Ngụy Tác lấy được từ Đông Hoang tông, từ các đại tu sĩ, lão bất tử bị giết số
lượng nạp bảo nang kinh nhân. Tất cả được đựng trong một cái rương huyền thiết
thông thường, vốn đặt lên lưng Phượng lân thanh ưng, hiện tại Phượng lân thanh
ưng bị gã cho vào nô thú đại thì cái rương được Lý Tả Ý xách.
Cái rương này là đồ bình thường, chỉ vì huyền thiết đủ dày để ngăn thần thức
tu sĩ tra xét, không biết là pháp bảo gì, nên Lý Tả Ý xách cái rương, với bốn
tu sĩ vừa rồi thì thập phần hoạt kê, ngay cả Ngụy Tác nói mình là Bá Khí chân
nhân, họ đều không tin.
Ngụy Tác có được ngần ấy nạp bảo nang, tuy có không ít linh dược và nguyên
liệu không biết cách sử dụng nhưng trừ mảnh vỡ cỡ gian nhà và cánh tay khổng
lồ lấy được từ nạp bảo thủ trạc của thanh niên thần bí được Tam Hoàng tông
truyền thừa thì không thứ gì khiến gã thấy cổ quái.
“Khí tức này sao đáng sợ như thế… Không phải một đoạn hương mà như ngọn núi,
không phải khí tức của thần huyền đại năng.” Nãy giờ cứ trách Ngụy Tác không
có nhân tính, không tiền gian hậu sát, lục bào lão đầu cũng kinh ngạc.
Cổ hương không hề có phù văn, trong như do bột hương liệu nặn thành, có dấu bị
bẻ chứ không phải là cây hương hoàn chỉnh.
Cổ hương ánh lên màu hổ phách, cực nặng, chỉ một khúc nhỏ mà mấy chục cân,
toát lên mùi thơm u uẩn, màu sắc như đã trải vô số tuế nguyệt, như từ rất xa
xưa.
Ngụy Tác hiện tại cầm một khúc cổ hương, có cùng cảm giác như lục bào lão đầu,
co hồ đứng truosc ngọn núi, còn bản thân cực nhỏ bé.
Không phải khí tức của thần huyền đại năng… Lẽ nào pháp khí do Chân tiên
cảnh đại năng luyện chế?
Lục bào lão đầu nói thế, óc gã hiện lên ý nghĩ đó, chợt run lên.
“Hình như có văn tự!”
Ánh trăng chiếu vào khúc cổ hương, Ngụy Tác rùng minh vì khúc hổ phách sắc cổ
hương thượng tựa hồ có chữ ánh lên, dù rất bé, đến độ gã không nhìn rõ.
“Cổ quái, chưa từng nghe thấy!” Lục bào lão đầu lại kêu lên.
“Biết thế này bỏ chút sức bắt chúng lại.”
Ngụy Tác cảm thất vật đó phi phàm, nhưng không nhận ra ảo diệu, khí tức lại
quá kinh nhân, gã không dám thử bừa, đành phải nén hiếu kỳ lại. Gã tự nhủ sau
này gặp đối thủ có thể bắt được thì nên bắt lại để hỏi tin về Đề hồ thánh quả.
“Đúng rồi, Trần thúc, các vị biết tin về Đề hồ thánh quả không?” Ảo nào thu
lại khúc cổ hương cổ quái, Ngụy Tác thuận tiện hỏi bọn tu sĩ họ Trần. Tuy qua
miệng Hàn Nguyệt Nhi biết được Vân Linh đại lục có thể có tông môn trồng Đề hồ
thánh quả, nhưng cụ thể là tông môn nào thì lại không biết, tông môn đó dù có
thì cũng không rõ hiện tại còn không.
“Đề hồ thánh quả? Lão phu chỉ biết Hoang cổ kỳ quả có công dụng với cả Thần
huyền tu sĩ nhưng cụ thể thế nào thì không biết.” Tu sĩ họ Trần lắc đầu.
Những tu sĩ khác cũng lắc đầu, không biết tin tức gì về Hoang cổ thánh quả
hiếm có.
“Các vị có thể giúp cho một việc chăng?” Lắc đầu vì vẫn không có tin tức hữu
dụng, Ngụy Tác bảo bọn tu sĩ họ Trần: “Giúp mỗ đến Thiên Huyền đại lục nam bộ,
tìm mấy tu sĩ, cho họ biết tin.”
“Nếu không có tiền bối, bọn vãn bối dù đào đủ tinh kim, chúng cũng cha chắc đã
tha cho, tính mạng này là do tiền bối cứu, việc nhỏ thế này, bọn vãn bối sẽ
tận lực.” Bạch phát tu sĩ cùng đồng ý.
“Lão phu biết hiền điệt đã bị lộ hành tung, thập phần nguy hiểm, không thể tự
truyền tin. Yên tâm đi, việc này để bọn lão phu là được, nếu việc này trọng
đại, bọn lão phu sẽ chi thành ba, bốn nhóm, ít nhất một nhóm sẽ truyền được
tin đến mấy tu sĩ đó.” Tu sĩ họ Trần bảo Ngụy Tác.
“Việc này phiền Trần thúc và Lục đạo hữu.” Ngụy Tác hành lễ với bọn tu sĩ họ
Trần đoạn trên tay lóe quang hoa, lấy ra không ít pháp bảo, pháp khí.
“Chuyện đó…” Bọn tu sĩ họ Trần cơ hồ sững ra vì Ngụy Tác đưa cho pháp bảo và
pháp khí đều phát ra linh áp cực kỳ kinh nhân, khiến họ giật mình.
“Hiện tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ và chỗ nối với trung bộ đang rất hung
hiểm, nơi này cách Thiên khung rất xa, các vị mang theo những pháp bảo này sẽ
an toàn hơn.” Ngụy Tác lấy bốn viên đơn châu toát ra khí tức kinh rợn đưa cho
tu sĩ họ Trần, “Bốn viên này là Tuyệt diệt kim đơn, cộng thêm số pháp bảo tiểu
điệt đưa, chỉ cần không gặp phải đại tu sĩ Kim đơn tam trọng trở lên thì không
thành vấn đề.”
Hóa ra Ngụy Tác lấy mấy pháp bảo đạo giai trở lên, kể cả pháp bảo công kích
thập phần huyền diệu của Đông Hoang tông và bốn viên Tuyệt diệt kim đơn luyện
từ kim đơn của Bạch Vũ chân nhân, Huyền Vũ chân nhân, Bạch Kiếm Không và Kim
Dao chân nhân cho tu sĩ họ Trần.
Hiện tại Ngụy Tác có Phá diệt thần thương và Tà vương minh hạp là hai huyền
cấp đỉnh giai pháp khí, lại có Trấn thiên pháp tướng, cộng với tám viên kim
đơn, dọc đường sẽ nhanh chóng luyện thành Tuyệt diệt kim đơn.
Tu sĩ họ Trần có liên hệ rất sâu với cha mẹ gã, cũng là thân nhân, trưởng bối,
Ngụy Tác tất nhiên phải giữ an toàn cho y. Gã định bảo tu sĩ họ Trần đến Vân
Linh đại lục, Tuyệt diệt kim đơn mà không dùng đến thì cứ mang giao cho bọn Cơ
Nhã.
“Yên tâm, lão phu ẩn thân nhiều năm bên ngoài Thiên khung, hiểu rõ dấu tích và
tập tính của nhiều yêu thú, đưa họ đi sát mặt đất hoang nguyên thì không có gì
nguy hiểm.” Tu sĩ họ Trần biết Ngụy Tác hiện tại có thần thông khó tưởng
tượng, nên thu nhận Tuyệt diệt kim đơn rồi phân phát pháp bảo được gã cho.
“Trần thúc, đây là phương thức liên hệ và tin tức tiểu điệt muốn cho họ biết,
thúc đọc xong rồi hủy đi.” Tu sĩ họ Trần thà chết cũng không muốn lộ tin Thiên
Kiếm tông hại chết cha mẹ gã, vì sợ gã tìm thù mà xảy ra bất trắc, quan tâm gã
còn hơn bản thân nên gã rất tin tưởng, lấy ra hai tấm ký sự thanh phù, đưa cho
y.
Tu sĩ họ Trần gật đầu, thoáng sau hủy cả hai tấm ký sự thanh phù.
“Trần thúc, truyền tin xong thì theo họ đếnVân Linh đại lục, tiểu điệt sẽ đến
gặp họ.” Thấy tu sĩ họ Trần nhớ phương pháp liên lạc với bọn Phong Tri Du,
Ngụy Tác truyền âm dặn.
Tu sĩ họ Trần biết Ngụy Tác có dụng ý, nên gật đầu hít sâu một hơi hỏi: “Hiền
điệt định tới Ma văn hung mạch?”
Ngụy Tác nhìn y thật sâu: “Ít nhất tiểu điệt cũng muốn thấy tận mắt nơi cha mẹ
chết.”
“Cẩn thận, cái này cho hiền điệt.” Tu sĩ họ Trần nhìn Ngụy Tác với ánh mắt
khôn tả, lấy một thứ đưa cho gã.
“Đây là?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra. Tu sĩ họ Trần đưa cho gã một mảnh thúy lục sắc
quy xác, thập phần cổ kính, dày đặc phù văn.
“Đây là Địa Mẫu cổ kinh, dùng thần thức là đọc được.” Tu sĩ họ Trần giải
thích: “Lúc xưa lão phu và cha mẹ hiền điệt chỉ hơi hiểu về quan mạch chi
thuật, còn tu sĩ họ Liêu cùng thoát khốn với lão phu lại là đại hành gia quan
mạch tham khoáng. Đây là một thiên quan mạch cổ kinh y để lại trước khi chết,
quan mạch thần thông của y đều từ đây mà ra. Trong mọi quan mạch điển tịch, dù
thô thiển nhất hay huyền ảo nhất, Ma văn hung mạch đều là chỗ vi hung hiểm
nhất, lão phu cũng từng chứng kiến, những quỷ dị trong đó vô vàn, hiề điệt
muốn đến đó thì chưa biết chừng vật này hữu dụng. Sau này lập động phủ, có thể
dùng cổ kinh chọn nơi phúc duyên thâm hậu.”
Thoáng ngừng lại, tu sĩ họ Trần bổ sung, “Mười mấy năm lão phu đi lại bên
ngoài Thiên khung, cũng căn cứ vào cổ kinh mà tránh được những nơi hung hiểm.”
“Quan mạch tham khoáng chi thuật?” Ngụy Tác thập phần hiếu kỳ, đón lấy quy xác
cổ kinh.
Vật này tuy giống mai rùa nhưng là ngọc thạch cực cứng, phù văn như núi như
sông.
Thần thức quét vào cực kỳ dễ dàng, có rất nhiều phù văn, hình vẽ, cách dùng
cũng như phổ thông ký sự thanh phù.
Thu cổ kinh xong lại trò chuyện với bọn tu sĩ họ Trần một lúc, cho họ không ít
các loại đơn dược thì gã cáo từ ly khai, đi về phía nam.
Có bọn tu sĩ họ Trần truyền tin, gã không cần đến Gia Cơ thành mà đến Ma văn
hung mạch, Bắc Mang di tích, sau đó vượt man hoang hoang nguyên, đến Vân Linh
đại lục!
-o0o-