Thông Thiên Chi Lộ

Chương 707: Cự bi dị bảo

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Thật ra có chuyện gì?”

Một tu sĩ lấp lánh lam sắc thần quang xuất hiện ở mé trái hoàng đồng đại
thuyền, thấy ngần ấy Viễn cổ lân thi thì biến sắc kinh hô.

Tu sĩ này mặc nguyệt bạch sắc ngô đồng diệp văn pháp y, mặt mày tuấn mĩ, trông
thập phần phiêu dật, chừng hơn ba mươi tuổi, linh khí ngưng thành hình lam sắc
biên bức, là một Kim đơn đại tu sĩ Thiên Kiếm tông trấn thủ ở đây.

“Cứu mệnh!”

Cùng lúc, trong song bụi có Viễn cổ lân thi, mấy tu sĩ từ khe nứt chạy ra, đều
như phát điên, thân ảnh hiển hiện là linh quang tan biến, kêu vang rơi xuống.

“Triệu sư đệ, Lưu sư huynh, xảy ra chuyện gì?” Thanh sắc quang hoa bắn tới,
đáp xuống cạnh hoàng đồng đại thuyền, là một trung niên tu sĩ khí vũ hiên
ngang, mặt đầy chính khí, mặc thanh sam, đầu tóc buộc bằng thanh sắc ngọc đái,
ấn đường rộng rãi, trông có phần giống Lâm Thái Hư. Tu sĩ này da như bạch
ngọc, diện mạo tạo cho người ta cảm giác sáng bừng, linh khí hình thành bạch
ngọc tiểu kiếm, là một đại tu sĩ Thiên Kiếm tông trấn thủ ở đấy.

“Vạn sư đệ, hiện tại chỉ biết có một đoạn linh thạch khoáng mạch súp đổ, không
còn ai sống sót, chưa rõ tình hình cụ thể.” Tu sĩ Thiên Kiếm tông đứng trên
hoàng đồng đại thuyền, đội tử kim quan, linh khí ngưng thành một viên xích
hồng sắc bảo châu bảo tu sĩ mặt như bạch ngọc.

“Sao hôm nay lắm biến cố, phun ra ngần này Viễn cổ lân thi thì thật dị thường,
lẽ nào liên quan đến thượng cổ sinh vật mà thái thượng trưởng lão trấn áp xuất
thế?” Thiên Kiếm tông đại tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc ngô đồng diệp văn pháp y,
lạnh lùng nhìn khe nứt phun trào sóng khí.

Ngần ấy Viễn cổ lân thi là chuyện chưa từng có, dù các đại tu sĩ Thiên Kiếm
tông cũng rợn tóc gáy.

Cùng lúc, cả khe nứt hỗn loạn, tham khoáng tu sĩ và tu sĩ Thiên Kiếm kinh
hoảng cực độ lao ra kinh hô, “Hình như có thứ gì đó mọc ra!”

“Ta thấy rồi, trời ạ, cái gì đấy!”

“Mộ bi… Trời đất, sao lại có mộ bi bay lên, chuyện gì hả?”

“Mau bảo họ lui đi, đừng đào trong Ma văn hung mạch nữa, không thì tất cả sẽ
mất mạng ở đây…”

Thoáng sau tu sĩ tham khoáng và của Thiên Kiếm tông, các chân truyền đệ tử,
cùng ba đại tu sĩ trên không đều rợn người.

Trong khe nứt còn có Viễn cổ lân thi liên tục phun ra rồi bốc cháy. Cát bụi
thoáng tan đi, tu sĩ trên không đều thấy đoạn sụp đổ chừng mấy dặm, bên dưới
tựa hồ là một hố sâu, trừ Viễn cổ lân thi phun ra từ đó thì còn một vật đen xì
đang trồi lên.

Vật đen xì đó lại là một tấm bia mộ khổng lồ!

Tấm bia cao mấy chục trượng, rộng hơn mười trượng, dày vài trượng, phát ra
hoang cổ khí tức thần bí, cực kỳ đáng sợ.

“Linh thạch khoáng mạch còn có huyền cơ này!”

“Lẽ nào chạm vào thượng cổ cấm chế!”

Ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông kinh hãi nhìn nhau, cùng trao đổi thông tin này.
Khoáng mạch chìm xuống, bên dưới có hố sâu, nhưng bia mộ lại trồi lên, rõ ràng
không vì địa mạch chấn động mà do cấm chế nào đó khiến nó hiện thế.

Bia mộ khổng lồ khiến tất cả chấn động, toát ra khí tức cực kỳ cổ quái, tứ
phía còn có Viễn cổ lân thi bốc cháy, cực kỳ kinh rợn, thoáng sau, bia mộ đã
thò lên khỏi mặt đất.

“Thái thượng trưởng lão!”

Cùng lúc, ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông đồng thời ngẩng lên cung kính, hắc
quang chợt hạ xuống, dừng trước hoàng đồng đại thuyền, thân ảnh này là một đại
tu sĩ mặc hắc sắc pháp y, mặt mày lạnh lùng chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng nhãn
thần vô cùng thương tang, linh khí ngưng thành hình thần linh cầm song kiếm.

Đại tu sĩ mặt mày lạnh lùng như khối huyền thiết này khí tức phi phàm, thôn
thiên trấn địa, hơn xa ba Thiên Kiếm tông đại tu sĩ, rõ ràng là thái thượng
trưởng lão Tiết Siêu Nhiên.

Tiết Siêu Nhiên có khí tức và uy áp còn hơn của mấy lão bất tử Huyền Phong
môn, rõ ràng công pháp cùng thuật pháp trên cấp, tu sĩ Kim đơn tứ trọng bình
thường không so được.

“Dừng thăm dò, tất cả lui khỏi khe nứt.” Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng
lão vừa xuất hiện là hạ lệnh từ xa.

“Vạn Kiếm Tam, có chuyện gì?” Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão không đổi
sắc hỏi Kim đơn tu sĩ vấn đạo có thân ngoại linh khí ngưng thành bạch ngọc
tiểu kiếm, khí vũ bất phàm. Y là nguyên hung hại chết cha mẹ Ngụy Tác – Vạn
Kiếm Tam!

Vạn Kiếm Tam đáp ngay: “Một đoạn linh thạch khoáng mạch trong đó sụp đổ, rồi
địa quật bay lên vật quỷ dị này.”

“Mọi đệ tử Thiên Kiếm tông và tham khoáng tu sĩ lui khỏi khu vực số bảy, đừng
hoảng loạn, không đêt tu sĩ nào thoát.” Tiết Siêu Nhiên lạnh lùng hạ lệnh.

“Ầm!”

Thoáng sau, tình hình hoảng loạn bớt đi, hắc sắc cự bi nổi hẳn lên, dưới đáy
hắc quang liễu nhiễu, nối liền một bình đài vuông vắn chừng trăm trượng.

Trên bình đài chất dày Viễn cổ lân thi.

“Cái quỷ quái gì nhỉ!”

“Quá giống bia mộ, trong đó mai táng ma vật kinh thiên hả?”

Thấy hắc sắc cự bi bay lên dần ổn định, tu sĩ trong khe nứt lại kinh hô.

Ma văn hung mạch này cả vòng ngoài cũng đã hai nghìn dặm, cực kỳ mênh mông,
cách khe nứt đó một khe nứt là không trông thấy hắc sắc cự bi, nhưng tin tức
đồn ra rằng phun trào nhiều Viễn cổ lân thi cùng bia mộ, tu sĩ ở các khe khác
cũng liên tục rú lên.

“Thái thượng trưởng lão có nhận ra là gì không?” Ba Thiên Kiếm tông đại tu sĩ
không dám đến gần hắc sắc cự bi và bình đài phía dưới, cả hai đều không có phù
văn hay văn tự nên không thể tìm ra manh mối.

Lăng không đứng trước ba người, Tiết Siêu Nhiên mắt ánh thần quang, chưa kịp
nói gì thì hắc sắc cự bi khước như đã phong hóa, xuất hiện vô số vết nứt nhỏ
xíu.

Hắc sắc cự bi tan vỡ từ đỉnh trở xuống.

Từng mảnh vỡ rơi xuống ầm ầm.

“Cái gì đấy?”

Đột nhiên đại tu sĩ họ Triệu có thân ngoại linh khí ngưng thành hình lam sắc
biên bức kinh hô.

Trong bia mộ vỡ xuất hiện hôi sắc quang hoa.

Có cảm giác như vầng trăng màu xám đen từ màn đêm mọc lên.

Keng. Bia mộ tan vỡ, một vật rơi xuống đống mảnh vỡ trên bình đài.

Hôi sắc quang hoa từ vật đó phát ra.

Là một hôi sắc tinh kim thủ trạc nhỏ xíu!

Cái vòng tay màu đen xám trông rất bình thường, nhưng có phù văn cổ kính toát
lên khí tức cực kỳ viễn cổ! Linh quang ràn rạt!

Tiết Siêu Nhiên và ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông đều mắt ánh thần quang!

Cái vòng này rõ ràng là chí bảo phi thường, chỉ qua khí tức và linh quang là
biết!

“Thật ra có chuyện gì?”

“Cái gì, linh thạch khoáng mạch tan vỡ, hắc sắc cự bi bay lên… Pháp bảo xuất
thế?”

Trên không trung bên ngoài Ma văn hung mạch, trừ Mã Không Quần thì trước mặt
Lý Tả Ý có năm đệ tử Thiên Kiếm tông bị chế trụ. Cả năm đều phát hiện có
chuyện không ổn nhưng bị Ngụy Tác đánh lén chế trụ. Gã chưa cởi ẩn hình pháp
y, đang bức hỏi một người, trong mắt gã thập phần chấn kinh.

“Thỏ huynh đệ, các vị xuống dưới ẩn thân đợi mỗ, đừng thu hút tu sĩ Thiên Kiếm
tông ra để đối phó. Mã Không Quần, theo mỗ vào, các hạ điều khiển phi độn pháp
khí, mỗ ở sau, nếu giở trò gì tất biết hậu quả rồi đấy.” Nhãn quang kịch liệt
lóe lên, Ngụy Tác bảo Lý Tả Ý và Mã Không Quần.

“Tiểu tử, ngươi định vào chỗ quỷ quái đó hả?” Lục bào lão đầu rên rỉ.

“Ta…” Mã Không Quần thấy Ngụy Tác định vào khe nứt số bảy cực kỳ quỷ dị đó
thì nhũn chân nhưng không dám từ chối nửa câu. Ngụy Tác dồn chân nguyên vào
thể nội y giải khai một phần cấm chế thì y nhợt nhạt mặt mày điều khiển phi
độn pháp bảo, lướt tới mục tiêu.

Địa mạch ở đây rất lớn, không có dấu hiệu của sự sống, chỉ có những tảng đá
lớn màu xám đen lởm chởm.

“Khe nứt lớn thật!”

Từ trên không nhìn xuống, mỗi khe nứt đều như vết thương đang chảy máu nhưng
đến gần khe thứ bảy thì Ngụy Tác chợt nín thở, vực sâu kinh nhân rộng mấy dặm,
dài cả trăm dặm có huyết quang lấp lóe, toát ra khí tức khó tưởng tượng nổi.

Khe nứt số bảy này có nhiều tu sĩ ở dưới.

Ngụy Tác thấy dọc khe nứt có nhiều thạch lâu đơn giản, chắc để cho tham mạch
tu sĩ ở, có cả nhiều lò luyện tinh kim. Không ít tu sĩ đang ở quanh lò luyện,
trông nhỏ như kiến, rõ ràng ngoài tham mạch tu sĩ thì ở đây còn cả tu sĩ
chuyên môn tại luyện tinh kim.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận