Thông Thiên Chi Lộ

Chương 730: Ai đi đường nấy

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Có biết một tán tu tên Ngụy Tác đã giết Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo và
Huyền Phong môn chân truyền đại đệ tử Lâm Thái Hư không.”

“Ta có nghe, nghe nói có mười ba, mười bốn Kim đơn đại tu sĩ vây tán tu đó,
kết quả cả bốn lão bất tử Huyền Phong môn bị y giết, có thật không nhỉ? Một
tán tu sao lại có tu vi đó.”

“Dù có thì một tán tu sao dám đấu với cả Chân Võ, Huyền Phong môn. Tin tức này
không thể là thật, Chân Võ thiếu chủ và chân truyền đại đệ tử của Huyền Phong
môn thần thông cỡ nào, cả các lão bất tử Huyền Phong môn nữa…”

“Tin tức của các ngươi lạc hậu quá, hiện tại tin này lan khắp Thiên Huyền đại
lục trung bộ, không thể nhầm được! Khi đó có nhiều tu sĩ nhìn tận mắt tán tu
đó giết chân truyền đại đệ tử Lâm Thái Hư và các lão bất tử Huyền Phong môn. Y
có một thứ như thần huyền pháp tướng, không biết là pháp bảo hay gì khácu, Kim
đơn tứ trọng đại tu sĩ cũng không chống nổi một đòn.”

“Tức tin đó là thật?

“Đương nhiên thật rồi. Tu sĩ cư có mặt còn bảo Thủy Linh Nhi là đạo lữ của tán
tu đó.”

“Cái gì! Sao có thể, Thủy Linh Nhi phản lại sư môn?

“Tin này thật đến tám, chín phần…”

“A… Thủy Linh Nhi… Tình nhân trong mộng của ta, ta phải giết y.”

“Được rồi, người ta thổi một hơi là ngươi xong đời.”

“Thôi vậy, là việc giữa các đại nhân vật, cứ lo việc của mình đi, gần đây giá
pháp phù ở Hắc Lâm thành giảm hai phần, nên mua thêm một chút.”

“Được rồi, nguyên liệu luyện khí và pháp khí sẽ giảm giá… Thiên Huyền đại
lục bắc bộ có ngần ấy thi thể yêu thú, nguyên liệu tất nhiên phải giảm…”

“Không biết khi nào vết nứt Thiên khung ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ mới được
phong bế.”

“Có quan hệ gì đến chúng ta… Việc đó có các đại tông môn và đại tu sĩ lo,
tốt nhất đừng phong bế được, thi thể yêu thú nhiều, các loại nguyên liệu giảm
giá, chúng ta được lợi.”

Trong một tiểu hình tự do giao dịch thị trường mà phổ thông tán tu tụ tập,
mười mấy tán tu bày hàng bán đang bàn luận.

Tiểu hình tự do giao dịch thị trường này ở thành nam một ngôi thành nhỏ thuộc
Thiên Huyền đại lục tây bộ, Tử Vân thành.

Tử Vân thành đang có mưa phùn, các tán tu đều tụ tập dưới mấy hoàng trúc, trời
sáng dần, có vẻ mưa sắp tạnh.

Cùng lúc, một trung niên hoàng sam nam tử anh tuấn đi qua con đường trải đá
phía sau mười mấy tán tu đó. Y ăn vận thập phần phổ thông, nghe thấy nhưng
không nói gì, trong mười mấy danh tán tu có hai người nhìn qua, thấy y không
phải khách sộp, lại thêm y đang nhìn mông lung về phía trước, có vẻ không muốn
mua gì, họ lại đang tránh mưa, bàn chuyện hăng say nên không chào mời.

Không ai chú ý rằng trung niên hoàng sam nam tử ăn vận thập phần phổ thông,
nhưng chân mày có khí tức thoát trần, dung mạo không nhiễm bụi trần, đi trong
mưa mà không mảy may dính bụi, sáng sủa hơn tu sĩ thông thường nhiều.

Mưa rơi xuống cạnh y thì như giật mình, đều đổi hướng.

Tu sĩ này tuy nhiên đi trong mưa nhưng không hạt nào ướt lên người.

Tử Vân thành tuy là một tiểu thành không được xếp hạng ở Thiên Huyền đại lục
tây bộ nhưng quản hạt thập phần nghiêm khắc, tu sĩ đô vào thành đều không được
động dụng thuật pháp và pháp khí.

Tu sĩ này cũng không dùng, thậm chí không hề động dụng chân nguyên, nhưng mưa
lại tự động đổi hướng.

Hoàng sam trung niên nam tử như rất tùy ý, đi vào một cửa tiệm ở mé đông tự do
thị trường.

Gian tiệm chuyên mua bán pháp bảo hỏng, trông bình thường, chỉ có bốn, năm
gian, cửa treo một tấm biển gỗ đỏ có ba chữ “Tây Tiên trai”.

Vào tiệm, ở cửa có ba tu sĩ đi qua nhưng không ai chú ý đến hoàng sam trung
niên nam tử.

Hoàng sam trung niên nam tử tùy tiện liếc hai dãy bày hàng trong tiệm, rồi đi
vào.

“Vị khách nhân này, trong đó là chưởng quỹ…” Thấy hoàng sam trung niên nam
tử đi thẳng vào, thanh y đồng tử đang dọn dẹp chợt nói, rõ ràng muốn cản.

“Không hề gì, để y vào.” Một lão nhân ở trong lên tiếng.

Thanh y đồng tử hơi ngẩn ra, không nói gì, để hoàng sam trung niên nam tử đi
vào buồng.

Sân trong trồng mấy cây trúc xanh, lá mọc thưa thớt, trông thập phần phổ
thông, nhưng hoàng sam trung niên nam tử nhìn một lúc lâu mới vòng qua, đẩy
cửa buồng đi vào.

Buồng trải thảm Ngân ti thảo, kê một cái bàn gỗ không cao lắm, cạnh bàn là một
lão giả mặc phổ thông ma y màu trắng.

Mặt mũi lão giả phi thường phổ thông, đầu tóc hoa râm buộc gọn bằng vải bố,
coó ẻ hơi gầy gò nhưng khi hoàng sam trung niên nam tử đi vào thì mặt lão ánh
lên quang hoa vô hình, như trí tuệ quang mang. Lập tức khiến lão trở nên khác
biệt, hàm chứa đại trí tuệ khôn tả.

Trên bàn đặt mấy tấm phổ thông phù chỉ, một cây phù bút, mấy đơn bình, tựa hồ
đang luyện chế phổ thông phù lục.

“Diệp Huyền Thành, ngươi muốn qua được ải đó, đột phá đến đệ nhị trọng.” Hoàng
sam trung niên tu sĩ đi vào, lão giả mỉm cười, đưa tay mời ngồi.

“Xem ra ngươi biết ta đến tìm ngươi vì sao.” Hoàng sam trung niên tu sĩ bình
tĩnh ngồi xuống trước mặt ma y lão giả.

“Mấy hôm nay ta có nghe đến việc của tiểu tử đó.” Ma y lão giả mỉm cười: “Nếu
không phải ta đang tu luyện đến lúc quan trọng, chưa biết đã đến xem y thế
nào”.

“Nếu ngươi cần gặp, ta sẽ đưa y đến.” Hoàng sam trung niên tu sĩ nhìn ma y tu
sĩ, giật giật chân mày, “Cho ta mượn Thiên hải thần lan kính là được.”

“Thiên hải thần lan kính không ở trong tay ta.” Ma y lão giả bảo hoàng sam
trung niên tu sĩ, “Ngươi tính chuẩn thời gian, định đến Vân Linh đại lục để
đón đầu? Bất quá ngươi chậm một bước.”

Hoàng sam trung niên tu sĩ hơi nhíu mày lại, “Ai đến trước ta, Hứa thần quân
hả?”

Ma y lão giả bình tĩnh lắc đầu: “Không phải Hứa thần quân, là Hoàng Phủ lão
đầu.”

“Hoàng Phủ Tuyệt Luân? Y định làm gì?” Hoàng sam trung niên tu sĩ nhíu mày
nhăn mặt.

“Thường thì y có hiếu kỳ cũng không rình rang như thế.” Ma y lão giả mỉm cười:
“Tiểu tử đó chọc vào Thiên Kiếm tông, hủy một linh thạch khoáng mạch.”

“Y chạm vào cả Thiên Kiếm tông?” Hoàng sam trung niên tu sĩ ngẩn người.

“Ta cũng lấy làm lạ, Huyền Phong môn, Chân Võ, Vô Kỵ thiên cung, Thiên Kiếm
tông… Trừ Bắc Minh tông, Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên bọn ta, mọi tông
môn có Thần huyền tu sĩ, cơ hồ bị y chọc vào hết.” Ma y lão giả tỏ ra thích
thú, “Y định làm gì? Lẽ nào tu luyện Thiên sát cuồng chiến thánh pháp?”

“Y luyện thủy hệ công pháp, chắc là thiên cấp đỉnh giai công pháp.” Hoàng sam
trung niên tu sĩ lạnh giọng.

“Thiên cấp đỉnh giai công pháp, càng thú vị…” Ma y lão giả mỉm cười: “Với
tuổi của y, Thiên Huyền đại lục sớm muộn gì cũng xuất hiện thần huyền đại năng
thứ tám. Với tuổi đó mà thần thông như thế… Muốn giết cũng không dễ, chi
bằng biến địch thành bạn?”

“Hoàng Đạo Quân, các hạ luyện Tây tiên hóa phàm kinh, đại đạo hóa phàm, rèn
luyện ở phàm trần, cảm ngộ thế gian, hiểu được vạn loại phàm tâm thì mới tu
luyện đạt tốc độ nhanh nhất.” Hoàng sam trung niên tu sĩ đứng dậy, bình tĩnh
nói, “Mỗ luyện Huyền phong phù diêu kinh, phải thẳng tiến, tâm niệm thông đạt
mới thành đại đạo. Giờ mỗ đã có sát ý, không thể diệt y thì cả đời chỉ dừng ở
Thần huyền nhất giai.”

Ma y lão giả mỉm cười, không nói gì nữa, cầm chén rà lên, coi như tiễn khách.

Đồng thời, lão vung tay, nước trà tách làm đôi một cách kỳ dị.

“Được!” Thấy chén của ma y lão giả tách đôi nước trà, hoàng sam trung niên tu
sĩ hơi trầm ngâm, gật đầu rồi lui đi.

Ma y lão giả bất động, nước trà khép lại.

“Nhiều chuyện quá… nhiều chuyện quá…” Ma y lão giả lắc đầu, khẽ thở dài
đoạn cầm phù bút, tập trung tinh thần vẽ phổ thông pháp phù.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận