Thông Thiên Chi Lộ

Chương 697: Đứng ra vì người khác

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Trần thúc, sau này có đến Ma văn hung mạch tra xét không?” Ngụy Tác thoáng
nghĩ.

Tu sĩ họ Trần gật đầu, “Lão phu tất nhiên cũng muốn biết Thiên Kiếm tông thế
nào ở Ma văn hung mạch đó nên suốt mấy năm đã gom được mấy món pháp khí ẩn
thân vào đó xem. Nhưng mấy nghìn dặm quanh Ma văn hung mạch dã bị Thiên Kiếm
tông phong tỏa. Lão phu ẩn thân nhiều ngày tại đó, phát giác nhiều nơi quang
hoa xung thiên, như đang đào bới đại quy mô, số lượng tu sĩ tựa hồ cực nhiều.
Có mấy đêm, lão phu còn thấy cả bảo quang chỉ xuất hiện khi rất nhiều linh
thạch được đào lên mới hình thành. Xem ra dù thế nào, Thiên Kiếm tông ít nhất
cũng qua Ma văn hung mạch mà tìm được linh thạch khoáng mạch, không ít tu sĩ
ngày đêm ở lại đào bới. Lão phu dừng lại nhiều ngày, phát hiện liên tục có
tiểu đội tu sĩ Thiên Kiếm tông từ hung mạch lướt ra vội vàng, nhiều ngươi mang
theo nạp bảo nang, chắc phụ trách vận tống linh thạch về Thiên Kiếm tông.
Nhưng bên trong thế nào, vì lão phu tu vi kém cỏi nên không biết.”

“Thiên Kiếm tông cũng có thần huyền đại năng, tiểu tử, với tu vi của ngươi mà
đánh lên sơn môn thì khẳng định không thể nào, Thiên Kiếm tông ở sâu phía tây
Thiên Huyền đại lục, dù ngươi gây loạn, chiếm đại tiện nghi thì cũng khó thoát
thân, Huyền Phong môn và Chân Võ sẽ vây giết ngươi, bất quá vị trí Ma văn hung
mạch rất được. Nằm sâu ở man hoang thì có thể thuận tiện tr xét Bắc Mang di
tích, phá hoại luôn linh thạch khoáng mạch của Thiên Kiếm tông đã, rồi vượt
man hoang sang Vân Linh đại lục.” Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai gã.

Ngụy Tác không nói gì, thầm tính như thế.

Ma văn hung khoáng có nhiều linh thạch, khi được đào lên sẽ hình thành bảo
quang, hàm lượng thập phần kinh nhân, dù hiện tại không địch nổi Thiên Kiếm
tông thì hủy linh thạch khoáng mạch đó cũng tương đương với đoạn tuyệt một
nguồn thu cực kỳ trọng yếu của Thiên Kiếm tông, đả kích trầm trọng đến chúng.

Quan trọng nhất, Ngụy Tác muốn xem nơi cha mẹ ngã xuống… Ngần ấy năm rồi, gã
biết dù thần thông, đến đâu cũng không thay đổi được kết quả đó, nhưng ít nhất
gã cũng muốn xem cha mẹ ngã xuống chốn nào.

“Đúng rồi, Trần thúc, các vị sao lại đến đây đào Kim cương tinh khoáng thạch?”
Ngụy Tác lại hỏi.

Ban nãy bạch phát lão nhân cho gã biết, tổng cộng có mười sáu tu sĩ tại ở
trong Kim cương tinh bần khoáng tìm khoáng thạch, nhưng giờ cộng cả tu sĩ họ
Trần mới là bảy người, chín người kia chưa lộ diện, chứng minh tu vi của họ
không ra sao cả, bằng không dù vào trong sâu hơn thì khí tức và một đạo thuật
pháp của Ngụy Tác ban nãy chấn động thiên địa, tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng,
tứ trọng trở lên sẽ nhận ra mà chui ra ngoài.

Cả tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng, từ trọng trở lên cũng không có mà dám đào
Kim cương tinh khoáng thạch, thế thôi cũng dã không ổn, cộng thêm trước đó đều
cầu xin cho tu sĩ họ Trần cầu nên Ngụy Tác càng nghĩ càng thấy cổ quái.

“Họ cũng như bọn mỗ, bị bức đến đây đào Kim cương tinh khoáng thạch.” Tu sĩ họ
Trần cười khổ.

“Sao vậy?” Ngụy Tác nhướng mày. Gã xuất thân từ đê giai tiểu tán tu, không ưa
nhân vật cao cao tại thượng, ỷ thế hiếp người như Đổng Thanh Y và Hứa Thiên
Ảo. Nhất là sau việc cha mẹ ngộ hại, càng khiến gã căm thù việc này.

“Lục đạo hữu này biết chút tham mạch chi thuật.” Tu sĩ họ Trần chỉ vào bạch
phát lão nhân, “Họ vốn là tán tu phục vụ một thương hành ở Cổ Động thành, thú
triều ập đến mà trốn sang Gia Cơ thành, kết quả gặp mấy tu sĩ Long Quỳnh tông,
bị hạ cấm chế, buộc trong một tháng đào đủ nghìn cân Kim cương tinh khoáng
thạch. Mỗ chỉ qua đường, gặp họ nên mới dừng lại, dùng tham mạch chi thuật ta
biết giúp họ đào Kim cương tinh khoáng thạch.”

“Long Quỳnh tông là tông môn gì?” Ngụy Tác ho tu sĩ tóc bạc và cả toán.

“Là một trung hình tông môn trong Ngọc Quỳnh thành trung, không có Kim đơn tu
sĩ, nhưng tu sĩ bức bách bọn họ đều là trưởng lão Long Quỳnh tông, tu vi Phân
niệm cảnh tứ trọng ngũ trọng, ta không phải đối thủ của chúng nên chỉ đành ở
lại giúp họ đào đủ số lượng Kim cương tinh khoáng thạch.” Tu sĩ họ Trần cười
khổ.

“Ta thấy các vị có đào đủ Kim cương tinh khoáng thạch, tu sĩ Long Quỳnh tông
vị tất tha cho các vị, chưa biết chừng sẽ ép phải làm việc khác.” Ngụy Tác
thoáng giận, “Tông môn không có cả tu sĩ Kim đơn kỳ mà dám như thế hả.”

“Tu đạo giới xưa nay vẫn thế, tu vi cao chèn ép tu vi thấp, có bối cảnh chèn
ép không có bối cảnh.” Tu sĩ họ Trần bảo Ngụy Tác: “Trước khi Thiên Huyền đại
lục bắc bộ bị thú triều quét qua, Gia Cơ thành bị nhiều tông môn không chế nên
không ai dám làm loạn nhưng giờ thì đã triệt để hỗn loạn, không ai quản lý.”

“Thiên khung sắp tan vỡ, địa vị yêu thú và tu sĩ sắp thay đổi mà giữa các tu
sĩ còn đàn áp, tranh đấu.”

Ngụy Tác chợt có ý nghĩ này nhưng chỉ mặc nhiên lắc đầu. Gã hiểu tình huống
này không thể thay đổi, lại không muốn loan tin Thiên khung thọ nguyên sắp cạn
bởi như thế chỉ các đại tông môn có lợi. Siêu cấp đại tông môn khẳng định sẽ
dốc sức thu gom từ mọi nguồn, cá lớn nuốt cá bé để giữ an toàn cho mình, đại
nạn đang tới, họ sẽ càng không e dè gì nữa, tu sĩ tầm thường không có lợi gì.
Cả tu đạo giới có thể sẽ hỗn loạn trước khi Thiên khung tan vỡ.

“Long Quỳnh tông bố trí cấm chế gì với cac vị? Người Long Quỳnh tông hiện ở
đâu?” Ngầm lắc đầu, Ngụy Tác hỏi tiếp.

“Chúng đang ở ‘Thực vận mạch’ cách đây nghìn dặm.” Bạch phát lão giả đáp: “Bọn
vãn bối không biết bị hạ cấm chế gì, chỉ thấy ngực có nguyên khí dao động.
Chúng cảnh cáo bọn vãn bối không được dùng chân nguyên chạm vào nguyên khí đó,
không thì chúng sẽ nhận ra. Nếu chúng tới thì sẽ giết ngay người tiêu hủy làn
nguyên khí.”

“Theo lão phu thì là cấm chế do khí tức dẫn phát. Cấm chế này chỉ hữu hiệu
trong vòng hai nghìn dặm, nên chúng không ở cách đây quá xa. Tu sĩ trúng cấm
chế này phá đi không khó nhưng mấy canh giờ tiếp theo sẽ bị chúng tìm ra
phương vị.” Tu sĩ họ Trần tựa hồ hiểu về các loại cấm chế, giải thích với Ngụy
Tác.

“Các vị thử phá cấm chế xem sao, những đồng bạn khác thì các vị cứ gọi họ ra
cùng phá cấm chế.” Ngụy Tác bao bạch phát lão giả thuyết: “‘Thực vận mạch’ là
gì?”

Bạch phát lão nhân biết Ngụy Tác muốn giúp bọn lão đối phó tu sĩ Long Quỳnh
tông, thập phần kích động, hít sâu mấy hơi giải thích: “Là một dạng địa mạo
trong quan mạch điển tịch. Hai ngọn núi tạo thành hình chữ bát, trên núi có
nhiều gò đống như mụn mọc, hiếm có cây cối, địa mạo này sẽ mạng lại xui xẻo
cho tu sĩ. Tu sĩ có thể không tin nhưng ai đã quan mạch điển tịch, biết chút
xíu tham mạch chi thuật thì đều tin, thấy là tránh xa, không dám đi vào. Long
Quỳnh tông bức bách bọn vãn bối nên dù nhận ra địa mạo đó nhưng bọn vãn bối
không nhắc nhở chúng.”

“Hiện tại thì những gì ghi trong quan mạch điển tịch không sai.” Lão tỏ vẻ
kính sợ. Rõ ràng, với thần thông và tu vi của Ngụy Tác, tiếp Long Quỳnh tông
khẳng định xui xẻo.

Thiên địa huyền diệu, dù chân tiên cấp đại năng trong truyền thuyết cùng không
hiểu được toàn bộ ảo bí, nói gì đến phổ thông tu sĩ. Địa mạch từ xưa đã liên
quan đến khí vận, không thể hiểu nổi ảo diệu, đối với tu sĩ thăm dò linh
khoáng thì số lượng chết mỗi năm tại các loại địa mạo càng nhiều nên tu sĩ
kiểu này càng kính sợ thiên địa mạch tượng.

“Có đại tu sĩ đứng ra vì chúng ta…”

“Chúng đang ở ‘Thực vận mạch’, quả nhiên xui xẻo.”

“Cấm chế ta trúng giảm rồi.”

“…”

Trong lúc bọn lão nhân họ Lục thiên ân vạn tạ, những tu sĩ khác được gọi từ
khoáng mạch ra. Cấm chế của Long Quỳnh tông không khó phá nên mọi việc giải
quyết rấ nhanh.

“Họ đến rồi…”

Không đầu nửa tuần hương sau, ngoài xa có tiếng xé không khí, hắc sắc lưu
quang bắn tới chỗ bọn Ngụy Tác.

Ngụy Tác thu liễm khí tức, lặng lẽ nhìn lưu quang đến gần.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận