Thông Thiên Chi Lộ

Chương 733: Pháp tướng đại chiến

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Khẩu khí ngươi như thế mà thổ huyết hả?” Thấy Linh Lung Thiên thê thảm như
thế, Ngụy Tác suýt nữa ngất xỉu vì giận.

Thần huyền đại năng chỉ với khí tức cũng đủ phá được trời xanh, cất tay cất
chân là giết được Kim đơn tu sĩ, Trấn thiên pháp tướng này cũng chỉ giúp được
gã giữ mình chứ không mong hạ được Hoàng Phủ Tuyệt Luân, với thần thức và tốc
độ thi pháp của lão, Tuyệt diệt kim đơn không thể tạo thành uy hiếp, hi vọng
của gã kí thác hết lên Linh Lung Thiên, vốn tưởng tiểu cô nương mọc sừng này
được lắm, ai ngờ chỉ thế đã không xong.

“Ta bị thần uy của mảnh vỡ đả thương chưa lành, không thì đâu đến nỗi thế.”
Linh Lung Thiên lắc lắc lư lư, như bị ăn đòn từ rất lâu, miệng cũng hơi sưng
lên, “Lừa đảo, còn đồ gì thì mau lấy ra, không thì chúng ta đều chết trong tay
lão.”

“Ta còn thì đã lấy ra bổ chết ngươi lâu rồi!” Ngụy Tác cuống lên, Thủy chúc
yêu yêu đơn tổn hao quá nhanh, cùng lắm được nửa tuần hương nữa, sau đó dù đổi
sang thủy hệ yêu đơn khác, Trấn thiên pháp tướng không thể vận chuyển trong
tích tắc đủ cho Hoàng Phủ Tuyệt Luân giết gã mấy lần.

Cách Vân Linh đại lục không xa, gục ngã ở đây thì chết không nhắm mắt.

“Không còn đồ gì hả. Vô dụng quá, thế thì mau tham ngộ kinh văn này, nếu trước
khi Thủy chúc yêu yêu đơn tổn hao hết mà chưa tham ngộ xong thì chúng ta đều
xong đời, khi ấy mới là không sợ đối thủ như thần huyền mà sợ trợ thủ ngu như
heo.” Linh Lung Thiên run rẩy nhưng quyết đoán, đọc ngay kinh văn, truyền âm
cho Ngụy Tác.

Một thiên kinh văn? Đối phó được thần huyền đại năng? Gã tức thì sáng mắt,
đúng là may mắn, không nhiên được nó truyền cho vô thượng cổ kinh. Nhưng được
mấy câu thì gã suýt hộc máu, “Cương nha muội đáng chết, kinh văn này sao quen
quá, là Động Hư bộ pháp thật sự đúng không? Lúc trước là ngươi nói dối hả,
Cương nha muội đáng chết, không sợ bị thiên kiếp đánh chết sao!”

Hóa ra Linh Lung Thiên truyền âm kinh văn cho gã lại rất quen, là kinh văn
trong Động hư cổ kinh trung, có điều trật tự khác.

“Đừng lãng phí thời gian.” Linh Lung Thiên bực mình vì gã chen lời, “Mau tham
ngộ kinh văn.”

“Cương nha muội đáng chết, cho ta kinh văn giả, lãng phí bao nhiêu thời gian,
đánh chết ngươi cũng đáng.” Ngụy Tác suýt phát khùng, Hoàng Phủ Tuyệt Luân
chắc thắng nên thập phần đắc ý, thong thả búng ra đạo đạo kiếm khí, đợi khi
chân nguyên gã khô kiệt, Trấn thiên pháp tướng liên tục lắc lư, thiên địa
chung quanh như bị kiếm khí cắt nát, Trấn thiên pháp tướng và Lý Tả Ý sát nhau
nên quang văn ép cho Lý Tả Ý không thể giúp được, Ngụy Tác cũng chỉ có thể
dùng Trấn thiên pháp tướng che cho y, cực kỳ nguy ngập, có điều gã không nén
được, lại mắng chửi. Gã tham ngộ Động Hư bộ pháp ngần ấy ngày, vắt óc rồi còn
tốn nước bọt khiến Linh Lung Thiên phiên dịch lại, không ngờ kinh văn Động Hư
bộ pháp lúc trước là giả.

“Ta không lừa ngươi, trật tự của kinh văn Linh tộc là bí mật, ta phiên dịch
không sai câu nào, giờ chỉ chỉnh lại giúp ngươi mà thôi. Ngươi không nghe thì
ta chạy, chưa biết chừng y hận ngươi hơn mà không đuổi theo.” Linh Lung Thiên
kêu lên.

“Mẹ nó chứ, Cương nha muội đáng chết, đọc mau đi!” Ngụy Tác có nén xung động
vỗ Linh Lung Thiên văng đến chỗ Hoàng Phủ Tuyệt Luân, trước mắt tói sầm.

Linh Lung Thiên kỳ thực cũng thập phần khẩn trương, mặt nhợt đi, đọc đúng trật
tự của kinh văn Động Hư bộ pháp.

“Tiểu tử, còn chống cự hả? Công pháp của ngươi không tệ, nếu ngoan ngoãn đầu
hàng để ta hạ cấm chế, chịu nghe lệnh ta thì ta sẽ tha mạng.” Hoàng Phủ Tuyệt
Luân phát ra uy thế khôn tả, tấm thân khô đét lại toát lên khí tức mà Hoang cổ
cự thú khó sánh, mùi thơm đặc biệt của thần huyền đại năng tỏa khắp mười dặm.
Nhìn Trấn thiên pháp tướng và hôi sắc thủ trạc của Linh Lung Thiên, lão không
giấu được tham lam.

Vù!

Lão vung tay bắn ra mười đạo kiếm khí hợp thành bạch sắc cự kiếm, chém vào tay
Trấn thiên pháp tướng, ấn Trấn thiên pháp tướng tụt xuống, quang văn dưới chân
tan vỡ.

“Lão bất tử, kiếm kinh của ngươi không tệ, nếu ngoan ngoãn giao ra, đầu hàng
ta thì chưa biết chừng ta sẽ nương tay khi diệt Thiên Kiếm tông sau này.” Ngụy
Tác mặt mũi cực kỳ băng hàn, ngân quang lấp lánh, không giấu sát ý với Hoàng
Phủ Tuyệt Luân trong quang trụ.

“Chết đến nơi còn cứng họng.” Hoàng Phủ Tuyệt Luân mỉm cười, “Thé thì chỗ nữa
ta chỉ phê tu vi của ngươi, tống vào khoáng sơn thì sẽ quỳ xuống xin thôi.”

“Có phải mọi lão bất tử đều lắm lời như ngươi?” Ngụy Tác cười lạnh, “Một thần
huyền đại năng không hạ được một Kim đơn tu sĩ còn mặt mũi nào nói lắm thế, ta
tu thành thần huyền, một tay cũng đánh chết ngươi.”

“Muốn chết!” Hoàng Phủ Tuyệt Luân biến sắc, nguyên khí như cuồng phong lan
tỏa, cây cối trong vòng mấy dặm nát vụn.

Thần huyền đại năng là đế vương của cả tu đạo giới, cao cao tại thượng, tu sĩ
nhìn thấy cũng phải lễ độ nhưng Ngụy Tác dám nhục mạ, khiến lão dù công phu
hàm dưỡng cực tốt cũng nổi giận.

“Xoẹt!!”

Hoàng Phủ Tuyệt Luân rực lên ô kim sắc nguyên khí.

Thoáng sau, bên ngoài lão hình thành hình thần linh hơn mười trượng!

Thần linh này mặc cổ đồng sắc chiến giáp, lưng đeo một kiếm luân, tay cầm ô
kim sắc trường kiếm, toát lên kiếm ý kinh nhân, tựa hồ cả thân thể cũng do vô
số phi kiếm ngưng tụ thành.

Thần huyền pháp tướng!

Thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân là một kiếm tôn khổng lồ.

“Cách!”

Ô kim sắc trường kiếm trong tay thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân
chém vào Trấn thiên pháp tướng, một đạo kiếm quang huyền ảo xung kích tới.

“Chát!”

Trấn thiên pháp tướng như bị sét đánh, văng ngược mấy chục trượng.

“Trấn thiên pháp tướng quả nhiên gần đạt mức thần huyền pháp tướng thật sự,
nhưng vẫn kém một chút.” Ngụy Tác lóe ngân quang, phun trào nguyên khí, không
hề bị thương. Gã hiểu nếu là Kim đơn tu sĩ thông thường, chỉ nguyên Trấn thiên
pháp tướng chấn động cũng đủ trọng thương.

“Cách!”

Cơ hồ siêu việt giới hạn thời gian, lại một đạo kiếm quang xung kích vào Trấn
thiên pháp tướng, hất lùi lại với tốc độ nhanh hơn.

“Lừa đảo, tham ngộ sao rồi!” Cái vòng xám của Linh Lung Thiên tắt hết hôi
quang, co trong quang văn Trấn thiên pháp tướng, không uy hiếp được uy năng
của Trấn thiên pháp tướng.

“Chát!” Trấn thiên pháp tướng lại bị đánh bay đi, dải sáng đen sau lưng cơ hồ
tan biến.

“Nói mau.” Ngụy Tác hung hãn nhìn Linh Lung Thiên, “Độn pháp này mang theo
được mấy người?”

Hiện tại Linh Lung Thiên cho gã biết trật tự kinh văn Động Hư bộ pháp thì gã
hiểu thông ngay, hiểu cách để chân nguyên lưu chuyển. Chỉ cần lĩnh hội mấy nét
nhỏ là thì triển được vô thượng cường pháp này. Thời gian còn đủ nên gã thập
phần lãnh tĩnh.

“Mấy người cũng được.” Linh Lung Thiên sáng mắt hồi đáp.

“Nguyên khí của ngươi ảnh hưởng đến ta, không thể đưa ngươi theo được.” Linh
Lung Thiên sáng mắt thì Ngụy Tác vừalĩnh hội vừa hừ lạnh.

“Dù gì ta cũng cùng ngươi đấu với y, bị đánh thổ huyết, suýt nữa bị ngươi vỗ
chết. Cả thỏ huynh đệ cuả ngươi cũng biết nếu không dẫn động uy năng cái vòng
của ta, thì sẽ không làm tiêu tan uy năng thuật pháp và chân nguyên.” Linh
Lung Thiên kêu lên.

“A? Ta không nhìn thấy…” Lý Tả Ý sợ run người đột nhiên nói.

“Ta…” Linh Lung Thiên trợn tròng trắng.

“Ta đã theo ước định, cho ngươi một nửa Đông hoang trấn yêu tháp, ngươi biết
thứ tự đúng nhưng lại không cho ta biết Động hư cổ kinh thật sự. Ít nhất ngươi
phải cho ta một nửa Hắc đồng.” Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên.

“Lừa đảo, ta đã gọi ngươi là đại ca… Chạy đi đã rồi tính, Hắc đồng thôi mà,
thương lượng được.” Linh Lung Thiên ấm ức cực độ, nhưng đang ở thế yếu, Ngụy
Tác mà bỏ lại thì xong, sáu vạn năm không chết nhưng sẽ chết ở đây.

“Được rồi, chuẩn bị đi, đừng chạm lung tung vào vòng tay.” Ngụy Tác trừng mắt.

“Ngươi đã hoàn toàn lĩnh ngộ?” Linh Lung Thiên ngẩn người, trợn tròn mắt.

“Tiếc thật.” Ngụy Tác không đáp lời nó mà nói với thần huyền pháp tướng của
Hoàng Phủ Tuyệt Luân đang phát ra vô thượng uy thế.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận