“Không đúng!”
Nguyên khí dao động vừa rung lên, Linh Lung Thiên đã giật giật chân mày.
“Sao lại thế?”
Ngụy Tác cũng ngẩn ra.
Gã phát lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm, không chỉ triệt để ngưng thành thực chất
mà như hai cây thanh sắc thần ngọc phi kiếm, có vô số tinh quang thiểm động,
uy năng không chỉ gấp đôi bình thường!
Gã từng đấu với Hắc Bồ Đề thiên mẫu nên biết dù lúc nào ả toàn lực phátch pháp
vực uy năng cũng chỉ như lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm này.
Tuy Duy ngã tâm kiếm cũng là thiên cấp thuật pháp nhưng gã chưa diễn hóa được
pháp vực nên về lý thì không thể so với pháp vực cường uy của Hắc Bồ Đề thiên
mẫu.
Thiên kiếp qua rồi, chân nguyên của gã tuy mạnh hơn nhưng chưa tới mức đó.
“Chát!”
Ngụy Tác thử toàn lực kích phát lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm.
“Đại đế thánh tuyền thủy!” Ngụy Tác hiểu ra.
Chân nguyên của gã tuy chưa đến mức siêu việt thần huyền nhưng gã nhận ra dù
là lượng chân nguyên như trước thì hiện tại lưu động cũng tạo thành uy năng
khác hẳn. Nhục thân gã đã khác, kích phát thuật pháp thì tựa hồ có đế tức lưu
chuyển.
Đại đế thánh tuyền thủy khiến nhục thân gã biến hóa huyền ảo.
“Lẽ nào nhục thân của ta được Đại đế thánh tuyền thủy tưới nhuần thì cũng có
nét giống của đại đế?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra.
“Đại đế thánh tuyền thủy lại thần diệu đến thế?” Linh Lung Thiên và bọn Nguyên
Âm lão tổ nghe xong thì đều không dám tin, họ chỉ nghe đến Đại đế thánh tuyền
thủy chứ không biết công dụng cụ thể.
“Chả trách dẫn phát Tiên vương phá hư.” Linh Lung Thiên hiểu ra, hiện tại Ngụy
Tác kích phát thuật pháp tương đương với bán chân tiên, nhục thân gã như vậy
thì khi thật sự thành chân tiên tất uy năng thuật pháp có khi không kém gì
Chân tiên lưỡng trọng? Lại là song thần huyền!
Dù hiện tại Tứ tí hoang tộc đại năng nguyên lành cũng không phải đối thủ của
gã.
“Xem thần dược này thế nào, có thần kỳ như Đại đế thánh tuyền thủy không.” Thử
xong thu hoạch, Ngụy Tác toét miệng, thủy linh nguyên khí cuốn một chút dược
lực từ lam sắc thần dược ra.
Cực kỳ cẩn thận, Ngụy Tác đưa lượng dược lực có thể cảm nhận rõ biến hóa vào
thể nội.
“À?”
Dược lực tan vào thể nội, Ngụy Tác nhận ra có thứ gì đó từ trong ra ngoài thay
đổi cực nhanh, khí huyết dâng lên, huyết nhục ở vết thương mọc ra, thậm chí
tóc và móng tay cũng mọc nhanh hơn.
Tinh lực bừng bừng hóa sinh.
“Hóa ra là thần dược này, xem ra cổ đế thi bất diệt không liên quan gì, thần
dược này chỉ có hiệu lực hơn Huyết tinh thạch nhiều mà thôi.” Cảm nhận rõ thay
đôi, Ngụy Tác lắc đầu thất vọng.
“Gì hả?” Thấy gã tỏ ra thất vọng, chúng nhân đều hỏi.
“Vật này sẽ khiến mọi thứ trong thể nội được thay mới với tốc độ gấp nhiều
lần, ví như mất máu quá nhiều thì sẽ có thêm máu mới rất nhanh, bổ sung kịp
thời.” Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên và bọn Cơ Nhã, giải thích: “Chỉ là như
thế thì cũng già nhanh, thần dược này kích thích sinh cơ nhưng dùng tính mạng
của mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm sau bù vào thương thế hiện tại.”
“Hóa ra là thần dược này. Có lẽ cổ đế thi trọng thương trí mệnh nên sử dụng nó
nhưng chưa kịp thì thọ mệnh đã hết.” Linh Lung Thiên và bọn Cơ Nhã tỉnh ngộ.
Hoang tộc đều nhục thân siêu phàm, thọ nguyên cực lâu, dù bị trọng thương trí
mệnh cũng có thể dùng thần dược đó thúc đẩy sinh cơ, chữa trị thương thế, khó
trách mỗi người cần một chút dược lực là đủ.
“Đi thôi.”
Lại nói một lúc, thu gom hết mọi thứ, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên lao về một
hướng.
“Đây là?”
“Nơi này khẳng định từng có Linh tộc đại năng đến!”
Lướt đi không đầy vạn dặm, đột nhiên bọn Ngụy Tác dừng lại, Linh Lung Thiên
thập phần kích động.
Mặt đất có một mũi tên chỉ vào một phương vị.
Theo hiểu biết của Linh Lung Thiên, Sa tịnh không gian dù là trên trời hay nền
cát thì đều do pháp lực ngưng thành, bản thân là uy năng thuật pháp nên dù bị
đánh thành hố sâu cũng nhanh chóng khôi phục, trừ phi đánh tan không gian này,
cũng như viễn cổ phật tông lập sơn môn trên một tảng đá không bao giờ vỡ.
Trước đó Ngụy Tác đã thử, dấu vết dưới mặt đất chỉ một tích tắc đã tan biến,
cát không khác gì cát thường, vì là thần thông của viễn cổ phật tông mạc đại.
Để lại mũi tên dưới đất cần có thủ đoạn riêng, cũng như ngưng tụ quang phù
trên không trung để chỉ hướng.
“Có quang hoa!”
“Lẽ nào có Linh tộc đại năng tồn tại!”
Thuận theo mũi tên lao đi thêm hai vạn dặm, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thấy
từ xa có quang hoa lấp lóe.
“Thật sự có người!”
Cả toán kích động cất bước, đi thêm một nghìn mấy trăm dặm, ai nấy nhìn rõ một
thân ảnh xếp bằng dưới đât, cùng năm, sáu tia quang hoa chói lòa lấp lóe chung
quanh.
“Sao quanh người đó lại là màu lam! Đừng là Hoang tộc đại năng!”
Nhưng đi tiếp không bao lâu, Ngụy Tác giật nảy mình, nhận ra trong vòng nghìn
dặm đều là màu lam quỷ dị, lấp lánh thần thiết quang hoa.
“Thanh Vũ đại đế!”
Linh Lung Thiên nhanh chóng kêu lên, toàn lực lao tới.
“Thanh Vũ đại đế? Là nhân vật đại đế cấp của Linh tộc?” Ngụy Tác và Nguyên Âm
lão tổ đều ngẩn ra trước lời Linh Lung Thiên.
“Linh Lung Thiên… Là ngươi… Tiếc là ngươi đến muộn. Đừng đến gần…” Một
giọng nói mỏng tang đột ngột cất lên, như từ ngoại vực không gian truyền về,
vang lên trong óc khiến tất cả sững ra.
“Đại đế mà vẫn chưa chết, vẫn còn sống?” Ý nghĩ này lóe lên trong óc Ngụy Tác
đang ngơ ngẩn.
Linh Lung Thiên run lên, suốt sáu, bảy vạn năm nay, lần đầu tiên nó thấy người
thuộc phe Linh tộc.
“Thân thể, thậm chí ý thức của ta đã nát, chỉ nhờ Thanh Vũ đế liên mà cố định
nhất phương thiên địa… Lâu quá rồi, Thanh Vũ đế liên không còn uy năng, một
chút nguyên khí chấn động ta ta thành cát bụi.” Giọng nói vang tiếp.
“Cái gì, y lại đến mức đó, chúng ta lại gần, nguyên khí dao động cũng khiến y
hóa thành cát bụi? y gặp chuyện gì?” Ngụy Tác và bọn Nguyên Âm lão tổ hít sâu
một hơi, khó tưởng tượng nổi.
“Linh Lung Thiên… Sao ngươi lại ở đây… Trận đó thắng bại thế nào?” Giọng
nói mong manh vọng vào tai tất cả.
“Ngươi cũng không biết thắng hay bại?” Linh Lung Thiên ngẩn ra, vốn cho là
Thanh Vũ đại đế có câu trả lời, không ngờ y đến mức này mà còn nói thế. Khi
đại chiến Bắc Mang bạo phát thì Linh tộc chỉ còn hai nhân vật đế cấp, một là
người dưỡng thương tại Bắc Mang và Thanh Vũ đại đế.
“Ta đấu với một thủy tổ của chúng, chiến cục chưa kết thúc… thì bị đẩy vào
đây… Trong này có mấy Hoang tộc đại năng đế thiên cấp, ta tuy diệt hết nhưng
cộng với thương thế từ trước thì không thoát được… đến khi thọ nguyên hao
tận, nhục thân suy bại, bị tự thân nguyên khí biến thành bột… ngươi đến sớm
vạn năm thì chúng ta cùng thoát…”
“Ta…” Linh Lung Thiên không nói thành lời, suốt sáu, bảy vạn năm nay, lần
đầu tiên gặp người cùng sánh vai năm xưa nhưng không ngờ lại muộn mất vạn năm.
“Mau ra đi… Ta không nhìn thấu huyền diệu của Sa tịnh không gian… không
gian nào ảo diệu như thời không pháp vực, ta thi pháp cố định nó nhưng ngươi
đến thì ý chí của ta lỏng đi, không thể duy trì uy năng Thanh Vũ đế liên…
thời gian của ta không nhiều… mau cho ta biết tình hình bên ngoài.”
“Cái gì, thời không pháp vực là sao! Đại đế này chỉ còn một hơi thở?” Ngụy Tác
suýt bật khóc, lần trước Đại Lệ Thiên cũng thế, Linh tộc còn vài ngươi có thể
cứu trị như các Hoang tộc đại năng thì tốt, nhưng Linh tộc dù có thần dược
cũng không cứu được.
“Thắng bại thì ta không biết nhưng còn Hoang tộc tồn tại…” Linh Lung Thiên
cố nén tâm thần chấn động, kể lại nhanh việc Ngụy Tác gặp Hoang tộc đại năng
và những hoài nghi.