Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 44: Chấn động

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tử khí mịt mờ cuộn trào kéo tới như đại dương, bầu trời như bị căng nén, núi
sông bị che lấp, khí thế bàng bạc áp bách khiến linh hồn cũng phải run sợ. Mây
mù hóa thành một người màu tím khổng lồ, nó giơ một chân lớn đạp xuống cây
liễu thô to kia, kéo theo thần uy của trời đất, như là trời xanh đang trừng
phạt.

Cảnh tượng cỡ này, khí thế cỡ này khiến chư hùng sợ ngây người, Tử Sơn Hầu quả
nhiên tuyệt đỉnh, một chân giẫm xuống dưới đúng là có thể diệt ngay một bộ
tộc.

Chẳng trách có truyền thuyết Tử Sơn Hầu mấy lần ra tay khiến vài cực đại bộ
lạc liền biến mất khỏi vùng đại địa này, thủ đoạn thật kinh thế hãi tục, thần
uy thật khó có thể kháng cự.

Thạch thôn bị nguy cơ muôn trùng, cây liễu bị tứ đại cường giả liên thủ công
kích, từ trên tới dưới đều bị bao vây, mỗi một kích đều rất kinh người.

Quỹ tích cành liễu vẫn không thay đổi vẫn tiếp tục đón đỡ công phạt của tộc
chủ La Phù Đại Trạch.

Đó là một con hung giao dài đến hơn ba trăm mét, khí tức như nén ép cả một
khung trời phía Tây, nó phun ra hào quang, lực công kích vô cùng kinh khủng
khiến rất nhiều núi đá rừng cây hóa thành bột mịn.

“Xẹt ttt!!”

Cành liễu xanh mơn mởn như không gì không phá được, trước ánh mắt sửng sốt của
quần hùng mà xuyên thủng xương trán của con hung giao kia, xỏ xiên vọt qua,
như một sợi xích thần xanh lục có uy năng ngập trời đánh giết thiên binh cho
tan tác.

Giao Long thật sự quá khổng lồ, dù bị xuyên thủng khiến tinh khí thần đang
tiêu tán rất nhanh nhưng vẫn nhe răng múa vuốt như thường, nó tung cánh giữa
đất trời, phun ra ánh hào quang công kích xuống phía dưới đất. Khắp Thạch thôn
bị công kích đáng sợ, núi rừng bỗng biến mất, loạn thạch như mưa, đại địa bị
nứt toạc.

“Chiuuuu!!!”

Liễu non đung đưa phát ra hào quang óng ánh, cành liễu xanh biếc uốn lượn như
một con Ly Long nhanh chóng quấn quanh cổ hung giao, sau đó đột nhiên lại siết
chặt một cái, một hung giao cường đại liền cắm đầu rớt xuống đất.

Xa xa, tộc chủ La Phù Đại Trạch tại một con sông lớn giữa rừng rậm há mồm phun
ra một bụm máu tươi, hai mắt lóe ra chùm sáng khiếp sợ. Hắn biết rằng Bảo
thuật hàm chứa tinh khí thần của hắn đã bị phá, mới chỉ trong nháy mắt a, vậy
là đã thành thuốc bổ của cây liễu kia. Hung giao khô quắt queo lại với tốc độ
mắt thường có thể trông thấy kịp, cành liễu đang hút khô tinh khí thần của nó,
ánh sáng thần dần tiêu tan mất.

Ngay trong lúc này, cành liễu bị công kích từ hướng Bắc, mấy chục tầng lôi
quang cuồn cuộn ập đến, sấm sét chớp giật thành vũ điệu, chặn đánh cái chồi
xanh biếc tươi mởn kia.

Sấm sét sao có thể chịu thua? Một cành non mềm mại như vậy, óng ánh lung linh
yếu đuối, mà sấm sét thì rất cuồng bạo, tia chớp đen giăng đầy trời, dù tinh
thiết cũng phải hóa cát bụi nha.

Hô hấp mọi người như lắng lại, sấm sét là một trong những sức mạnh đáng sợ của
thiên địa, đặc biệt là cây liễu trước đó từng bị loại sức mạnh này công kích
khiến cả thân cây cháy đen, rõ ràng sấm sét đã thương tổn nó, hiện tại lại gặp
công kích tương tự sao có thể sống nổi?

“Nhân danh Lôi thần, ta ban tặng ngươi sự hủy diệt!” Lôi Hầu rống to, khí thế
ngất trời, núi đá lay động, đại địa rung chấn.

Nhưng mà sự tình khiến người ta giật mình đã xảy ra, lôi quang mãnh liệt đầy
trời bao phủ cành liễu thế mà cây liễu lại càng ngày càng xanh thẳm, như là có
cam tuyền thẩm thấu vào, trông càng tươi mát như có sương đọng trên thân.

Mọi người đều hoảng sợ, Lôi Hầu thì há mồm líu lưỡi, lần đầu tiên trong đời
mất lòng tin với bản thân.

Cành liễu đong đưa, nó bắn một luồng sóng tua tủa cành lá màu xanh lục, sấm
sét đầy trời đều biến mất toàn bộ bị hấp thu sạch sẽ, hết thảy đều hoàn tất
trong nháy mắt, khiến người ta kinh sợ há hốc mồm phát không ra tiếng.

“Xẹt ttttt!!”

Từng điểm sáng xanh lục dập dờn, cành liễu vẫy nhẹ một cái như vẽ ra một quỹ
tích đẹp đẽ, ánh sáng xanh lục lấp lóe, cành liễu kéo dài ra vươn đến một con
sông lớn ở phương Tây.

Ở đó đã có một bóng người đứng thẳng ,hơi nước mờ mịt tỏa ra một khí tức cường
đại, đó là tộc chủ La Phù Đại Trạch. Dù cách xa hơn nửa cây số nhưng cành liễu
thoáng cái đã vọt tới, khiến người ta không phản ứng kịp.

“Ô aaaaa!!!”

Một cành non quất mạnh xuống, tộc chủ La Phù Đại Trạch hét to dùng hết sức lực
chống lại, hắn lấy ra một khối xương thú, đó là một Bảo cụ cực kỳ cường đại
dùng làm thế thân, còn hắn nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Nơi này sáng chói lóa mắt, chiếu rọi núi sông rừng rậm và cả con sông lớn này
thành một vùng rực rỡ, Bảo cụ cường đại cũng không thể ngăn cản lâu. Một tiếng
Phốc vang lên đã bị chồi non đánh nát hóa thành một đống vụn xương lơ lửng,
phù văn biến mất nhanh chóng, tinh khí dung nhập vào trong liễu xanh.

“A… không không xin đừng á á!!” Tộc chủ La Phù Đại Trạch thét lên, hắn chạy
trốn thật nhanh nhưng vẫn không kịp. Cành liễu kia từ trên hạ xuống, nó sắc
bén hơn cả một thanh tiên kiếm, nhẹ nhàng vẩy qua đã đơn giản chét đứt hắn ra
làm hai, hai mảnh xác cùng rớt xuống một bãi máu nhầy nhụa. Sau đó, tinh khí
gã bốc hơi rồi cái xác như bị già đi mấy nghìn năm, khô quắt queo lại, nứt
thành bốn khối, tinh hoa mất sạch.

Giờ khắc này quần hùng quá sợ hãi, các cường giả câm như hến, người La Phù Đại
Trạch tím tái mặt mày, trước đây bọn chúng còn lớn tiếng nói tộc chủ đã đến
thì bình định một cái thôn chả tính là cái gì, sẽ báo thù cho Giao Thương. Thế
nhưng hiện thực tàn khốc quá đáng sợ, tộc chủ mạnh mẽ nhất của La Phù Đại
Trạch bị phanh thây làm hai, vũng máu hiện ngay trước mắt, phơi thây giữa rừng
núi.

“Tộc chủ uuuuuuuuuuuu!!!!!” Rất nhiều người bi thống.

Hiện giờ, rất nhiều người rợn hết lông tóc, da đầu tê dại, gốc liễu này quá
đáng sợ, cơ bản không thể địch lại nha.

“Tộc trưởng, mau chạy a!” Người Lôi tộc hô to, lớn tiếng gọi Lôi Hầu.

Bọn họ thấy được cành liễu lấp lóe vầng sáng đang rút dần chuyển hướng về phía
phương Bắc, là hướng công phạt của Lôi Hầu.

Thực ra Lôi Hầu đã sớm phát hiện không ổn, phản ứng cực nhanh lấy Bảo cụ ra
huy động sấm sét khiến hắn lơ lửng cách mặt đất một mét, chuẩn bị chạy trốn.

Thế nhưng cành liễu sao cho phép, nó quá nhanh, hóa thành một chùm sáng màu
xanh lục vút xéo ngang Tây Bắc rồi lướt tới.

“Chiu uuuuu!!!” Tòa núi chỗ Lôi Hầu đang đứng bị nó cắt phá cứ như lợi kiếm
chém xuống bùn nhão, nó cũng không ngừng lại mà ngay trong một hơi thở đã đuổi
theo, chồi non nhắm ngay cái ót của Lôi Hầu muốn xuyên thủng qua.

“Phá cho ta!”

Lôi Hầu rống to, lông thân đều dựng thẳng, vạn đạo tia điện bắn ra, cả người
như hóa thành một quả cầu sét chớp giật tỏa ra rất nhiều điện quang vô cùng
kinh người, tòa núi đá chắn trước mặt hắn bị đánh sụp đổ.

Cành liễu ngay lúc này bỗng khựng lại không xuyên thủng cái ót kia mà hấp thu
thỏa thích lôi quang hắn phóng ra, sau đó không tha mà lướt tới quấn chặt Lôi
Hầu treo lơ lửng trên không lui về Thạch thôn.

Rất nhiều người hô kinh sợ, Lôi Hầu cường đại như vậy mà bị bắt làm tù binh,
gốc liễu này vì sao không giết hắn mà kéo gã về Thạch thôn?

Lôi Hầu rống to, hắn không ngừng giãy giụa, Bảo cụ phát sáng rực cộng minh
muốn cắt đứt cành liễu nhưng đều vô dụng, không mảy may thương tổn cành non
kia, cây liễu thỏa thích hấp thu tia điện hắn phóng ra.

“Cái gì…!” Mọi người giật mình phát hiện cây liễu muốn làm gì. Nó muốn Lôi
Hầu không ngừng thi triển Bảo thuật cuồn cuộn để cung cấp sấm sét cho nó hấp
thu.

“Từ trong hủy diệt mà sống dậy, nó càng hi vọng được tẩm bổ bởi lôi quang…”

Mọi người bị dọa khiến lạnh cả người, cây liễu quá yêu tà không theo lẽ
thường, tứ đại tộc liên tục công kích nó thế mà lại là tính toán lầm đấy.

Lôi Hầu bị treo trên cây liễu đầu thôn, hắn không ngừng giãy giụa, thế nhưng
khí tức càng ngày càng yếu, có vẻ như sống không được bao lâu nữa.

Mọi người chấn động, đường đường là Lôi Hầu nha, là chủ nhân của một trong hai
lãnh địa vương hầu, cứ thế mà bị treo trên cây như một kẻ bị tù đày, thật
không thể tin được.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp mảnh đại địa này, cái tên
Thạch thôn sẽ chấn động bốn phương, một cây Tế linh nhìn như sắp chết, thân
cây cháy đen thế mà lại kinh khủng như vậy, giết chết một người, treo lên một
người, bọn hắn là hai người trong tứ đại Chí cường giả nha, thật sự là thần uy
kinh thế.

Sắc mặt người Lôi tộc tréo ngoe cùng cực, đường đường chủ nhân một tộc, hiệu
lệnh bốn phương, chưởng khống đại địa vô ngần mà cứ thế bị bắt.

Trước đây, cao thủ trong tộc vẫn lớn tiếng nói diệt Thạch thôn dễ như bỡn,
xương quý Toan Nghê không phải một cái thôn mạt hạng giữ được. Hiện thực xảy
ra trước mắt không chỉ tán một bạt tai lên mặt bọn họ mà còn là lột da nha,
tộc chủ cũng sắp chết rồi!

Hết thảy đều diễn ra trong chớp mắt, hai đại tộc trưởng một bị giết chết một
bị bắt, mà công kích đến từ hai hướng Đông, Nam chỉ vừa mới tới mà thôi.

Tấm Bảo cụ da sói vàng kim kia hệt như một con Sói thần thật sự, toàn thân như
đúc bởi hoàng kim, nó vung vuốt lao tới vươn ra một đôi móng vuốt rất lớn, như
không gì không phá nổi phá tung lớp đất bên dưới, nó muốn phá hủy rễ cây liễu.

Nhưng dưới đất vừa lộ ra một cọng rễ thì con Sói thần liền kinh sợ, sợi rễ kia
vọt lên như một con Cầu Long, trong nháy mắt đã cuộn nó lại rồi kéo vào trong
lòng đất.

“GAOOOOOOOOO OOO!!!!”

Sói thần vàng kim rú dài, bộ lông nó dựng thẳng lên phát sáng óng ánh lóa mắt,
nó giãy giụa mãnh liệt, hai cái móng vuốt cào cấu rễ cây.

Rắc!

Thật khiến người ta phải khiếp sợ, cái móng vuốt sắc bén vàng kim kia vậy mà
gãy mất, bị rễ cây cắt phăng thành ba đoạn, rễ cây phất một cái trong nháy mắt
đã lấp đất phủ lại.

Mọi người sững sờ há hốc mồm, một Bảo cụ cường đại như ngang hàng với Sói thần
tự ra tay thế mà bị phế đơn giản như vậy.

Chỗ đất nơi chôn vùi cái da sói, mọi người phát hiện tấm da sói kia dần khô
queo rồi mục nát, nó bị cái rễ cây phân giải hóa thành phân bón.

“Bảo cụ cường đại như vậy lại còn được lột từ đệ nhất Tế linh trong khu vực
bán kính hai mươi lăm nghìn cây số, vậy mà đã thành phân bón rồi?!” Mọi người
sợ rồi.

Người bộ lạc Kim Lang tái không còn giọt máu, Sói thần chí cao vô thượng, được
xưng tụng đệ nhất Tế linh của vùng đất này cứ bị trấn áp đơn giản như thế.

Bọn họ lại nghĩ trước đây nói năng ngông cuồng, muốn cưỡi thiết kỵ tiến công
đạp phá nơi này, san phẳng Thạch thôn thành bình địa, bây giờ nghĩ lại như là
một chuyện cười kiểu tự tát chính mình!

Cây liễu này tồn tại trên đại địa này, ai dám xưng đệ nhất Tế linh?

“Ầm ầm!!!”

Giữa bầu trời, một bàn chân to màu tím giẫm xuống cây liễu đầu thôn, Tử Sơn
Hầu đang công kích, hắn là cường giả của vùng cương thổ mênh mông này, thủ
đoạn này có thể nói là kinh thiên động địa.

Cành liễu đang quấn chặt Lôi Hầu chợt khẽ đung đưng theo gió, sau đó vung ra
một cành non tươi mởn nhất uốn lượn, trong phút chốc một vòng xoáy màu xanh
lục đột nhiên xuất hiện, rồi càng lúc càng to dần, cuối cùng hóa thành một
luồng lốc xoáy thông thiên!

Cảnh tượng này vô cùng kinh người, các cường giả trông thấy đều trợn mắt há
mồm vì biến hóa xảy ra quá nhanh, chỉ là một đoạn chồi non nhẹ khuấy một cái
đã tạo thành dị tượng đáng sợ đến như vậy!

Cành liễu này từ nãy đến giờ vậy mà lại thi triển ra một thủ đoạn khác, có thể
thấy Tử Sơn Hầu có cái danh đệ nhất cao thủ không tầm thường, danh bất hư
truyền.

“VÙ VÙ VÙ VÙ !!!”

Lốc xoáy màu xanh lục càng lúc càng to ra, thông tận vòm trời, cao vời vợi như
nối liền trời cao và đất bằng, khí thế bàng bạc chấn động tứ phương. Nó như đá
lở bạo phát, biển lớn cuộn trời, rung động ầm ầm chấn động khiến các cường giả
muốn quỵ xuống nghẹt thở.

Cái chân to màu tím kia bị cuốn vào trong vòng xoáy rồi cả người khổng lồ màu
tím cũng chung số phận, lảo đảo ngã vào trong ầm ầm, cuối cùng toàn bộ đều bị
cuốn vào trong cái lốc xoáy thông thiên, bị xoắn xé nát bấy.

Hiện trường chỉ còn lại hoảng sợ cùng kinh hoàng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận