Thông Thiên Chi Lộ

Chương 731: Hoàng Phủ Tuyệt Luân

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Lừa đảo, không có ta, chưa biết chừng ngươi đã sa vào tổ Hoang cổ lôi bằng,
bị đánh thành tro rồi, không thể gặp được Ngọc quỳnh hoa lâm đẹp thế này.”

“Mẹ nó chứ, có nên cho thêm chữ đáng chế trước tên gọi ngươi không. Ngọc quỳnh
hoa lâm tuy không tệ nhưng ngươi quá xấu, cho ngươi đi cùng làm hỏng hết.”

“Lừa đảo, sao lại nói thế, lẽ nào ngươi dễ coi lắm hả?”

“…

Ngụy Tác và Lý Tả Ý, Linh Lung Thiên đi trong hoang nguyên dị thường mĩ lệ.

Hoang nguyên vô tận có vô vàn những dòng suối trong veo, mọc đầy ngọc quỳnh
hoa cao cỡ vài người. Ngọc quỳnh hoa cành lá như bích ngọc, sinh cơ ràn rạt,
hoa trắng như tuyết liên, mùi thơm nức mũi, tình thoảng có phấn hoa như tuyết
rơi xuống.

Vô tận man hoang thật khó tưởng tượng nổi, Ngọc quỳnh hoa tuy không phải linh
dược nhưng kéo dài hơn nghìn dặm như tiên cảnh, tạo thành xung kích thị giác,
tiên cảnh này không thể thấy được trong Thiên khung.

Rời Bắc Mang di tích, Ngụy Tác và Lý Tả Ý, Linh Lung Thiên đi liền hơn mười
ngày, cách Vân Linh đại lục chỉ còn bảy, tám vạn dặm, đi qua chỗ nguy hiểm
nhất của man hoang hoang nguyên. Với độn tốc của bọn Ngụy Tác thì cùng lắm vài
ngày nữa là gặp được tu sĩ Vân Linh đại lục, hỏi thăm tin tức.

Linh Lung Thiên đã kích phát Bắc Mang hóa hình phù, hóa thành một đại hán mặt
đỏ lùn xủn, trông như đồ phu, hóa hình phù rất đặc biệt, pháp y cũng có thể
hóa ra, thành một tấm pháp y màu đen, có phù văn đồng tiền, có phần tục khí.

Linh Lung Thiên tựa hồ đã đến những chỗ sâu trong man hoang hoang nguyên, có
lúc lên tiếng giúp Ngụy Tác tránh được hung hiểm, như Ngọc quỳnh hoa lâm này,
nó từng qua nên bảo gã tới.

Bất quá nó và Ngụy Tác tranh cãi suốt dọc đường, đều muốn thu lợi của đối
phương.

“Ngọn núi đó khí thế bất phàm…” Đi trong Ngọc quỳnh hoa lâm dị thường mĩ lệ
một lúc, Ngụy Tác đột nhiên nói.

Ngoài xa mé trái, hình ảnh man hoang cô sơn hiện lên hoàn chỉnh.

Man hoang cô sơn cực kỳ bắt mắt trên man hoang bình nguyên, cao chừng hai
nghìn trượng trở lên, từ lưng núi phủ đầy tuyết trắng.

“Ngọn núi đó từng hình thành một khối khối Vô thủy thần ngọc, bất quá bị lấy
rồi. Lừa đảo ngươi đừng mơ lấy được gì nữa.” Linh Lung Thiên đã biến thành một
nam tử râu quai nón hừ lạnh.

“Vô thủy thần ngọc… nguyên liệu có thể hấp nạp nhiều nguyên khí, luyện chế
tiên khí, ngọn núi này hình thành được thứ kinh nhân thế hả.” Ngụy Tác không
đổi sắc nhưng ánh mắt lóe lên.

Hóa ra mấy ngày trước tham ngộ Động Hư bộ pháp không thành, gã quay sang tham
ngộ Địa Mẫu cổ kinh, hiện tại chỉ còn mấy chục hình vẽ và kinh văn chú giải
chưa xem xong, hiểu phần nào tổng cương, tựa hồ có đại đạo sắp hình thành, chỉ
còn một lớp sa mỏng là mở ra được.

Hiện tại gã xem qua hơn một vạn hình vẽ của Địa Mẫu cổ kinh, câu “ngọn núi này
khí thế bất phàm” là cố ý thử Linh Lung Thiên, theo Địa Mẫu cổ kinh thượng thì
man hoang cô sơn đó là tụ linh tuyết đỉnh, trong lòng có thể có chí bảo kinh
nhân. Linh Lung Thiên từng đến nên có thể sẽ hiểu, không gã mới hỏi dò thì
biết thật sự từng có dị bảo, chỉ là đã bị lấy đi.

“Tụ linh tuyết đỉnh…”

Ngụy Tác tiếp tục đọc đại cương Địa Mẫu cổ kinh, đọc được câu nào mà nghĩ đến
địa mạch địa hình thì đột nhiên, thiên linh mát hẳn, tựa hồ có nguyên khí chảy
vào.

“Chuyện đó…” Ngụy Tác rúng động, có cảm giác như hòa làm một với địa mạch,
với ngọn núi bên dưới.

“Lừa đảo, ngươi giở trò gì!” Linh Lung Thiên ngoái lại, thấy khí tức của gã
thập phần cổ quái, tựa hồ thân thể gã cực kỳ cao lớn, có điều thực tế thân thể
vẫn thế.

“Liên quan gì đến ngươi.” Ngụy Tác hầm hừ.

“Oành!” Gã ngầm đọc Địa Mẫu cổ kinh, cảm giác càng rõ là chân nguyên lưu động
theo quy tắc cực kỳ cổ quái, tựa hồ theo đúng địa mạch của Tụ linh tuyết đỉnh.
Trong thiên linh gã mát rượi, như có một lỗ mở ra, định hút nguyên khí vào
nhưng hơi sững lại, cảm giác đó từ từ tan đi.

“Thật ra thiếu gì?” Ngụy Tác thập phần kinh nghi. Liên tục thử mấy lần, cảm
giác càng lúc càng rõ. Địa Mẫu cổ kinh, cực kỳ huyền diệu, khẳng định là đại
đạo khôn cùng, có thể qua chân nguyên hành tẩu theo quỹ tích đặc biệt mà nối
với địa mạch, có thể rút lấy nguyên khí kinh nhân.

Mỗi lần thử thì lại không biết thiếu chỗ nào, rõ ràng các khiếu vị đặc biệt
nối thông với địa mạch đã mở, tạo thành một thông đạo kinh nhân nhưng không
rút được nguyên khí, nên thông đạo lại đóng vào.

“Cổ quái… y giở trò gì nhỉ?” Linh Lung Thiên nhận ra khí tức của gã cực kỳ
cổ quái.

“Thôi vậy, xem hết mọi hình vẽ rồi tính.” Ngụy Tác thử liền mấy lần nhưng còn
thiếu gì đó nên bỏ cuộc, Địa Mẫu cổ kinh không còn lại nhiều hình, cùng lắm
nửa ngày nữa là gã nhớ hết.

“Lừa đảo, ta thấy ánh mắt ngươi gian lắm, thật ra muốn gì!” Linh Lung Thiên bị
khí tức cổ quái của gã khiến cho khẩn trương, kêu lên.

“Ta tu luyện cổ kinh, nếu thành công thì thực lực tăng cao, tốt nhất ngươi nên
khách khí.” Ngụy Tác nửa thật nửa đùa, “Không thì lúc đó ta cho ngươi một
trận.”

“Đừng có khoác lác.” Linh Lung Thiên lại nhe răng thị uy. “Không đúng!” Đột
nhiên nó biến sắc, nhìn về phía ngọn núi đơn độc.

“Không đúng cái gì?” Linh Lung Thiên khiến Ngụy Tác giật mình hỏi.

“Có khí tức rất mạnh… Chúng ta mau ẩn thân, không hiểu là tu sĩ lợi hại hay
Hoang cổ yêu thú!” Linh Lung Thiên nói với Ngụy Tác đoạn lướt xuống khu rừng.

“Thỏ huynh đệ, chúng ta xuống dưới, đừng lên tiếng.” Ngụy Tác nhướng mày, bảo
Lý Tả Ý đáp xuống.

Chỉ mười mấy tích tắc sau, trên đỉnh núi đột nhiên luost uaq một đạo ô kim sắc
hồng quang.

“Là tu sĩ!” Ngụy Tác lóe mắt lên, trong ô kim sắc hồng quang là thân ảnh tu
sĩ, khí tức khác xa yêu thú.

“Người này có tu vi thần quân.” Linh Lung Thiên đích thần tình dã cực kỳ khẩn
trương.

“Thần quân cấp tu vi… Là thần huyền đại năng!” Cách ô kim sắc hồng quang rất
xa, Ngụy Tác chỉ thấy dải sáng uy thế cực kỳ kinh nhân, khí tức ngút trời chứ
không nhìn rõ tu sĩ đó tu vi thế nào, Linh Lung Thiên nói thế thì gã giật
mình.

Thần huyền đại năng!

Lúc trước qua Chân Võ chi môn gã có thấy thần huyền đại năng Hứa thần quân,
chứ chưa thấy thần huyền đại năng thật sự!

Tại man hoang man hoang này sao lại đột nhiên xuất hiện một thần huyền đại
năng bình thường dù Kim đơn tu sĩ cũng không mấy khi được thấy?!

“Ngươi đối phó được thần huyền đại năng?” Thần huyền đại năng đột nhiên xuất
hiện khiến Ngụy Tác có dự cảm không lành, mục quang lóe lên, gã mặc Đại âm la
thiên bào lấy được trong Bắc Mang di tích đoạn hỏi Linh Lung Thiên.

“Nếu không thụ thương, cò có thể miễn cưỡng đối phó. Hiện tại thì không.” Linh
Lung Thiên do dự một chốc.

“Đối phó cái đầu ngươi, còn tưởng ngươi lợi hại, hóa ra chỉ được cái mẽ!” Ngụy
Tác trước mắt tối sầm, mắng mỏ.

“Lừa đảo, ta nói thật, ngươi tưởng uy năng mảnh siêu cấp tiên binh tàn phiến
dễ đỡ lắm hả, là ngươi chắc chết rồi.” Linh Lung Thiên suýt nữa buột miệng
mắng.

“Mẹ nó chứ, ai nhỉ.” Ngụy Tác rùng mình, độn quang và uy áp kinh thiên động
địa dồn tới khiến gã rợn tóc gáy.

“Sao lại như nhắm vào chúng ta. Khẳng định là cừu nhân của ngươi, lần này bị
ngươi hại chết rồi!” Linh Lung Thiên kêu lên, ô kim sắc hồng quang tựa hồ đang
nhắm vào nó và Ngụy Tác.

“Sao ngươi biết, chưa biết chừng là cừu nhân của ngươi.” Ngụy Tác không hiểu,
ở Vân Linh đại lục thì gã không chạm vào thần huyền đại năng nào.

“Ta ở trong linh thạch khoáng mạch hơn sáu vạn năm, sao lại là địch nhân của
ta được, nếu đúng thì ta ăn hết cây cỏ trong khu rừng này!” Linh Lung Thiên
nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vừa dứt lời thì nó tắt tiếng.

“Lão phu là Thiên Kiếm tông Hoàng Phủ Tuyệt Luân, thế nào, các ngươi dám giết
Thiên Kiếm tông đại tu sĩ, hủy linh thạch khoáng mạch mà không dám hiện thân
hả?” Giọng nói uy nghiêm từ độn quang vang lên, như ép lên Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên.

Hoàng Phủ Tuyệt Luân! Thần huyền đại năng của Thiên Kiếm tông!

Thần huyền đại năng lại xuất hiện tại đây, hình như đang đợi bọn gã.

Thần huyền đại năng này cũng là địch nhân của Linh Lung Thiên, Thiên Kiếm tông
thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên bị nó ngồi lên mà chết.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận