hướng
phi độn.

“Lại một môn kinh thiên độn pháp!”

“Đây là thượng cổ Kiếm ảnh độn! Có thể mê hoặc thần thức khiến người khác
không nhận ra lão ẩn thân trong đạo kiếm quang nào.”

“Đường đường thần huyền đại năng lại bị một Kim đơn tu sĩ bức thành thế này!”

“Tương lai y khẳng định sẽ có khó thành tựu tưởng tượng nổi, chả trách hai
thần huyền đại năng Thiên Huyền đại lục định giết y…”

Tu sĩ Mi Sơn thành tắt tiếng, nhiều người há hốc miệng.

“Chân thân lão trong đạo kiếm quang bên phải.” Linh Lung Thiên mắt rực kim
quang, như nhìn thấu nguyên khí ngăn cản, chỉ dẫn cho Ngụy Tác.

Mấy trăm đạo kiếm quang, tốc độ cực kỳ kinh nhân, thậm chí hơn cả linh quang
độn pháp Ngụy Tác lấy được trước kia, thoáng sau đã bắn đi bốn phương tám
hướng hơn hai nghìn trượng.

“Xoẹt!!”

Ngụy Tác thong thả thi triển Động Hư bộ pháp, cùng Bất diệt tịnh bình, vượt hư
không.

“Oành!”

“A! Lại bị nhìn thấu! Bị ngăn lại!”

Tiếng nổ kinh thiên động địa của uy năng thuật pháp va nhau, vang lên tiếng
hít hơi lạnh, thân ảnh Hoàng Phủ Tuyệt Luân bị bức khỏi kiếm quang, tóc tai
rối bời, mặt thêm mấy nếp nhăn.

“Vũ Hoàng chân nhân, ngươi còn một bình Cửu âm luyện binh thủy! Mau lấy ra
cùng ta giết y!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân triệt để biến sắc, nhận ra sinh cơ của
Ngụy Tác địa không hề suy giảm, tức là gã có cách để liên tục kích phát Bắc
minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp, tử vong khí tức lan tỏa khiến lão
biết mình có thể mất mạng.

“Lão đầu đáng chết!” Nhưng rồi lão suýt hộc máu vì Vũ Hoàng chân nhân lại mượn
tử hồng sắc quang diễm lao đi theo hướng ngược lại.

“Hiện tại không chạy mà đấu với y, các hạ tưởng ta ngốc hả, y chủ yếu đối phó
các hạ, cứ việc đấu đi để ta thừa cơ đào tẩu.” Vũ Hoàng chân nhân thầm cười
lạnh, chạy về phía Mi Sơn thành, nhận hòa vào dòng nhiều tu sĩ.

“Hôm nay ta diệt thần huyền của Thiên Kiếm tông, sau này sẽ đạp bằng sơn môn
Thiên Kiếm tông!” Bất diệt tịnh bình vang lên tiếng Ngụy Tác băng lãnh cực độ.

“Cách!”

Tử hà huyết linh tán liên tục bị kích phát vượt cực hạn nên phá tổn, hóa thành
tro, oán khí trong đó và tử hắc sắc huyết quang như triệt để được giải thoát,
hình thành dòng chảy kinh nhân, từ Bất diệt tịnh bình phun ra.

Tử hà huyết linh tán tan nát, uy năng còn trên bán tiên khí, âm ô oán khí
khiến người ta khó tưởng tượng nổi, thinh không tựa hồ có vô số lệ quỷ gào rú.

“A!”

Ô kim sắc kiếm quang như du long chấn tan tử hắc sắc huyết quang cách Hoàng
Phủ Tuyệt Luân mấy trăm trượng nhưng da lão cũng nứt nẻ như xác khô.

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân, chịu chết đi!”

Ngụy Tác không cho lão cơ hội, lại thêm một đạo tôn sáng chói nổ tung trước
mặt Hoàng Phủ Tuyệt Luân, vô số ngân sắc ti quang găm vào thể nộ lão.

“Giết ngược lại thần huyền! Y giết ngược lại thần huyền!”

“Đây là việc vạn cổ chưa từng có, tất sẽ được ghi vào điển tịch! Chúng ta lại
được tận mắt thấy!” Mi Sơn thành, nhiều tu sĩ kích động kêu to.

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân bị đánh đến mức chỉ biết chống đỡ, chúng ta chạy mau!”
Bọn Lưu Duy Chân sợ đến mức thần hồn cũng sắp ly thể, thường thì cả ba đều
thấy độn pháp của mình cực nhanh nhưng giờ lại thấy tựa rùa bò.

“A!”

Cả ba hồn phi phách tán vì Hoàng Phủ Tuyệt Luân lao theo hướng họ bỏ chạy.

“Bang ngã trở đáng thử nhân, ngã bất tương tín tha địa khí huyết khả dĩ vô
cùng vô tận nhiên thiêu!”

Hoàng Phủ Tuyệt Luân đầu tóc rối bù, bạch bào tung bay như lệ quỷ, hóa thành
kiếm quang kinh nhân, áp sát ba người, cuốn chặt lấy tất cả.

“Xoẹt!!”

Cùng lúc, Bất diệt tịnh bình lại từ hư không trung lao ra chặn trước ba người
và Hoàng Phủ Tuyệt Luân.

Bảy tinh quang quang trụ từ trên không rủ xuống, như bảy thần minh giáng lâm,
ngưng thành đạo tôn chói lòa.

“A!”

Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại tan nát thân thể, hóa thành kiếm quang, chân thân ẩn
sau ba người, còn Lưu Duy Chân, Chung Hi và Ôn Thù bị biến thành thuẫn bài, cả
ba kinh hãi xuất thủ, chống đỡ đòn đánh của Ngụy Tác, thân thể bị tinh thần
nguyên khí găm vào, mất đi mấy năm thọ nguyên.

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân, ngươi xuống suối vàng thấy tịch mịch, muốn có người đi
theo thì ta đưa các ngươi cùng lên đường.” Ngụy Tác vốn không định tha cho ba
người nên cười lạnh, không ngừng hóa ra đạo tôn, nhắm vào ba người bị Hoàng
Phủ Tuyệt Luân bức tới.

“A…!”

“Hoàng Phủ lão đầu, mau thả bọn ta!”

“Coi bọn ta là thuẫn bài! Ngươi quá độc ác!”

“A… tóc ta bạc rồi…”

“Nhăn… tay ta có vết nhăn, a! Mặt ta cũng thế… A! A! A!”

Bọn Lưu Duy Chân không ngừng bị tiêu ma thọ nguyên, cứ kêu mãi. Cả ba không
phải kêu loạn như Ngụy Tác lúc trước, tóc chuyển màu hoa râm, tay nhăn nheo.
Ba thanh niên phong thần như ngọc đã thành lão nhân sáu mươi tuổi. Nhất là lúc
trước Ôn Thù bị nguyên khí Tử hà huyết linh tán đánh trúng là thê thảm
nhất,tóc bạc quá nửa, da đen xì, dù dùng thuật pháp che đi thì cha mẹ cũng
không nhận ra, thanh niên đã thành lão quỷ.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận