“Bọn ta bị Thiên Kiếm tông lừa.” Huyết tinh thạch thần hiệu dị thường, vết
thương trên mình tu sĩ họ Trần cơ hồ lành lại trong tích tắc nhưng y lại tỏ vẻ
thống khổ, lúc trước bị Ngụy Tác dùng Huyền sát âm khí bao phủ bất động mà y
không hề đau đớn, rõ ràng hiện tại đang nhớ lại chuyện cũ.
“Lúc trước lão phu và cha mẹ hiền điệt và hai hảo hữu đều biết đôi chút về
quan mạch tham khoáng chi thuật, lần dó rời Thiên khung định săn yêu thú, dọc
đường xem có khoáng mạch gì không. Nhưng rồi gặp mấy tu sĩ Thiên Kiếm tông,
biết bọn lão phu hiểu quan mạch tham khoáng chi thuật thì nói là thuê đến thăm
dò một linh thạch khoáng mạch. Thiên Kiếm tông quyền thế ngút trời, tu vi
nhưng tu sĩ đó đều hơn xa bọn lão phu, chúng lại đưa ra thù lao rất cao nên
bọn lão phu không dám cãi.”
“Năm xưa bọn ta theo chúng đến linh thạch khoáng mạch thì phát hiện, chúng
không phải định thăm dò khoáng mạch thông thường mà là Ma văn hung mạch! Nơi
đó có không ít tu sĩ như bọn ta, rõ ràng chúng định dùng mạng người lấp vào để
thăm dò hung mạch!”
“Sao lại là Ma văn hung mạch?” Ngụy Tác lặng im nghe đến đây thì hỏi.
“Ma văn hung mạch là địa mạo đặc biệt. Trong mấy dãy núi hoặc một hoang
nguyên, có mấy chục vực sâu đan nhau, từ trên nhìn xuống như ma vương cự trảo
cào một vết. Những vết nứt đó đều nối với địa để hỏa mạch, tỏa ra hồng quang.
Cơ hồ mọi điển tịch về tham mạch chi thuật đều ghi lại rằng bên dưới địa mạo
này có thể có linh thạch khoáng mạch, đồng thời thêm khoáng mạch loại khác
nhưng loại từ địa mạo viễn cổ thiên địa tan vỡ đã hình thành thì rất có thể có
nhiều thâm uyên yêu thú tụ tập, thậm chí hóa sinh cả ma vật kinh nhân. Nên nơi
như thế đối với mọi tham khoáng tu sĩ đều là chốn đại hung, chỉ cần hơi hiểu
biết thì tất nhìn thấy là gan vỡ mật, bỏ chạy ngay, sách vở đều nói địa mạo
đó, dù bên ngoài cũng cực kỳ hung hiểm, không biết bao nhiêu người đã chết ở
đó, những quỷ dị nhiều đến độ tu sĩ khó mà lý giải.” Tu sĩ họ Trần tỏ vẻ hoảng
sợ.
“Chúng biết rõ là Ma văn hung mạch mà vẫn ép các vị xuống, chống lại là lấy
mạng?” Ngụy Tác hít sâu một hơi, từ từ hỏi.
“Không sai. Lúc bọn ra đến đó đang ban đêm, chỉ thấy huyết quang xung thiên,
bọn ta nhận ra Ma văn hung mạch, phát hiện điều không ổn thì tu sĩ Thiên Kiếm
tông trở mặt, nếu bọn ta không vào Ma văn hung mạch thì chúng giết ngay.” Tu
sĩ họ Trần run lên, nghiến răng nói.
Ngụy Tác không hỏi gì, từ từ ngẩng nhìn thinh không, sắc mặt bình tĩnh, tay
run lên.
Đêm sâu như nước, trăng sáng dịu dàng.
Gã cảm nhận được năm xa cha mẹ và tu sĩ họ Trần đến Ma văn hung mạch, thấy
trong màn đêm có huyết quang xung thiên thì kinh hoàng thế nào.
Hiện tại gã có tu vi kinh thiên Kim đơn tứ trọng, có Trấn thiên pháp tướng, cả
Lâm Thái Hư và ngần ấy lão bất tử liên thủ mà cũng không phải đối thủ của gã,
nhưng gã không thể cải biến quá khứ. Thần thông cỡ nào cũng không thể xuyên
qua thời không, cải biến quá khứ, gã không thể xuất hiện ở đây trước khi cha
mẹ đến Ma văn hung mạch, mà giết hết các tu sĩ Thiên Kiếm tông cứu họ.
Hiện tại có thần thông cỡ này nhưng cha mẹ không còn.
“Sau đó xảy xa chuyện gì?” Đứng im hồi lâu, Ngụy Tác cúi đầu nhìn tu sĩ họ
Trần, hỏi tiếp.
“Bọn ta bị các tu sĩ Thiên Kiếm tông lừa đến đó thì đã có tu sĩ bị chúng lùa
vào hung mạch thăm dò. Đã xác định được có mấy linh thạch khoáng mạch.” Tu sĩ
họ Trần bảo Ngụy: “Nhưng người Thiên Kiếm tông trừ bắt các tu sĩ đó tiếp tục
thăm dò linh thạch khoáng mạch thì sai các tu sĩ bị các loại thủ đoạn lừa đến
thăm dò mấy viễn cổ linh mạch đã khô kiệt linh khí. Muốn bọn ta tìm hiểu rõ
hướng chảy của mỗi linh mạch khô kiệt, xem linh mạch chảy đến đâu.”
“Linh mạch khô kiệt? Lẽ nào Thiên Kiếm tông định tìm xem còn linh mạch đứt gãy
nhưng chưa tan hết linh khí như của Hải Tiên tông? Không đúng! Hiểu rõ hướng
chảy của linh mạch… Có thể là định tìm di tích viễn cổ tông môn! Viễn cổ
thời địa, linh mạch nhất đều do tông môn chiếm cứ. Nhất là khi mấy linh mạch
tụ lại, không bị tông môn chiếm cứ cũng khó. Linh mạch lớn thì từ viễn cổ đã
đủ tạo thành tông môn lợi hại. Đúng rồi, chưa biết chừng chúng định qua linh
mạch khô kiệt mà vào di tích viễn cổ tông môn!” Lục bào lão đầu nghe tu sĩ họ
Trần nói xong thì kêu vang, càng lúc càng kích động.
“Sau đó tu sĩ hơn trăm biết về tham mạch chi thuật bị đẩy vào Ma văn hung mạch
tìm hướng đi của linh mạch khô kiệt. Vì sợ các tu sĩ quen mặt ở một chỗ gây ra
biến cố, tu sĩ Thiên Kiếm tông tách lão phu và cha mẹ hiền điệt ra, cùng năm,
sáu tu sĩ khác thành một tổ, vào Ma văn hung mạch.” Tu sĩ họ kể tiếp, “Lúc
thấy Ma văn hung mạch, bọn lão phu đã biết lành ít dữ nhiều, cùng để lại di
ngôn. Nếu có ai sống sót, những người khác còn việc gì chưa hoàn thành thì
người sống sót đó sẽ giúp đỡ. Di ngôn của cha mẹ hiền điệt là nếu họ chết, dù
thế nào cũng không được cho hiền điệt biết tin đó.”
Ngụy Tác mặt mũi cực kỳ bình thản nhưng hai tay run rẩy, rõ ràng trong lòng
khó mà bình tĩnh.
Trừ Lý Tả Ý còn chưa hiểu gì, chỉ đọc kinh văn thì ai cũng biết cha mẹ y di
ngôn như thế vì không muốn Ngụy Tác biết họ chết gì tay Thiên Kiếm tông, sợ gã
biết được sẽ tự tìm đường chết. Đối với tu sĩ thì siêu cấp đại tông môn như
Thiên Kiếm tông cao cao tại thượng, như ngọn núi ngất trời, không thể lay
động.
“Bọn ta tuy chia ra nhưng vì có Liên tâm thằng nên biết được sống chết của mấy
hảo hữu. Ma văn hung mạch quỷ dị tuyệt luân, sau đó lão phu và mấy tu sĩ cùng
vào chưa lâu, địa mạch phía bắc rung dộng, trong vòng trăm dặm đều sập xuống,
Liên tâm thằng của lão phu cháy hết, trừ lão phu ra, cha mẹ hiền điệt và hai
hảo hữu đều chết. Sau đó bọn lão phu, tại một linh mạch khô kiệt gặp một ma
vật vô danh và bị nó truy sát, những tu sĩ khác đều chết, chỉ lão phu và một
người khác may mắn chạy vào một khe hở, tu sĩ đó tinh thông tuần mạch chi
thuật, cả hai luồn vào được một huyền thiết tinh kim khoáng mạch, chạy khỏi Ma
văn hung mạch.”
“Lão phu và đạo hữu họ Liêu đó những tưởng đã được triệt để an toàn, không ngờ
Thiên Kiếm tông còn lém hạ cấm chế, bọn lão phu chạy khỏi Ma văn hung mạch hơn
hai nghìn dặm thì bị một tu sĩ Thiên Kiếm tông truy đuổi. Vốn lão phu và Liêu
đạo hữu sắp chết trong tay tu sĩ Thiên Kiếm tông đó thì không hiểu do tính
mạng chưa đến lúc hết hay tu sĩ Thiên Kiếm tông đó quá xui xẻo mà gặp một yêu
thú lợi hại đi qua, y và yêu thú lưỡng bại câu thương, bị yêu thú đánh trọng
thương, lạc vào tay bọn lão phu. Nhờ bức hỏi y mà lão phu và Liêu đạo hữu biết
được đã trúng Thiên kiếm âm văn, cấm chế này phải mấy năm mới triệt để tiêu
tan, trừ tu sĩ Thiên Kiếm tông ra thì không ai giải được, chỉ cần có tu sĩ
Thiên Kiếm tông trong vòng năm nghìn dặm thì sẽ cảm ứng được. Lão phu và Liêu
đạo hữu không dám dừng lại mà chạy về phía tây bắc Thiên Huyền đại lục, mấy
năm liền cứ ở bên ngoài Thiên khung, sau đó Liêu đạo hữu chết vì yêu thú tại
hoang nguyên.” Tu sĩ họ Trần hít sâu một hơi, nhìn Ngụy Tác: “Ma văn hung mạch
đó không có tin gì đồn ra, có thể những tu sĩ năm xưa bị Thiên Kiếm tông dùng
các loại thủ đoạn đẩy vào chỉ còn lại mình lão phu.”
Thoáng ngừng lại, tu sĩ họ Trần tiếp lời: “Lần đó lão phu về Linh Nhạc thành
để nghe ngóng tin về hiền điệt, lúc bọn lão phu rời thành thì hiền điệt còn
nhỏ, lão phu cho rằng hiền điệt vị tất còn sống, dù còn cũng chưa chắc ở Linh
Nhạc thành, nhưng không ngờ mới vào thành chưa lâu, chưa biết tin gì thì đã bị
hiền điệt chạm mặt, sợ hiền điệt truy hỏi việc năm xưa mà gặp họa sát thân nên
lão phu bỏ chạy để chôn vùi việc này. Không ngờ hiện nay hiền điệt có thần
thông này.”
“Trần thúc, lúc trước tiểu điệt hiểu lầm nên bất kính, xin nhận một lạy.” Ngụy
Tác hành lễ với tu sĩ họ Trần, xưng là trưởng bối.
Tu sĩ họ Trần run lên một lúc mới nhìn gã bằng ánh mắt phức tạp, “Dáng vẻ hiền
điệt rất giống phụ… Giờ có thần thông này, cha mẹ hiền điệt biết thì sẽ cực
kỳ tự hào.”
“Trần thúc, có nhớ danh hiệu của mấy tu sĩ Thiên Kiếm tông năm xưa hại chết ch
mẹ tiểu điệt không?” Ngụy Tác hỏi tu sĩ họ Trần.
“Ta chỉ nhớ được một tên.” Tu sĩ họ Trần do dự một chốc: “Hiền điệt nếu coi
lão phu là trưởng bối, nể tình quen biết giữa lão phu và cha mẹ thì nên nghe
lời, thế lực Thiên Kiếm tông quá mạnh, nếu lão phu không lầm thì Thiên Kiếm
tông có một lão bất tử tên Hoàng Phủ Tuyệt Luân đã xung kích thần huyền thành
công, là thần huyền đại năng. Tốt nhất hiền điệt đừng xung động mà quyết tử
với họ.”
“Thiên Kiếm tông cũng có thần huyền đại năng?” Ngụy Tác nhãn quang lóe lên:
“Trần thúc yên tâm, tiểu điệt báo cừu thì sẽ nghĩ cách vẹn toàn, chưa chắc thì
không đấu với Thiên Kiếm tông.”
“Vậy thì tốt.” Tu sĩ họ Trần thở phào: “Mỗ chỉ nhớ một tu sĩ Thiên Kiếm tông
tên Vạn Kiếm Tam.”
Ngụy Tác gật đầu, hỏi tiếp: “Ma văn hung mạch ở đâu?”
“Ma văn hung mạch cách Thiên khung cực xa, nằm trong man hoang hoang nguyên
giữa Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục chi gian, gần đó có một Hoang cổ
đại hà nối với một Hoang cổ đại hồ, điển tịch ghi lại tên cái hồ là Thiên mẫu
trạch.”
“Thiên mẫu trạch?” Lục bào lão đầu lại kinh hô.
“À!” Chân mày Ngụy Tác giần giật, Thiên mẫu trạch mà tu sĩ họ Trần nói, nằm
giữa Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục khiến gã nhớ tới tổ đường ngọc
phù của Kim phủ. Theo đó, cách phía đông Bắc Mang di chỉ hơn một vạn dặm là
Thiên mẫu trạch!
Tức là Ma văn hung mạch cách Bắc Mang di chỉ không xa.
-o0o-