Thông Thiên Chi Lộ

Chương 732: Không cần vỗ nữa

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Bản mệnh kiếm nguyên! Y tu luyện thượng cổ kiếm kinh!” Thoáng cái, Linh Lung
Thiên cảm nhận được, sắc mặt càng khó coi, nói nhanh.

Ô kim sắc hồng quang với tốc độ kinh nhân lao tới, Ngọc quỳnh hoa lâm bị sức
mạnh kinh nhân xé tan.

“Thỏ huynh đệ, y quá đáng sợ, ta giúp các vị hút y đi, các vị mau chạy.” Lý Tả
Ý run lên bảo Ngụy Tác.

“Lão đầu này tu luyện cổ kinh uy lực kinh nhân, chúng ta liên thủ mới đối phó
được.” Linh Lung Thiên lo lắng gã để Lý Tả Ý lên ngăn chặn còn gã bỏ chạy.
“Ngươi tìm cách cầm chân y, ta đến gần thì chúng ta mới mong sống sót.”

“Được!” Ngụy Tác mục quang lóe lên, lập tức đáp ứng.

“Lừa đảo, ngươi đồng ý nhanh như vậy khiến ta rất hoài nghi.” Linh Lung Thiên
nhìn gã không tin, “Ngương định thừa cơ ta liều mạng với y rồi bỏ chạy.”

“Cương nha muội đáng chết! Xuẩn ngốc. Y chặn chúng ta ở đây thì tất có pháp
bảo tìm kiếm, chạy được đi dâu.” Ngụy Tác mắng.

“Ngương biết là tốt rồi, chốc nữa đừng hại ta chết cùng.” Linh Lung Thiên nhìn
ô kim sắc hồng quang, thần tình thập phần khẩn trương.

Mục lực của Linh Lung Thiên và Ngụy Tác nhìn rõ ô kim sắc hồng quang là một
lão nhân mặc bạch bào, mặt mũi nhăn nhúm, làn da màu cổ đồng, tóc bạc rủ xuống
vai nhưng khí tức hoàn toàn không kém gì Hoang cổ cự thú.

Ô kim sắc hồng quang là một đạo kiếm khí cắt đứt hư không, đưa lão lướt đi.

Độn tốc này hơn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hai phần.

“Tấm gương trong tay y chắc là pháp bảo truy tung! Chốc nữa phải đập vỡ.” Linh
Lung Thiên như răng nói.

Thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân sầm mặt, tay cầm kim hoàng sắc cổ
kính có quang hoa lưu động.

“Ta cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống đợi phát lạc, chưa biết chừng ta sẽ
chừa cho đường sống.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại lên tiếng.

“Chết cười, Thiên Kiếm tông lừa gạt tán tu bang đào khoáng mạch, không biết đã
hại chết bao nhiêu tu sĩ, không phản tỉnh mà ngông cuồng như thế, xem ra ngày
tông môn bại vong không còn xa.” Ngụy Tác không hề khách khí, dấy lên sát ý
băng lãnh. Thiên Kiếm tông có thù lớn với gã, Hoàng Phủ Tuyệt Luân là tu sĩ
mạnh nhất của chúng, cũng là địch nhân số một của gã.

“Một tiểu bối mà dám vô lễ như thế! Ngươi chết chắc rồi.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân
cất giọng băng lãnh, như đá vàng va nhau.

“Lão bất tử, ngươi không có nhân tính, sống cũng lãng phí linh thạch, ta đưa
ngươi lên đường.”

“Xoẹt!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân đến gần chừng mười dặm thì Ngụy Tác trực tiếp tế
xuất Trấn thiên pháp tướng. Hắc sắc pháp tướng như Hoang cổ chiến thần mang
theo sát ý kinh thiên hiện ra.

“Đom đóm cũng dám đua với ánh trăng? Ta lấy vật này đã.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân
tới cách gã hai nghìn trượng thì từng làn sóng thực chất trực tiếp xung kích
tới.

Sóng âm như thực chết là thần thức của Hoàng Phủ Tuyệt Luân, gần như ngưng
hình, định dùng thần thức uy áp khiến Ngụy Tác không chống nổi.

Kim đơn tu sĩ dù có pháp bảo lợi hại thì thần thức cũng không thể sánh với
thần huyền đại năng.

Thần huyền đại năng được gọi là thần huyền, vì tu sĩ cấp này thì thần thông
huyền ảo vô cùng, tu sĩ thông thường không thể tưởng tượng nổi.

“Lão bất tử, lớn lối quá nhỉ.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân dốc hết thần thức mà Ngụy
Tác vẫn trơ ra, Trấn thiên pháp tướng lướt tới, ngùn ngụt chiến ý, phát ra
quang văn.

“Chả trách Lâm Thái Hư chết trong tay ngươi.”

Gương mặt khô gầy âm trầm của Hoàng Phủ Tuyệt Luân thoáng kinh ngạc.

“Khứ!”

Nhưng đối diện Trấn thiên pháp tướng cao hơn không biết bao nhiêu lần, ràn rạt
khí tức thì lão chỉ chỉ tay.

“Xích!”

Khí tức của lão đột nhiên mãnh dâng lên, đám mây trên đầu bị khí diễm xuyên
qua, hình thành quang trụ chiếu rọi, trước mặt lão cũng bừng lên ô kim sắc
kiếm quang cỡ thùng nước.

Vù! Vù! Vù! Không khí trước mặt bị kiếm khí xung kích tan tành, trong vòng
nghìn trượng trước làn kiếm quang xuất hiện một lỗ chân không lớn.

Tình cảnh kinh nhân, kiếm quang như thùng nước có tốc độ và sức xuyên khó
tưởng tượng nổi, Trấn thiên pháp tướng dấy lên đạo đạo quang văn, không ngừng
tan vỡ.

“Choang!”

Kiếm quang trực tiếp xung kích lên một tay của Trấn thiên pháp tướng, phát ra
tiếng nổ kinh thiên động địa, tuy không phá nát cánh tay đó nhưng khiến Trấn
thiên pháp tướng sững lại lắc lư.

“Đây là phi kiếm? Phi kiếm mà có uy năng đến mức đó hả?!”

Ngụy Tác ở ngực Trấn thiên pháp tướng, không hề bị thương nhưng trong lòng
kinh đào hãi lãng.

Kiếm quang có uy năng tương đương với Trấn thiên pháp tướng, khí tức ập tới cơ
hồ giữu gã sững lại trên không, da như nứt ra.

Nếu không có Trấn thiên pháp tướng thì gã không chống nổi một đòn, bị nhát
kiếm vừa rồi lấy mạng!

Trong số tu sĩ Kim đơn kỳ, gã gần như không có địch thủ nhưng một đòn của thần
huyền đại năng cũng gần như không đỡ nổi, đến giờ gã mới hiểu thần huyền đại
năng có thần thông cỡ nào.

“Vật này lại sánh với thần huyền pháp tướng!”

“Tiếc là chân nguyên của ngươi không đủ điều khiển vật này, yêu đơn này không
duy trì được lâu, giét ngươi rồi lấy vật đó cũng bù lại tổn thất của Thiên
Kiếm tông.”

Bị chặn lại, kiếm quang chỉ lóe lên rồi ân vào thể nội Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
Thần huyền đại năng như lão chỉ thế cũng đã nhận ra hư thực của Ngụy Tác,mười
ngón tay búng ra, đạo đạo kiếm khí kinh nhân không ngừng xẹt ra.

Đạo đạo kiếm khí đều màu trắng, như huyền băng ràn rạt, tuy không phải phi
kiếm thật mà do thuật pháp ngưng thành nhưng uy năng mỗi một đạo kiếm khí đều
hơn nhiều Ám hoàng kiếm khí, phất tay làm ười đạo cùng phát ra, như mười thành
băng phong trường kiếm, không ngừng quay quanh gã.

“Chát!” “Chát!”…

Ngụy Tác điều khiển Trấn thiên pháp tướng vỗ ra liên tục, dấy lên vô số quỹ
tích huyền ảo khiến thiên địa chấn động, chấn tan kiếm khí.

Đánh tan mấy chục đạo kiếm khí, Trấn thiên pháp tướng không thể lọt vào phạm
vi nghìn trượng quanh Hoàng Phủ Tuyệt Luân.

Dù là phi kiếm ban đầu hay đạo thuật pháp này, lực công kích đều cực mạnh, lão
chưa động dụng toàn lực hay thần huyền pháp tướng mà Trấn thiên pháp tướng chỉ
đánh ngang ngửa, cứ thế thì khi Thủy chúc yêu yêu đơn bị luyện hóa hết, Ngụy
Tác tất bại vong.

Hiện tại Hoàng Phủ Tuyệt Luân như thần linh, mấy trên đỉnh đầu rẽ ra, quang
trụ chiếu lên lão.

“Y cũng giảo trá như ngươi, không để ngươi có cơ hội xáp lá cà, lừa đảo đáng
chết, đánh ta sát vào y!” Linh Lung Thiên đột nhiên từ phía sau Trấn thiên
pháp tướng thò lên trước.

“Chát!”

Trấn thiên pháp tướng vỗ ra, mấy trăm dải quang văn xung kích lên Linh Lung
Thiên. Tử quang và hôi quang lóe lên, quang văn sững lại chứ không tan, nó như
một viên vẫn tinh lao vút về phía Hoàng Phủ Tuyệt Luân.

Vù!

Hoàng Phủ Tuyệt Luân co ngón tay, năm làn bạch sắc kiếm khí xẹt đến trước Linh
Lung Thiên nhưng lọt vào phạm vi ba trượng thì tan thành nguyên khí.

Thân ảnh Linh Lung Thiên cách Hoàng Phủ Tuyệt Luân không đầy trăm trượng.

“Thượng cổ sinh vật trong Ma văn hung mạch?!”

Hoàng Phủ Tuyệt Luân nhíu mày, khí tức chấn động, một đạo ô kim sắc kiếm quang
như thùng nước bổ vào Linh Lung Thiên.

“Phù!”

Tiếng động như tiếng hơi xì ra vang lên.

Kiếm quang mờ đi, thu về thể nội Hoàng Phủ Tuyệt Luân, lão hộc một tiếng lùi
liền năm, sáu bước, sắc mặt hơi nhợt đi. “Cái gì nhỉ!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân
nhìn chằm chằm hôi sắc thủ trạc của Linh Lung Thiên, không giấu được kinh hãi.

Linh Lung Thiên trùm trong tử quang bắn lùi lại.

“Hữu dụng!”

Ngụy Tác sáng mắt, Trấn thiên pháp tướng vung cả hai tay, phát ra quang văn
đẩy Linh Lung Thiên bắn vụt vào Hoàng Phủ Tuyệt Luân.

“Đừng vỗ nữa… Ngươi định cố ý vỗ chết ta đúng không…” Linh Lung Thiên muốn
khóc mà không có nước mắt, kêu lên thảm thiết.

“Phù!”

Hôi sắc thủ trạc của Linh Lung Thiên sáng rực, ngạnh tiếp kiếm quang của Hoàng
Phủ Tuyệt Luân.

“Chát!” “Chát!” “Chát!” “Chát!”…

Hoàng Phủ Tuyệt Luân lùi liền mấy bước trên không, khí tức dấy động như không
dễ chịu gì.

“Đừng vỗ nữa… vỗ nữa ta chết thật đấy.” Linh Lung Thiên phun máu như muốn
ngất xỉu, kêu lên với Ngụy Tác.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận