“Đấy là Thiên kiếm ly đạo cấm chế của Thiên Kiếm tông?” Ngụy Tác thấy hai bên
khe nứt có kim sắc quang văn nhàn nhạt như gân lá.
“Đúng, là Thiên kiếm ly đạo, nếu trong khe nứt có yêu thú xông ra, sẽ dùng cấm
chế nay tiêu diệt, chỉ là bố trí cấm chế này cần nhiều kim thiết chi khí, tiêu
hao vô số tinh kim.” Mã Không Quần nhợt nhạt mạt mày, trả lời cặn kẽ.
Ngụy Tác không lãng phí thời gian ở khe nứt và quanh cấm chế, để Mã Không Quần
tiến tiếp về khe nứt thứ bảy.
Đây là chỗ cha mẹ gã chết, tâm tình gã thập phần ngưng trọng. Ma văn hung mạch
quỷ dị tuyệt luân, Hoang cổ khí tức nồng gấp mấy lần hoang nguyên vô tận,
trong đó có bảo vật xuất thế, khiến gã thập phần chấn động.
Bảo vật trong địa vực của tu sĩ cấm khu xuất thế tất bất phàm, rơi vào tay đại
tu sĩ Thiên Kiếm tông chưa biết chừng là nguy hiểm trí mệnh với gã.
Trong bình nguyên trong các khe nứt của Ma văn hung mạch, tu sĩ Thiên Kiếm
tông qua lại không ít, còn có cả cả tu sĩ phi hành vòng qua, quan sát có hiện
tượng gì lạ không. Đệ tử Thiên Kiếm tông đều biết Mã Không Quần, nhìn thấy từ
xa là không cản, Ngụy Tác ẩn thân sau lưng y nên không bị phát hiện.
“Chỗ này như một thượng cổ khu vực xuyên việt thời không đến, Hoang cổ khí tức
quá rõ… Ở đây có gặp viễn cổ sinh vật cũng là bình thường.” Càng vào, lục
bào lão đầu càng rên rỉ.
Ma văn hung mạch ràn rạt khí tức khiến người ta cảm giác không phải đi trong
tu đạo giới hiện mà xuyên việt thời không về viễn cổ thời đại khi Thiên khung
mới hình thành.
Từng hoang nguyên nồng đượm Hoang cổ khí tức, như viễn cổ dị thú ẩn mình, dù
đi trên không cũng có cảm giác bị viễn cổ cự thú ở phía dưới đột nhiên hiển
hiện cắn nát.
Mỗi khe nứt có huyết quang xung thiên đều cách rất xa, đi tới nhau cũng tốn
không ít thời gian.
“Xoẹt!!”
Vừa đi qua khe nứt thứ hai, trung tâm Ma văn hung mạch vang lên tiếng động lớn
từ khe thứ bảy, sau đó không động tĩnh gì đặc biệt nữa.
“Đó là chỗ tu sĩ Thiên Kiếm tông thường ở, Thiên kiếm đồng điện?” Ngụy Tác
cùng Mã Không Quần đang ngày càng sợ hãi đi tiếp, qu khe nứt thứ tư thì Ngụy
Tác thấy trên bình nguyên giữa khe thứ năm và thứ sáu sừng sừn hơn trăm thanh
đồng sắc điện vũ. Nhìn từ xa tất cả đều cao vút như thanh sắc lợi kiếm cắm lên
thinh không, cao nhất chừng bảy, tám mươi trượng, bề ngoài khắc phù văn ánh
lên hò quang như gân lá, nối lại với nhau thập phần huyền ảo. Màu sắc của
quang văn cũng cùng màu đòng xanh, trông còn lạnh hơn màu của “Thiên kiếm ly
đạo”.
“Đúng, là Thiên kiếm đồng điện.”
“Xoẹt!!”
Cùng lúc, tiếng nổ trầm trầm từ đó vang lên.
“À!”
Nhãn quang Ngụy Tác kịch liệt lóe lên. Vì chấn động gần gã nên gã có cảm giác
cũng như lúc ở hậu sơn Chân Minh thành đã kích phát Trấn thiên pháp tướng, tựa
hồ do pháp bảo kinh nhân bị lay động, tác động vào nguyên khí chung quanh.
“Bảo vật này tuyệt đối bất phàm… Lẽ nào bảo vật xuất thế trong Ma văn hung
mạch đã rơi vào tay tu sĩ Thiên Kiếm tông?” Ngụy Tác thầm chấn kinh.
“Vật này tuyệt đối phi phàm, pháp trận hồi phục, hút thiên địa nguyên khí, tạo
thành chấn động thế này! Pháp bảo này còn hơn Luân hồi kinh luân, lẽ nào là
tiên khí trong truyền thuyết?!” Ngụy Tác không biết là trong khe nứt thứ bảy,
Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên và ba đại tu sĩ trên
hoàng đồng đại thuyền cực kỳ chấn kinh.
Linh quang trên hôi sắc tinh kim thủ trạc trong đống bia vỡ trên bình đài ánh
lên quang văn, nối nhau.
Rõ ràng vật này bị phong ấn tại hắc sắc cự bi, pháp trận không tiếp xúc được
với nguyên khí, hiện tại từ từ khôi phục, cũng như lúc Ngụy Tác chế phù, một
tấm phù lục vừa hoàn thành, phù văn sẽ tự động nối lại.
“Xoẹt!!”
Thoáng cái, quang văn từ hôi sắc tinh kim thủ trạc ánh lên, nối với quang văn
lúc trước, quanh cái vòng lại rung lên.
Chỉ pháp trận nối nhau, hấp thu thiên địa nguyên khí đã tạo thành chấn động
như vô hình cự nhân giẫm xuống, lại như một vùng viễn cổ hồng hoang xuyên việt
thời không, ngưng tụ trong cái vòng, vật này chắc chắn kinh nhân!
“Xoẹt!!”
“Xoẹt!!”
Chiếc vòng liên tục chấn động năm lần, Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão
Tiết Siêu Nhiên và ba đại tu sĩ đều không dám đén gần. Khi mọi quang văn nối
liền thì sáng rực, rồi tan đi, linh quang trên vòng ẩn hết.
…
Liên tục năm lần chấn động, pháp trận đã được hồi phục, mọi tu sĩ trong khe
nứt thứ bảy nhìn thấy đều kinh tâm động phách, thời gian tựa hồ không lâu
nhưng thực tế năm lần chấn động đó kéo dài trong gần nửa canh giờ.
“Trời đất, ngần này Viễn cổ lân thi!… Chết rồi, nhiều tu sĩ quá!”
Mã Không Quần và Ngụy Tác đã đi qua khe nứt thứ sáu, gần như nhìn rõ hắc sắc
cự bi trồi lên.
Ít nhất mấy trăm Viễn cổ lân thi rải rác trong mấy nghìn trượng, tàn lửa chưa
tắt, còn bốc lên khói mù mịt, lân hỏa lập lòe.
Hai bên khe còn không ít thi thể tu sĩ Thiên Kiếm và tham khoáng tu sĩ. Chung
quanh không có kim sắc quang văn, Mã Không Quần nói không sai, “Thiên kiếm ly
đạo” cấm chế đã bị thượng cổ sinh vật hiện thế đánh tan.
“Lại có bình đài như thế trồi lên? Chúng chưa đắc thủ.”
Ngụy Tác có mục lực hơn xa tu sĩ thông thường, đã nhận ra một cái vòng tay lấp
lánh hôi sắc linh quang nằm giữa đống bia vỡ, thinh không trên bình đài có bốn
đại tu sĩ Thiên Kiếm tông. Hai bên khe nứt, cách mười dặm còn tụ tập không ít
tu sĩ Thiên Kiếm tông, như một võng vây khép chặt.
“Hắc y đại tu sĩ kia la Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu
Nhiên? Trong ba Kim đơn đại tu sĩ còn lại danh hiệu thế nào? Có ai là Vạn Kiếm
Tam?” Ngụy Tác vừa bảo Mã Không Quần giảm độ cao để không bị chú ý, vừa nhìn
bốn Kim đơn đại tu sĩ, hỏi.
“Người đó là thái thượng trưởng lão, đại tu sĩ có linh khí ngưng thành bạch
ngọc tiểu kiếm là Vạn Kiếm Tam. Người mặc kim sắc pháp y, linh khí ngưng thành
xích hồng sắc bảo châu là Lưu Tương Thành trưởng lão, người có thân ngoại linh
khí ngưng thành lam sắc biên bức là Triệu Như Lăng trưởng lão.” Mã Không Quần
lần đầu tiên thấy cảnh tượng kinh nhân như thế, khẩn trương đến nghẹt thở.
“Vạn Kiếm Tam! Kẻ đó là Vạn Kiếm Tam!” Ngụy Tác nhìn chăm chăm tu sĩ Thiên
Kiếm tông mặt mũi sáng sủa, linh khí ngưng thành hình bạch ngọc tiểu kiếm.
Sát ý băng lãnh cực độ cuồn cuộn.
“Tiểu tử, đừng xung động, nơi này thập phần quỷ dị, nhìn rõ tình thế đã rồi
bắt hắn, muốn báo cừu thế nào cũng được.” Lục bào lão đầu cảm giác được sát ý
của gã nên nhắc.
“Chúng đang ép tham khoáng tu sĩ đi lấy thứ đó.”
Cùng lúc, Ngụy Tác thấy thấy một toán mười người đã đến sát bình đài đầy mảnh
bia vỡ.
Tất cả đều run rẩy, tu vi đều chưa đạt cả Chu thiên cảnh tam trọng, không tu
sĩ Thiên Kiếm tông.
Ngụy Tác và Mã Không Quần cách chỗ đó gần trăm dặm, trong óc không có ý nghĩ
gì hiều, trong mười người có một tu sĩ suy sụp sợ hãi bỏ chạy.
Vù!
Một đạo kim sắc quang diễm tòng từ Thiên Kiếm tông trưởng lão Lưu Tương Thành
trong hoàng đồng đại thuyền bắn ra, xuyên qua tu sĩ đó, đóng đinh xuống đất.
Chín người kia không dám cãi, cứ đi tiếp lên bình đài.
Lúc mới lên bình đài, chín người không thấy có gì lạ, khi cách hôi sắc thủ
trạc mười trượng thì một người run rẩy phát ra một đạo chân nguyên trùm lên,
nhưng cách ba trượng thì tan biến sạch sẽ.
“Lấy tay cầm!”
Giọng nói lạnh lùng cùng uy áp từ Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết
Siêu Nhiên phát ra. Hắc y đại tu sĩ này đứng trên không nhìn hôi sắc thủ trạc
linh quang lóe sáng, mắt sáng rực.
Chín người trên bình đài run lên, đến cạnh hôi sắc thủ trạc, một lão nhân già
nhất nghiến răng, chụp vào cái vòng.
Quang hoa lóe lên, hôi sắc thủ trạc bị lão nhân cầm lên, không có gì dị
thường!
“Mau xuống đi, bình đài sắp sập!”
Cơ hồ đồng thời, chín người trên đài biến sắc, bình đài rung rinh nứt nẻ.
“Nã lai!”
Thấy chín người kinh hoảng cực độ bỏ chạy, mắt Thiên Kiếm tông thái thượng
trưởng lão Tiết Siêu Nhiên trên không sáng rực, thân ảnh đáp xuống.
Chợt thân ảnh y run lên, biến sắc mấy lần.
“Thái thượng trưởng lão, sao vậy?”
Ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông sau lưng nhận ra, thái thượng trưởng lão vung tay
phải, thanh quang bay lên.
Thanh sắc chuyển luân lơ lửng trước mặt, phát ra quang hoa mê ly.
-o0o-