“Hoang tộc truyền nhân liên tục xuất hiện? E là vẫn còn Hoang tộc đại năng
sống sót… không ngờ tu đạo giới sa sút thế này, vạn năm đô không có chân
tiên xuất hiện… Bất quá tiểu hữu với tuổi này mà có tu vi đó thì ở thời đại
của ta cũng thuộc hàng nghịch thiên…” Thanh Vũ đại đế cất giọng yếu ớt, nghe
Linh Lung Thiên nói qua tình hình và Ngụy Tác thì nhắc đến gã.
“Đợi khi uy năng tàn dư ngưng kết vào Thanh Vũ đế liên… thì có thể kích phát
một lần uy năng của ta… Nếu sau này ở Lạc cúc hoang nguyên gặp Hoang tộc đại
năng tu vi kinh nhân, có lẽ giữ được mạng cho các ngươi…” Thanh Vũ đại đế
nói với Ngụy Tác vì biết Linh Lung Thiên không thể động dụng pháp bảo.
“Có lợi!” Lục bào lão đầu mắt rực kim quang! Thứ của đại đế đương nhiên kinh
nhân.
“Thời gian của ta không còn nữa… Muốn hỏi gì thì… nhanh lên!” Giọng Thanh
Vũ đại năng đang mỏng biến thành giục giã.
“Đừng! Cố thêm chút nữa, để lại vài thiên kinh văn!” Lục bào lão đầu kêu lên,
chỉ muốn thu lợi khiến Linh Lung Thiên suýt ra tay.
“Công pháp của ta vì sợ lọt vào tay Hoang tộc… nên không ghi lại… Hiện tại
không kịp rồi…”
“Thời không pháp vực là sao? Ta đạt chân tiên rồi sẽ gặp thiên kiếp kiểu nào?!
Làm cách nào chống đỡ! Vật này liên quan đến truyền thừa của Thông Thiên đại
đế hả! Vu thần nữ, lấy hỗn kim sắc tàn phiến ra đi!” Ngụy Tác biết cơ hội hiếm
có, sợ bị lục bào lão đầu lãng phí thời gian, nên hỏi liên tục, cầm cổ hương
của Thông Thiên đại đế ra rồi bảo Vu thần nữ nãy giờ im lặng nhìn gã tế xuất
hỗn kim sắc tàn phiến đã dùng để chống lại thiên kiếp đích đồng.
“Có thể thay đổi tốc độ thời gian trôi qua, còn uy năng cụ thể thì ta cũng
không biết, ta vào đây là nhận ra không ổn nên cố định uy năng này… Chân
tiên thiên kiếp có cửu trọng, từ Kim phong hỏa tuyến trờ đi đều là đại lôi
kiếp, đồng thời có thiên địa ý chí xung kích thần thức… Không chỉ chuẩn bị
chống lại các loại thiên lôi cuồng bạo mà còn phải giữ vững thần thức, bằng
không không thể thi pháp… Có lẽ ngươi… có khả năng đi theo con đường nhục
thân thành thánh… Tu luyện nhục thân đến mức khó tưởng tượng nổi thì có thể
dùng nhục thân chống lại thiên kiếp… chân nguyên chỉ là phụ. Quả nhiên là cổ
hương của Thông Thiên đại đế, gom đủ mười khúc là đốt được, nhưng đốt cách nào
và có thần diệu gì thì không ai biết… Đấy là thứ liên quan đến truyền thừa
chi vật của Bất Hủ đại đế, là thượng cổ chí bảo để xuyên qua hư không, đem
chống lại thiên kiếp thì quá tốt… Bất quá chân tiên thiên kiếp sẽ lôi đình
tràn ngập, thứ này chỉ chặn được một phần…”
Giọng Thanh Vũ đại đế càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng gấp rồi tắt hẳn, nhân
ảnh xếp bằng cũng tan theo, nhưng bích lục sắc quang hoa càng sáng.
Đại đế này kỳ thực đã chết cả vạn năm, nhờ vào ý chí duy trì uy năng vận
chuyển, thần thông quả khó tưởng tượng nổi, nhưng đến lúc bọn gã đến thì ý chí
đó lơi đi, y hóa thành cát bụi.
“Có phải chúng ta cũng sẽ mất nhanh thọ nguyên mà tọa hóa?!”
Thanh Vũ đại đế hóa thành bụi, trừ chấn động thì bọn Ngụy Tác thập phần khẩn
trương, biết Hoang tộc đại năng bố trí nơi này để giam các Linh tộc đại năng
không thể đối phó nổi, nếu có cấm chế đặc biệt thì thật không thể tệ hơn.
“Sao lại không thay đổi? Lẽ nào uy năng của Thanh Vũ đại đế chưa tan?” Bọn
Ngụy Tác, kể cả Linh Lung Thiên không thấy gì thay đổi.
Đợi thêm chốc nữa cũng không thấy, Linh Lung Thiên nén lòng, cùng bọn Ngụy Tác
đến chỗ Thanh Vũ đại đế tọa hóa.
“Đây toàn là dấu tích Hoang tộc đại năng bị đánh thành tro, chả trách đều màu
lam!”
“Hoang tộc sợ Thanh Vũ đại đế xông ra nên bố trí không ít cường giả, đổi mạng
Thanh Vũ đại đế.”
Đến gần mới nhìn rõ, màu lam trên mặt đất là do Hoang tộc đại năng bị đánh
thành tro rải ra. Trận chiến sáu, bảy vạn năm trước, tính toán lừa lọc cùng
các loại thần thông, vô số đại năng mất mạng, thật khiến người ta khó tưởng
tượng nổi.
Bích lục sắc quang hoa là một đóa sen như làm bằng băng, tổng cộng sáu cánh,
bên trên là nhánh hoa cỡ nắm tay, không hề có phù văn, thuần túy tinh là khí
tức khôn tả khiến người ta muốn quỳ lạy.
Thanh Vũ đại đế đã thành tro bụi, trừ Thanh Vũ đế liên để lại cho Ngụy Tác thì
không còn gì.
“Đây là pháp bảo Thanh Vũ đại đế tự luyện chế, để cho ngươi thì tất ngươi có
thể điều khiển.” Linh Lung Thiên nhìn Thanh Vũ đế liên, hít sâu một hơi bảo
Ngụy Tác.
“…” Ngụy Tác gật đầu, hút Thanh Vũ đế liên lên thì toát mồ hôi lạnh.
Tích tắc đó gã cảm giác như chụp một cự nhân, sức mạnh kinh nhân ép xuống như
muốn đè bẹp gã.
“Chắc không còn Linh tộc đại năng khác nữa.” Định thần, thu nhanh Thanh Vũ đế
liên đoạn Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên.
“Ta biết… Ngươi cứ đưa ta đi, ta sẽ toàn lực tu luyện.” Linh Lung Thiên gật
đầu, vẫn cắn tinh kim.
“Được!” Ngụy Tác hiểu ý, tuy không cảm giác thấy có gì cổ quái nhưng nó tất sẽ
nghe theo Thanh Vũ đại đế mà toàn lực tu luyện, tìm cách nhanh chóng rời đi.
Thanh Vũ đại đế không nhắc đến Linh tộc đại năng khác chứng tỏ nơi này chỉ còn
mình ông ta, gã hiểu Linh Lung Thiên nên sợ có gì không hay, khó lăm mới gặp
bằng hữu dùng thời đại từng sánh vai giao chiến nhưng rồi lại chia tay ngay
thì không dễ chịu gì.
“Theo con đường nhục thân thành thánh, dồn tu vi lên nhục thân?”
Vừa đưa bọn Linh Lung Thiên và Nguyên Âm lão tổ tìm khắp Sa tịnh không gian,
Ngụy Tác ngẫm nghĩ câu sau cùng của Thanh Vũ đại đế.
Câu nói đó ý nghĩa phi phàm, chỉ rõ cách chống lại lần thiên kiếp tới, vén mây
mù cho gã, không khác gì chỉ cho gã con đường tiến lên đại đế.
“Thỏ huynh đệ, ở trong này tạm thời đừng động đến cái gì, có gì cổ quái
không.” Tìm kiếm một hồi mà không thấy tung tích Linh tộc đại năng chứng tỏ
không gian này chỉ có Thanh Vũ đại đế, Ngụy Tác nhìn Lý Tả Ý, sợ y đột nhiên
đột phá thần huyền, gây ra biến hóa, nên dặn y đừng ăn linh dược nữa. Gã dừng
lại chọn Tịnh niệm tâm kiếm để đề thăng thần thức.
“Tịnh niệm tâm kiếm quả nhiên là vô thượng cường pháp!”
“Xem ra ta nên chủ tu đạo thuật pháp này nhằm chống lại thiên địa ý chí xung
kích lên thần thức rồi chủ tu nhục thân, sau đó sẽ dễ dàng chống lại lần thiên
kiếp tới!”
Ngụy Tác tu luyện Tịnh niệm tâm kiếm thì thập phần chấn kinh.
Tịnh niệm tâm kiếm có tác dụng đề thăng thần thức với người vừa tu luyện như
gã thì càng kinh nhân, cường độ thần thức tăng tiến với tốc độ mỗi ngày mười
dặm, hơn mười ngày sau mới chậm lại.
“Các ngươi mà ra ngoài thì đều là chuyên cường binh sát phạt thần thức! Đầu
tiên là Như Lai thần mang rồi Liệt khuyết tàn nguyệt thì ai chống nổi.” Lục
bào lão đầu tắt tiếng, vì Như Lai thần mang và Tịnh niệm tâm kiếm mà Ngụy Tác
không giấu, truyền cho bọn Vu thần nữ và Cơ Nhã. Cường giả như Vu thần nữ và
Nguyên Âm lão tổ đã đành, như toán Hàn Vi Vi thì cùng dùng Như Lai thần mang
đối phó một người thì thần huyền đại năng cũng xong đời.
“Chắc được!”
Ba mươi ngày qua đi, Linh Lung Thiên ăn các loại vẫn kim, toàn lực tu luyện
cũng dừng lại.
Thân thể nó tựa hồ hơi cao lên, chỉ thấp hơn Hàn Vi Vi nửa cái đầu.
Ai nấy tụ về quanh Linh Lung Thiên, thần sắc thập phần ngưng trọng, hiểu rõ
hậu quả đột phá không gian cấm chế rất khó đoán, nếu sơ sảy gì thì sẽ bị không
gian chi lực lấy mạng.
“Cương nha muội có thể khiến uy năng hôi sắc thủ trạc bao trùm mười trượng!”
Linh Lung Thiên kích phát hôi sắc thủ trạc, Ngụy Tác cả kinh, hôi sắc thần
quang bao trùm hơn mười dặm nhưng lập tức thu lại, bao lấy tất cả, càng sáng
hơn.
“Vù!”
Hôi sắc thần quang thu lại, bọn Ngụy Tác thấy cát vàng dưới chân như tan đi
rồi tất cả chìm xuống.
Sau tích tắc như có vô số lưu quang lướt qua, bốn phương tám hướng đều là kình
lực vô cùng như những tòa thần sơn đồng thời ép xuống, Ngụy Tác chỉ nghe Linh
Lung Thiên hộc lên một tiếng là trước mắt sáng bừng.
“Cương nha muội, sao thế?”
Nhìn rõ mọi thứ, Ngụy Tác thấy sắc mặt Linh Lung Thiên nhợt nhạt, như không
thể đứng vững, tất cả đang ở trên một thủy vực.