“Cha, mẹ, con đến đây.” Ngụy Tác nhìn mười mấy khe nứt huyết hồng sắc, dừng
lại trên không bất động. Nhiều cảnh tượng cố quên lại ùa về trong óc.
“Tiểu Tác, trừ phi mười ngày mà cha mẹ không về thì con mới được động đến thứ
này.”
Nhiều thứ đã mơ hồ đi nhưng câu này luôn rõ mồn một trong óc Ngụy Tác.
Vì mỗi lần cha mẹ ra ngoài Thiên khung đều nói thế.
Vốn gã không hiểu câu nói đó, không hiều vì sao mỗi lần cha mẹ đi là lại để Tử
Huyền chân kinh nhưng không cho gã tu luyện.
Sau đó cha mẹ thật sự không về, mười mấy ngày sau, Tử Huyền chân kinh hiện
chữ, gã mới biết được.
Hóa ra cha mẹ vẫn có công thức Ngưng thể kim đơn, muốn tích đủ linh thạch mua
nguyên liệu để luyện chế một viên giúp gã đề thăng tha thể chất tu luyện.
Ngưng thể kim đơn phả uống trước khi tu luyện công pháp, bắt đầu tu luyện rồi
thì thành vô dụng.
Nên cha mẹ không để gã tu luyện… Trừ phi hai người không về, không thể luyện
chế Ngưng thể kim đơn thì mới cho gã tu luyện, nên mỗi lần hai người rời Thiên
khung đều dùng dược thủy đặc chế xòa mờ chữ trong Tử Huyền chân kinh đi, lâu
ngày không về thì chữ mới hiện ra.
Trước khi ra ngoài Thiên khung, cha mẹ đều bảo thế nhưng gã không ngờ thật sự
có ngày họ không về.
“Cha, sao lại đặt tên con là Ngụy Tác? Tiểu Tác, Tiểu Tác, khó nghe quá.”
“Đành vậy, lúc con còn trong bụng mẹ, cha đánh cuộc với một bằng hữu, để y đặt
tên cho, ai ngờ y tinh thông khí vận chi thuật, cha mong đặt cho con cái tên
sẽ thăng tiến trong tương lai, không ngờ lại là tên này…”
“Tử hài tử, không để con tu luyện,còn lại học người ta vẽ vằn đen lên chim
thường để giả làm Hắc phong điêu gạt người, Hắc phong điêu vằn dọc mà con vẽ
thành vằn ngang, con tưởng mình vẽ ngựa à… Sao ta lại sinh ra một nhi tử
ngốc thế nhỉ, tức chết mất.”
“…”
“Mẹ, hiện tại con vẽ Hắc phong điêu, dù mẹ nhìn kỹ cũng không nhận ra là hàng
giả nhỉ, còn còng dùng nhựa cây nên dùng nước rửa cũng không sạch, có kẻ còn
nuôi cả tháng mà không hiểu sao Hắc phong điêu vẫn chậm như rùa…”
“Cha mẹ, hiện tại con đã tu vi Kim đơn tứ trọng.”
Ngụy Tác nhủ thầm, có những việc vẫn như ngày hôm qua.
“Tiểu tử, việc quá khứ thì nên quên đi, quan trọng là báo cừu.” Ngụy Tác bất
động hồi lâu, Mã Không Quần không dám nói gì, còn lục bào lão đầu lại nói ra
một câu hiếm thấy.
“Ngươi đứng ở đây nên bị phát giác rồi, có tu sĩ Thiên Kiếm tông tới, mau
quyết đoán đi.” Ngụy Tác mục quang lóe lên, lục bào lão đầu lại nhắc.
Hồng sắc độn quang của gã bất động trên không khá bắt mắt, có ba dải độn quang
từ ba hướng ngoài Ma văn hung mạch bay lên, rõ ràng đến để xem nguyên do.
“Thỏ huynh đệ, chốc nữa cứ ở lại đây đối phó tu sĩ tìm tới, mỗ sẽ ẩn thân, nếu
có thể thu hút Kim đơn đại tu sĩ tới thì huynh đệ nhớ đừng dốc sức, chỉ cần
giữ mình, đừng giết đối, nếu bắt được Kim đơn đại tu sĩ, ngã môn tựu tái hành
bức vấn nhất hạ nội lý đí thì chúng ta bức hỏi tình hình cụ thể, còn nếu không
bắt sống được hoặc đối phương có đông tu sĩ thì mỗ sẽ hiện thân.” Ngụy Tác
khôi phục bình tĩnh, bảo Lý Tả Ý.
Ma văn hung mạch càng vào sâu càng hung hiểm, Thiên Kiếm tông cùng bày nhiều
cấm chế. Nếu với đại chiến tu sĩ Thiên Kiếm tông ở ngoài, tất nhiên càng ổn
thỏa.
Trong vòng hai nghìn dặm của Ma văn hung mạch, huyết quang ngút trời, ẩn hình
pháp y của Ngụy Tác càng khó bị phát hiện, để Lý Tả Ý thu hút các tu sĩ, gã
đánh lén càng chắc chắn.
“Được! Thỏ huynh đệ cẩn thận.” Lý Tả Ý rất tin tưởng Ngụy Tác nên không hỏi mà
gật đầu đáp ứng.
“Mạnh đạo hữu, phi độn pháp bảo này do đạo hữu điều khiển. Mỗ ở gần đây, không
cần lo.” Ngụy Tác dặn Mạnh Dư đoạn mặc ẩn hình pháp y.
Mạnh Dư thập phần khẩn trương, đón lấy phi độn pháp bảo.
Mã Không Quần đã lĩnh giáo thần thông của Ngụy Tác, biết gã muốn giết y chỉ là
việc quá đơn giản, nên gã không nói gì thì y cũng không dám động đậy.
Thân ảnh Ngụy Tác trong suốt, hóa thành lưu quang khó thấy bằng mắt thường
lướt đi.
Cách bọn Lý Tả Ý hai trăm trượng, Ngụy Tác dừng lại, bất động trên không
trung.
Trừ phi có Kim đơn đại tu sĩ, còn tu sĩ thông thường dù lọt vào phạm vi hơn
một trăm trượng quanh gã cũng khó phát giác.
Tốc độ của ba dải độn quang, mặc lục sắc quang hoa nhanh hơn cả cũng cần cả
trăm tích tắc mới đến cách gã nghìn trượng.
“À!”
Đúng lúc đó mắt Ngụy Tác lóe lên.
Từ giữa Ma văn hung mạch, huyết quang như màn sáng đột nhiên hiện lên hắc sắc
quang hoa!
“Trời đất!” Mã Không Quần và Mạnh Dư đứng cạnh Lý Tả Ý cả kinh thất sắc. Ma
văn hung mạch trừ linh thạch bảo quang và địa hỏa hồng quang thì các màu quang
hoa khác đều là hung quang!
Cả hai ở trong Ma văn hung mạch rất lâu, tuy không có Địa Mẫu cổ kinh như Ngụy
Tác nhưng còn hiểu ý nghĩa hung quang hơn.
Ma văn hung mạch có hung quang, có khi vài năm mới xuất hiện, có khi liên tục,
nhưng khẳng định mỗi lần xuất hiện hung quang, đều kèm theo những việc quỷ dị
ly kỳ cùng không ít tu sĩ mất mạng.
Hung quang lúc nãy có thượng cổ sinh vật xuất thế, kinh động Thiên Kiếm tông
thái thượng trưởng lão trấn thủ ở đây, bây giờ lại có hung quang thì sẽ xảy ra
chuyện gì?
Hắc sắc hung quang lóe lên, ba dải độn quang vốn nhắm đến bọn Ngụy Tác cũng
nhìn thấy nên sững lại.
“Khe nứt có chuyện!”
Tích tắc sau, Ngụy Tác loáng thoáng thấy ở giữa Ma văn hung mạch có quang hoa
vút lên, cực kỳ loạn xạ, rõ ràng biến cố không nhỏ.
“Ầm!”
Tiếng nổ vang vọng, tựa hồ có vật gì đó sập xuóng.
…
Ngụy Tác lúc đó chỉ cách trung tâm Ma văn hung mạch nghìn dặm, chỉ thấy độn
quang chói lòa trên không, tạo cho người ta cảm giác thêm loạn vào Ma văn hung
mạch bây giờ vốn thập phần hỗn loạn.
Tiếng nổ từ khe nứt thứ bảy vang lên, Ma văn hung mạch từ đông vắt sang tây,
tổng cộng có mười lăm khe nứt, khe số bảy nằm ở chính giữa.
Khe nứt này là linh thạch khoáng mạch, ban nãy có nhiều linh thạch hiện thế,
xuất hiện thượng cổ sinh vật!
Khói bụi như nước triều từ khe nứt phun trào, dù là tu sĩ Thiên Kiếm tông hay
các tu sĩ bị bức vào đều cuống cuồng chạy ra.
“Có một đoạn linh thạch khoáng mạch có vấn đề, chết hết rồi! Toàn bộ biến
thành khô cốt!”
“Trong đó có một đoạn sụp xuống, viễn cổ quỷ phong tràn ra, nuốt chửng nhiều
người.”
“Quá nhiều Viễn cổ lân thi, hơn trăm con!”
“Hình như có thứ gì rất to từ dưới đất chui lên…”
Hoang cổ khí tức từ khe nứt không ngừng toát ra, phía trên đã có hơn trăm tu
sĩ Thiên Kiếm tông lượn vòng ngăn cản tu sĩ từ trong chạy ra, hỏi han tình
hình.
Ba đài cao cách đó không xa đều sụp đổ, hỏa quang rừng rực, xích hồng sắc
thiết thủy chảy loạn, không trung toàn là những mảnh đen xám cỡ bàn tay, cảnh
tượng khó tưởng tượng nổi.
“A! A!”
Liên tục hơn một trăm tu sĩ chạy ra, hắc sắc cuồng phong đột nhiên cuốn tới,
có mấy tu sĩ vừa ra không tránh kịp, bị cuồng phong cuốn vào thì kêu lên thê
thảm, rơi xuống.
“Viễn cổ quỷ phong phun ra! Chạy mau!”
Nhất thời, bên trên khe nứt càng hoảng loạn, bốn phương tám hướng có quang hoa
đổ về.
Hoàng đồng sắc quang hoa từ trên đáp xuống, là một con thuyền lớn dài chừng
năm trượng khắc đầy linh chi phù điêu, có một tu sĩ hơn bốn mươi tuổi mặt chữ
điền, đội tử kim quan, mặc kim sắc pháp y thêu như ý phù văn, tướng mạo uy
nghiêm, linh khí đỏ rực ngưng thành một viên xích hồng sắc bảo châu, là Kim
đơn đại tu sĩ của Thiên Kiếm tông trấn thủ nơi này.
“Tần Kỳ, có chuyện gì hả!”
Hoàng đồng đại thuyền khí thế bất phàm giáng lâm trước mấy tu sĩ Thiên Kiếm
tông vừa thoát ra, Kim đơn tu sĩ tướng mạo uy hỏi một bạch diện tu sĩ mặc
huyền sắc pháp y.
Bạch diện tu sĩ kinh hồn nhìn về phía sau, “Bọn đệ không biết, chỉ thấy có
tiếng sụp đổ thì chạy ra.”
“Chu Thiết Lâm đang ở đâu?” Kim đơn tu sĩ tướng mạo uy nghiêm nhíu mày.
“Chu sư huynh đang ở phía sau, chưa ai thoát ra…”
“Oành!”
Cùng lúc, dưới đất như có nguyên khí phun lên, hắc sắc viễn cổ quỷ phong tan
biến, sóng bụi dâng tràn.
“Ngần ấy Viễn cổ lân thi!…”
Những tiếng rũ kinh hãi vang lên, trong sóng bụi có mấy trăm dải hỏa quang quỷ
dị cực độ, toàn là Viễn cổ lân thi ràn rạt Hoang cổ khí tức, trên bô xương như
có dầu đang cháy, lao ra!
-o0o-