“Keng!”
Ngụy Tác ngưng luyện thành công thanh sắc thần văn. “Choang! Choang! Choang!”
Đột nhiên, tiếng chuông gấp gáp vang khắp Đăng Tiên tông.
“Có thần huyền đại năng đến… có thể là Hỏa Vực thần vương!”
Chát! Chát! Chát… Phong Ngô Thương, Âm Lệ Hoa, Cơ Nhã, Kỳ Long Sơn… từng
thân ảnh lướt tới, đều bị triệt để kinh động.
“Hỏa Vực thần vương?”
Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ biến sắc, lao lên.
“A!”
Đang đêm tối, Đăng Tiên thành kinh hoảng, ngoài xa đỏ rực lên, hỏa trụ từ hư
không trút xuống rồi quét đi, nhắm hướng Đăng Tiên thành.
Hỏa trụ rộng mấy trăm trượng, mỗi một đạo hỏa quang ngưng kết như hồng sắc
ngọc thạch, cách Đăng Tiên thành mấy nghìn dặm mà nhiệt lực kinh nhân và thần
huyền khí tức cuồng bạo đã xô tới.
Hỏa trụ trông ở giữa, ẩn ước có một đại năng lăng không lao tới, khí thế ngút
trời.
“Chắc là Hỏa Vực thần vương, tu vi Thần huyền ngũ trọng sơ kỳ.” Tử quang lóe
lên, Linh Lung Thiên chỉ liếc rồi truyền âm cho Ngụy Tác.
“Đến trước này. Tiểu tử, chúng ta nhân lúc những kẻ khác chưa tới, xông ra
diệt y!” Lục bào lão đầu kêu lên.
“Không xong!”
Trong khi bọn Ngụy Tác còn chưa biết cách ứng đối thì hỏa trụ mấy trăm dặm của
Hỏa Vực thần vương đột nhiên nổ vang, co nhanh lại, ngưng thành một vì ao lao
tới sơn môn Đăng Tiên tông.
“Chát!”
Nguyên Âm lão tổ vung tay, trực tiếp tế xuất cái bình màu, tinh quang chói lòa
từ sơn môn Đăng Tiên tông bắn ra.
“Cách!”
Một vạt hư không vô thanh vô tức tan đi, hồng sắc tinh thần và tiên quang
ngưng thành dải sáng cũng tan vào vô hình.
“A!”
Tiếng kêu kinh hãi vang khắp Đăng Tiên thành, vô số tu sĩ lao ra hoang nguyên
ngoài xa, vì sao của Hỏa Vực thần vương lớn vằng nửa Đăng Tiên thành, không
chỉ rừng rực thần hỏa mà còn nhiều dấu vết do nham tương ngưng kết thành, hoàn
toàn không giống với thuật pháp ngưng thành mà là như sao thật.
Uy áp thậm chí khiến các tu sĩ không thở nổi.
“Đi thôi!”
Không hề dừng lại, Nguyên Âm lão tổ tế xuất cái bình màu thì Ngụy Tác, Nguyên
Âm lão tổ, Linh Lung Thiên, Vũ Hoàng chân nhân và Phong Ngô Thương lao ra khỏi
sơn môn Đăng Tiên tông.
Ngụy Tác cảm giác được Phệ tâm trùng đã tỉnh, nhưng đại địch trước mắt, gã
không kịp thử xem nó tiến giai đến mức nào.
Lục bào lão đầu nói không sai, nếu trước khi bọn A Tỳ thần quân hiện thân mà
hạ được Hỏa Vực thần vương thì bọn gã tất thắng!
“Chát!”
Hỏa Vực thần vương không tiến tiếp mà cực kỳ bá khí đứng im, thiên địa như bị
thần chùy gõ mạnh, từ trung tâm là y, hỏa diễm dưới chân lan khắp bốn phương
tám hướng, như đặt chân lên hư không mà rực cháy, hình thành hỏa hoa mấy trăm
trượng.
Tận giờ tất cả mới thấy mặt đỉnh cấp cường giả của Lưu Hỏa đại lục.
Là một trung niên vương giả cao lớn, toát lên hỏa hồng sắc thần quang, hình
thành chín khung cửa sau lưng.
Mỗi khung cửa hình thành một màn sáng đỏ, như nối với một thiên địa.
Thân thể y gần như trong suốt, cháy rực thần hỏa màu xanh, đỏ, trắng, tạo cảm
giác không phải con người mà là thần linh do thuật pháp ngưng thành.
Nhưng thể y ràn rạt khí huyết và thần huyền khí tức, uy áp cuồng bạo cực độ
không ngừng chấn động thiên địa, uy thế hơn xa A Tỳ thần quân, là kinh thiên
đại năng giáng lâm!
“Giờ này ngày mai, bản vương đến lấy mạng ngươi!”
Hỏa Vực thần vương dừng lại trên không, nói
Cùng lúc, mắt y bắn ra lưỡng đạo hỏa quang.
Một đỏ một tím, quấn quít vô số thần văn.
“Keng!”
Hai dải hỏa quang trực tiếp hóa thành hai thanh long hình chủy thủ, vạc lên
hai dải sáng kinh nhân, bắn vào Ngụy Tác vừa thi triển Động Hư bộ pháp, đưa
bọn Nguyên Âm lão tổ leo lên tầng không Đăng Tiên thành.
“Chát!”
Nguyên Âm lão tổ lại phát động cái bình màu, ngăn chặn hai thanh long hình
chủy thủ. Đăng Tiên thành tại tan biến một dải điện vũ.
Hỏa Vực thần vương không dừng, lắc người hóa thành quang diễm bắn đi mấy trăm
dặm, tan biến vô ảnh vô tung khỏi tầm mắt tất cả.
“Oành!”
Đăng Tiên thành sôi lên.
“Hỏa Vực thần vương đến sớm một ngày, theo ước định để giết Ngụy Tác.”
“Hỏa Vực thần vương như thần hỏa hóa sinh, thần vương chi uy hất tay phát ra
một vì sao, phe Ngụy Tác không có cực đạo tiên binh tất không đấu nổi.”
“Y đã phát tín hiệu, giờ này ngày mai những đại năng muốn giết Ngụy Tác sẽ
cùng xuất hiện!”
“Chắc chắn là một trường kinh thiên đại chiến, được ghi vào điển tịch của tu
đạo giới, ít nhất chúng ta phải lui xa ba nghìn dặm, không thì với thần uy của
họ, chúng ta rất có thể bị họa lây.”
Tu sĩ Đăng Tiên thành đều chấn động, Hỏa Vực thần vương uy thế ngút trời, thần
uy vượt ngoài tưởng tượng, tu đạo giới đã đoán được đáp án, y đích thân đến
Vân Linh đại lục, còn buông lại một câu, rất có thể đến chấn nhiếp trước và
quan sát thực lực phe Ngụy Tác, trận chiến ngày mai sẽ diễn ra.
“Nguyên Âm tiền bối nói không sai, chúng ta dù đánh bại được y nhưng khó ngăn
y thoát thân.”
Phía trên Đăng Tiên tông, thần sắc Ngụy Tác thập phần ngưng trọng, ban nãy Hỏa
Vực thần vương ít nhất phát ra uy năng hai đại đạo pháp vực, độn tốc y lao đi
hoàn toàn không kém gì Động Hư bộ pháp, mình gã toàn lực phát động cũng vị tất
bắt kịp y.
“Chỉ cần qua được ngày mai, dù không trừ được y cũng không sợ, các hạ chỉ cần
khắc thêm mấy thần văn, tu vi tiến thêm một bước là hơn y, thời gian cũng
không lâu đâu.” Nguyên Âm lão tổ mục quang lóe lên, nhìn Ngụy Tác.
…
Trong sơn môn Đăng Tiên tông, thấy Hỏa Vực thần vương rút đi, Hàn Vi Vi cùng
bọn Cơ Nhã thở phào, hiện tại Ngụy Tác còn chưa khắc xong một văn hoàn, đối
thủ đến càng muộn càng tốt.
“Sắp ngay mai rồi, ta đi xem Tiểu Ngân và thỏ huynh đệ, không biết thỏ huynh
đệ ăn ngần ấy linh dược của Lưu lão, tu vi đề thăng đến mức nào.” Hàn Vi Vi
nói đoạn, đi về một điện vũ trong Đăng Tiên tông.
“Chát!”
Vừa đáp xuống, đột nhiên cảm giác lạnh buốt dấy lên từ đáy lòng Hàn Vi Vi. Cảm
giác này như đi trong rừng rậm bị độc xà đến sát người.
“A…”
Nàng ta không kịp kinh hô, thân thể chợt run lên, thần hồn như bị ép đến hồn
phi phách tán. Khi cảm giác đó tan đi thì mấy đạo quang hoa thoạt ẩn thoạt
hiện đã ấn lên, nàng ta cứng người, tức thì bất động.
“Trói!”
Kình phong từ tĩnh thất phía sau điện vũ cuốn nàng ta vào.
“Ngươi!” Nhìn rõ là Hàn Vi Vi kinh hãi nhưng không kịp nói gì, nội chân nguyên
và khí huyết đều bị cấm cố.
Trước mắt nàng ta là một nữ tu diễm lệ ẩn giấu đi tu vi, trông cao ráo như Nam
Cung Vũ Tinh, hiện rõ nét cao ngạo và uy nghiêm vương giả.
“Nếu ta không lầm, cô nương là Hàn Vi Vi, là đạo lữ cùng Ngụy Tác đồng sinh
cộng tử tại Linh Nhạc thành.” Thấy Hàn Vi Vi kinh hãi cực độ, nữ tu đó đắc ý:
“Ta để cô nương chết được nhắm mắt, ta là Vu thần nữ của Đông Lai bí cảnh tại
Ngọc Hành đại lục, chắc không lạ gì với cô nương.”
“À! Không ngờ cô nương nuôi dưỡng yêu thú như thế, có tâm thần liên hệ đặc
biệt, ta giết cô nương sẽ bị nó biết, xem ra phải để y chết trước. Tiểu muội
muội, hi vọng đừng có đau lòng.” Vu thần nữ định giết Hàn Vi Vi nhưng thần
thức quét vào thì nhíu mày.
Mặc cho Hàn Vi Vi kinh hãi vô cùng, Vu thần nữ lấy ra cổ phù, vung tay kích
phát, quang hoa bao lấy, lúc tan đi thì dáng vẻ và khí tức đã y hệt nàng ta,
ngay cả bản thân nàng ta cũng không thấy gì khác.
“Tiểu muội muội, nơi này không có ai đến, cứ ở đây đi.” Vu thần nữ hơi mỉm
cười, cởi hết pháp y và nạp bảo nang của Hàn Vi Vi đổi cho mình đoạn đóng cửa
đi ra.
Sân ngoài điện rụng đầy lá khô, hiển nhiên nơi này hoang vu đã lâu, trong tình
hình tu sĩ Đăng Tiên tông bị ước thúc phạm vi hoạt động thì càng không ai đến.
-o0o-