Thông Thiên Chi Lộ

Chương 698: Một khúc cổ hương

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Chốc sau, hắc sắc lưu quang đến gần phía trên bọn Ngụy Tác.

Hắc sắc độn quang là một món pháp khí độc mộc chu chở bốn tu sĩ.

Mục lực của Ngụy Tác hơn xa người khác, những tu sĩ khác chưa nhìn rõ thì gã
đã quan sát kỹ càng bốn tu sĩ.

Là ba nam một nữ, gồm một lão giả, một trung niên nam tử và một đôi nam nữ trẻ
tuổi.

Lão giả mặt dài hẹp, có chòm râu dê, mặc áo da xanh khảm hơn hai mươi viên
minh hoàng sắc bảo thạch, trông rất đặc biệt. Trung niên nam tử lại gũ quan
thập phần đoan chính, nhưng mắt đầy sát khí, toát lên nét thập phần hung ác,
mặc xích hồng sắc pháp bào, hai bên ngực là phù văn tam cước thiềm thừ. Đôi
nam nữ trẻ tuổi thì nam mặc sắc đạo bào, đầu đội ngọc quan, da khá trắng, nữ
mặc thúy lục sắc pháp y, cầm ngân sắc trường tiêu, mi tâm đính một đóa mai
hoa, đầu cài kim bộ diêu, mặt hơi tròn, dung mạo thập phần diễm lệ.

Bốn tu sĩ đều tỏ ra kinh nghi bất định.

Đến gần thêm mấy trăm trượng, bốn tu sĩ nhìn thấy Ngụy Tác và bọn Lý Tả Ý.

“Các ngươi là ai?” Bốn tu sĩ thập phần cẩn thận, thấy toán bạch phát tu sĩ tụ
tập sau lưng Ngụy Tác và Lý Tả Ý rồi thấy cả hai khí thế bất phàm thì không
vội ra tay mà nhìn nhau, đoạn lão giả mặt dài, râu dê lên tiếng hỏi.

“Bọn ta không là ai, mà là thỏ.” Ngụy Tác chưa đáp thì Lý Tả Ý nãy giờ lầm rầm
đọc kinh văn lại đáp.

“Thỏ?” Đừng nói bốn tu sĩ Long Quỳnh tông, ngay cả toán tu sĩ sau lưng Ngụy
Tác đều ngẩn ra.

“Ngươi có ý gì?” Lý Tả Ý trông rất già, linh khí đuọc Ngụy Tác dùng pháp khí
hấp nạp, nên bốn tu sĩ không nhận ra, ngẩn ra đoạn nữ tu duy nhất nhíu mày,
hỏi Lý Tả Ý.

“Không có gì… Các vị cũng là thỏ?” Lý Tả Ý nghiêm túc hỏi nữ tu.

Tựa hồ trước kia bên Ngụy Tác có nhiều nữ tu, Hàn Vi Vi cùng bọn Cơ Nhã đều
cực kỳ xinh đẹp nên y có hảo cảm với nữ tu xinh đẹp, cho rằng họ có thể là
thỏ.

“Ngươi! Ngươi mới là thỏ!” Nữ tu Long Quỳnh tông tưởng Lý Tả Ý cố ý mắng người
thì kêu lên.

“Đúng, mỗ là thỏ.” Lý Tả Ý nhìn nữ tu với vẻ không hiểu.

“Ngươi!” Nữ tu giận đỏ mặt.

“Sư muội, đừng giận, y là kẻ ngốc.” Nam tu trẻ tuổi mặc tử sắc đạo bào nhắc.

“Ngươi mới là kẻ ngốc, ta là thỏ.” Lý Tả Ý nghe thấy thì giận giữ trừng mắt
nhìn nam tu trẻ tuổi.

“Dù ngươi là thỏ, chốc nã cũng là người chết.” Nam tu hừ lạnh, hỏi Ngụy Tác,
“Các ngươi là ai?”

“Cấm chế trên mình họ là các vị hạ? Các vị nói là họ đào đủ Kim cương tinh
khoáng thạch thì tha cho họ?” Ngụy Tác không đáp mà hỏi ngược.

“Thế nào, ngươi định bênh chúng?” Mắt nam tu hơi nheo lại.

“Đừng lỗ mãng.” Trong bốn tu sĩ, lão giả cẩn thận nhất, quát khẽ với nam tu
rồi ôm quyền với Ngụy Tác: “Tại hạ trưởng lão Long Quỳnh tông Trương Nhược Ly.
Không biết các hạ là tu sĩ tông môn nào.”

“Mỗ không lắm lời, với những gì các ngươi gây ra thì dù mỗ giết hết các ngươi
cũng không có gì quá đáng. Bỏ lại nạp bảo nang và pháp khí thì mỗ sẽ chừa
đường sống, để các ngươi đi.” Ngụy Tác không đáp lời Trương Nhược Ly mà lạnh
giọng.

“Khẩu khí lớn lắm!” Nữ tu trẻ tuổi không nén được kêu lên, “Ngươi tưởng mình
là Bá Khí chân nhân Ngụy Tác hả?”

“Hơ…” Lục bào lão đầu kêu lên trong tai Ngụy Tác, lão không ngờ nữ tu trẻ
tuổi lại nói thế.

Ngụy Tác hơi ngẩn ra, liếc nữ tu, “Thế nào, nếu ta là Ngụy Tác thì các ngươi
ngoan ngoãn nghe lời, còn không phải thì không nghe?”

“Đương nhiên.” Nữ tu trẻ tuổi khinh bỉ nhìn Ngụy Tác: “Muốn bọn ta để lại nạp
bảo nang và pháp khí thì ít nhất cần thể hiện thần thông khiến bọn ta nghe lời
đã.”

“Nếu mỗ bảo mình là Ngụy Tác?” Ngụy Tác nhạt giọng.

“Ngươi là Ngụy Tác, thì ta là Thủy Linh Nhi.” Nữ tu trẻ tuổi như nghe thấy
chuyện cười, cười rũ rượi.

“Đê tiện…” Lục bào lão đầu kêu lên, “Tiểu tử, Thủy Linh Nhi là đạo lữ của
ngươi, ả dám tự xưng như thế mà muốn đem thân cho ngươi… Chi bằng ngươi xử
lý ả luôn… cho ta xem.”

“Được ta chỉ là một phổ thông tán tu, nhưng muốn đứng lên cho họ.” Ngụy Tác
làm lơ lục bào lão đầu, bảo nữ tu: “Các ngươi định làm gì?”

“Chỉ là một phổ thông tán tu mà khẩu khí như thế, hại bọn ta mạo hiểm đi ban
đêm ở hoang nguyên bên ngoài Thiên khung, thế thì phải giết các ngươi để chúng
đào tinh kim cho bọn ta.” Nữ tu cười lạnh, ngoái lại bảo Trương Nhược Ly:
“Trương trưởng lão, y có vẻ không phải yêu tông môn tu sĩ, chỉ là một tán tu.”

“Khẩu khí lớn như thế tất có chỗ dựa, đừng lỗ mãng.” Trương Nhược Ly già đời
nên truyền âm đoạn lớn tiếng hỏi Ngụy Tác, “Vị đạo hữu này khí vũ phi phàm,
sao chúng ta không kết giao bằng hữu, hà tất vì mấy đê giai tán tu mà tổn
thương hòa khí.”

“Ta đã bảo rồi, để lại nạp bảo nang và pháp khí thì ta chà cho đường sống.”
Ngụy Tác bình tĩnh nói.

“Cuồng vọng quá! Trương trưởng lão, đừng lắm lời với y, chúng ta đông thế này
lẽ nào không giết được y?” Nữ tu trẻ tuổi nhìn Ngụy Tác, cười lạnh.

“Nể tình ngươi là nữ, ta cho ngươi cơ hội nữa, nói lại một lần, ta là Ngụy
Tác.” Ngụy Tác liếc nữ tu trẻ tuổi.

“Chết đi!”

Nữ tu trẻ tuổi cười lạnh, trực tiếp vung tay, một đạo thanh sắc quang hoa nhắm
Ngụy Tác bắn tới. Cùng lúc, ba Long Quỳnh tông tu sĩ còn lại cũng lóe quang
hoa, tế xuất pháp bảo.

“Mỗ đã cho cơ hội nhưng ngươi không cần.” Ngụy Tác đứng im vung tay. Chát! Một
đạo ám kim sắc kiếm khí chém nát thanh sắc viên bàn quang hoa, trong khi nữ tu
trẻ tuổi tròn mắt thì kiếm khí vẫn bắn tới, cắt ả làm đôi.

“Tiểu tử, quá ư không có nhân tính!” Lục bào lão đầu ấm ức: “Đây là nữ tu…
Có giết cũng phải tiền gian hậu sát, để ta nhìn xem.”

“A!”

Cùng lúc, bọn Trương Nhược Ly thấy nữ tu trẻ tuổi không hề kịp chống cự thì đã
mất mạng.

“Ngươi!” Trung niên tu sĩ mặc xích hồng sắc pháp y vung tay phát ra hồng
quang, bắn vào Ngụy Tác.

Vù! Lại một đạo ám kim sắc kiếm quang chém tan hồng quang do trung niên tu sĩ
kích phát đoạn chém vào y. Pháp y của y vừa lóe lên xích hồng sắc linh quang
thì rách toạc như tờ giấy, thân thể đứt làm đôi.

“Oành!”

Cùng lúc, kim hoàng lưỡng sắc quang hoa xuất hiện trước mặt Ngụy Tác, khí thế
như núi đổ, Trương Nhược Ly và tu sĩ trẻ tuổi kích phát một đạo hôi sắc quang
hoa và một đạo lục sắc quang hoa bị chấn tan.

Kim hoàng lưỡng sắc quang hoa là phi kiếm cánh cửa, vì chất liệu và pháp trận
cây kiếm này có thể giúp Ngụy Tác hình thành kim linh căn nên gã hay mang ra
sử dụng.

“Nhĩ muội yêu phi kiếm!”

“Đúng là Bá Khí chân nhân Ngụy Tác!”

“Trời đất, đúng là Bá Khí chân nhân Ngụy Tác đã giết Lâm Thái Hư và lão bất tử
Huyền Phong môn!”

Ngụy Tác tế xuất phi kiếm cánh cửa, Trương Nhược Ly và tu sĩ trẻ tuổi run rẩy,
hô to không dám tin.

“Chát!”

Nhưng họ vừa kinh hô thì phi kiếm cánh cửa đã ép tới, cả hai tan nát xương
cốt, như con ruồi nhặn từ trên không bị vỗ trúng, rơi xuống.

“Một chiêu là bị giết… Bốn tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng, ngũ trọng, cũng
không có sức trả đòn.”

“Y thật sự giết Lâm Thái Hư và lão bất tử Huyền Phong môn…”

Nghe thấy Trương Nhược Ly và tu sĩ trẻ tuổi kinh hô, toán tu sĩ sau lưng kinh
hãi dị thường, cơ hồ nín thở.

“Xem ra tin bọn Lâm Thái Hư bị giết đã lan đi, chỉ là chúng chỉ nghe tin chứ
không biết cụ thể tình hình, chúng mà biết Lý Tả Ý bị điên, được ta cứu tất
không có phản ứng như ban nãy.” Ngụy Tác quét thần thức, lấy hết nạp bảo nang
của bốn tu sĩ.

“Đây là cái gì?”

Long Quỳnh tông không phải đại tông môn, bốn tu sĩ này kém mấy lão bất tử bị
gã giết khi trước không biết bao nhiêu lần, nên Ngụy Tác không mong chờ gì, ba
nạp bảo nang đều bình thường nhưng cái còn lại có một thứ khiến gã cả kinh.

Là một đoạn hổ phách sắc cổ hương cỡ một tấc, rất mảnh, không khác gì loại
hương vẫn được đốt trong lò, nhưng cảm giá đầu tiên là rất cổ xưa, toát lên
khí tức cực kỳ huyền ảo, ngay cả Ngụy Tác nhìn vào cũng thấy so với khúc
hương, mình thật nhỏ nhoi.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận