Cây liễu quá mạnh, vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người. Vòng xoáy màu
xanh thông tới trời cao, xé rách hết thảy. Người khổng lồ màu tím to lớn như
vậy cũng đã bị phai mờ, trực tiếp biến thành bột mịn.
Chủ nhân của La Phù Đại Trạch bị mất mạng, rồi tới Lôi Hầu bị treo lên, rồi
tới Bảo Cụ da sói vàng bị hủy, rồi lại tới người khổng lồ do Tử Sơn Hầu biến
thành bị tan vỡ, tất cả đều chỉ trong nháy mắt.
“Grao…”
Ở trong quá trình này, Thần Lang phản ứng nhanh chóng, lúc chủ nhân của La Phù
Đại Trạch bị giết nó đã hành động, nhảy bật lên rồi quay đầu bỏ chạy, xông vào
trong rừng rậm.
Sói bản tính gian xảo, lúc tấm da màu vàng đó đang ra oai và tấn công nó đã
biến thành một chùm ánh sáng màu vàng, bắt đầu chạy trốn ở trong rừng rậm
nguyên thủy rồi.
Được xưng là đệ nhất Tế Linh ở trong phạm vi năm vạn dặm, bản năng và linh
giác của nó rất là mạnh. Lúc này nó đã không còn khí thế mạnh mẽ nữa, chỉ còn
sót lại sự sợ hãi tột cùng, không dám dừng lại một giây phút nào.
Ông lão của bộ lạc Kim Lang mặc dù mạnh, điểu khiển một vùng cương thổ bao la,
nhưng thực lực chung quy vẫn không thể so với Thần Lang. Phản ứng hơi chậm một
chút, lúc ông ta tỉnh lại cũng liền vội vã bỏ chạy.
“Bắn tên!”
Đồng thời, ông ta ra lênh để cưởng giả của bộ lạc chặn đánh, tranh thủ thời
gian cho bản thân. Thoáng cái vạn tiễn cùng bắn, tiếng xé gió vang mãi bên
tai, tên sắt chi chít cùng bay về phía Thạch Thôn.
Nhưng việc này căn bản là vô dụng, vòng xoáy màu xanh khuếch tán cuốn hết tất
cả mũi tên. Hàng loạt mũi tên bị bẻ gãy, sau đó nổ nát. Cảnh tượng này làm tất
cả đều điếng người, lạnh từ đầu tới chân, quả thật là quá mức kinh khủng. Cây
liễu thực sự là ghê ghớm, làm sao mà đối kháng nổi đây?
“Hu…”
Gió xoáy gào thét giống như Thái Cổ Hung Thú đang rống to khiến vùng núi này
chấn động. Tộc trưởng của bộ lạc Kim Lang hét lớn một tiếng, thân hình không
khỏi tự chủ bay ngược lên trên, thẳng vào trong mắt gió xoáy.
“Không!” Ông ta sợ hãi hét lớn lên, nếu bị cuốn vào thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Dù ông ta bản lĩnh ngập trời cũng không thể đỡ nổi đòn tấn công của cây liễu.
“Xoẹt!”
Một đạo kim quang xông lên, ba động như sóng biển nhấp nhô, cực kỳ kinh người.
Mà độ xán lạn của hào quang lại càng khiến người ta run rẩy, giống như một
vầng thái dương màu vàng nổ tung, đánh về hướng cơn gió xoáy.
“Tổ Khí!”
“Tộc trưởng đã mang Tổ Khí đến rồi!”
Người của bộ lạc Kim Lang kinh hô, sau đó mang theo một loại hưng phấn, chờ
mong có thể phá tan được gió xoáy, chém bị thương cây liễu đó.
Nhưng, họ vừa mới bắt đầu kích động thì tất cả đã thay đổi. Chùm ánh sáng màu
vàng đó lúc gặp phải gió xoáy màu xanh liền thoát ra khỏi sự khống chế của tộc
trưởng Kim Lang, hơn nữa ánh sáng trở nên ảm đạm, chạy trốn ra ngoài.
“A…
Thủ lĩnh của bộ lạc Kim Lang hét lớn một tiếng, cơ thể tan vỡ từng tấc, huyết
vụ bay lên, bị cơn gió xoáy đó biến thành vũng máu, không còn tồn tại.
Mọi người sợ hãi vô cùng.
“Bốp”
Cái Tổ Khí chạy được ra khỏi đó rơi ở trước mắt người của bộ lạc Kim Lang. Nó
là một con dao găm, dài một thước, toàn thân lấp lánh màu vàng, ký hiệu ở trên
nó sau khi gặp phải gió xoáy liền trở nên ảm đạm, nhưng coi như vẫn còn chạy
thoát được.
Nhìn kỹ có thể phát giác được, nó giống như một cái răng thú được mài thành, ở
trong có một loại sức mạnh thần bí dọa người. Cường giả của bộ lạc Kim Lang
run rẩy, một vị tộc lão nâng nó lên, lòng đang rỉ máu, không ngờ đến nó cũng
không chống lại được cây liễu.
Đây không phải là răng của Tế Linh trong tộc mà xuất phát từ một cổ quốc*.
Năm đó, trước khi bộ lạc Kim Lang chưa di chuyển, năm nào cũng phải cống hiến
cho một cổ quốc. Mà tổ tiên của họ cũng đã lập được công lao vĩ đại ở đó, được
ban thưởng một cái Bảo Cụ – Lang Nha Chủy.
Lúc đó, bộ lạc Kim Lang cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng huy hoàng. Mãi cho tới sau này
mới từ từ lụi tàn, trải qua năm tháng dằng dặc, một nhánh di chuyển tới nơi
này, hình thành bộ lạc ngày hôm nay.
Cái bảo cụ này lại rơi vào trong tay nhánh này của họ.
Lang Nha Chủy là cái răng do một con Tế Linh mạnh mẽ của cổ quốc rụng ra, mặc
dù thần tính vốn có đã bị cổ quốc lấy đi, nhưng cho dù là vậy thì sau khi biến
thành Bảo Cụ oai phong của nó vẫn không thể tưởng tượng. Mà hiện tại lại không
thể đỡ nổi cây liễu, ánh sáng ảm đạm mà chạy trốn trở về.
“Tử Sơn Hầu cũng đã bỏ chạy rồi!”
Mãi cho tới lúc này mọi người mới phát hiện là Tử Sơn Hầu – kẻ mệnh danh đệ
nhất cường giả trong phương viên năm vạn dặm đã biến thành một vầng thái dương
màu tím, áp sát mặt đất mà xông vào trong nguyên thủy sơn mạch.
Hắn chạy cùng lúc với con Kim Lang đó, để lại một cái Bảo Cụ ở tại chỗ của
mình, nó phát ra hào quang, ngưng tụ thành hình người, chịu chết thay hắn.
Cành liễu dù sao cũng chỉ có một, sau khi quét ngang bốn phía, lúc quay lại
đuổi theo cũng chỉ kịp đâm xuyên cái Bảo Cụ này, lấy đi tinh hoa thần tính của
no, không có đuổi theo đệ nhất cường giả. Gió lốc thu nhỏ lại rồi nhanh chóng
biến mất. Nơi đây khôi phục sự yên tĩnh, đòn tấn công của tứ đại cường giả đều
bị hóa giải, khiến mọi người đều cảm thấy một loại sợ hãi sâu sắc.
Bốn tộc lớn im lặng như tờ, hưng sự động chúng mà đến nhưng kết quả bốn vị tộc
chủ chỉ chạy được một người. Số còn lại hoặc bị giết, hoặc bị treo lên, cái
bạt tai này quá là vang dội rồi.
Họ tự nhận là thống trị mảnh đất này, không ai có thể địch, lần nào đi ra
ngoài cũng hiệu lệnh các bộ tộc. Lúc tới đây lại còn nói là sẽ san bằng Thạch
Thôn, ấy thế mà lại có một kết quả như vậy.
Hiện tại quay đầu lại nhìn, hành động diệt tộc mạnh mẽ của họ đã trở thành một
trò cười. Ở trước mặt cái cây liễu kinh khủng này căn bản chẳng thấm vào đâu.
Hiện tại cường giả của các tộc hoảng sợ, uất hận, giận dữ, tâm tình phức tạp.
Tộc trưởng bị đánh chết rồi, loại sỉ nhục này khiến họ vừa tức vừa sợ, nắm
chặt nắm đấm.
“Phụ thân của ta không thể chết vô ích như vậy được. Phải đòi lại công đạo!”
Một thanh niên hùng tráng của bộ lạc Kim Lang gào thét, con mắt như sói, lấp
lóe hào quang hung hãn.
“Thiếu tộc trưởng bớt giận. Chúng ta căn bản không thể đối kháng cây liễu đó,
đi bao nhiêu người sẽ chỉ chết bấy nhiêu mà thôi, đến tộc trưởng cũng đã mất
mạng rồi.”
“Lang Nha Chủy rơi ở đó mà cây liễu ma cũng không có đuổi theo. Ta đoán nó chỉ
có thể kéo dài khoảng hơn một dặm, mà không thể vươn tới chỗ xa hơn.” Người
thanh niên lạnh giọng nói, con mắt chuyển động, chuẩn bị tiến hành bố trí.
Nghe hắn nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Bịch”
Đúng lúc này, Lôi Hầu bị treo trên cây liễu cuối cùng cũng đã sức cùng lực
kiệt, khó mà tiếp tục dùng Lôi Quang, toàn thân khô héo, rơi xuống đất giống
như một cái bình trà vỡ, chia năm xẻ bảy.
“A…”
Trong Lôi Tộc rất nhiều người hét dài,kinh hãi tức giận mà đau thương. Con
cháu của Lôi Hầu đều đỏ mắt, chuẩn bị liều mạng, muốn phát động một cuộc đại
chiến bằng bất cứ giá nào.
“La Phù Đại Trạch ta cũng sẽ không rút lui, nếu nó đã không thể tấn công được
tới chỗ này, chúng ta đứng từ xa phóng hỏa đốt cháy cái Thạch Thôn này, huyết
tẩy bọn chúng!” Giao Tộc có người hét lớn, tộc chủ chết ở chỗ này, thù này quả
thật là quá lớn.
Chỉ có người của Tử Sơn Tộc là không có biểu hiện gì, bởi vì Tử Sơn Hầu đã bỏ
chạy được rồi.
“Lùi lại, tấn cống thăm dò.”
Nhân mã của ba phe La Phù Đại Trạch, bộ lạc Kim Lang và Lôi Tộc lùi lại năm
dặm, để lại một bộ phận người ở chỗ cũ, giương cung bắn ra hàng loạt mũi tên
lửa, tấn công Thạch Thôn.
Đây đều là những xạ thủ lực tay mạnh kinh người, chuẩn mà chắc, tất cả tập
trung bắn về Thạch Thôn.
Quả nhiên, với cự ly đủ xa, cây liễu cũng không có tấn công, chỉ có một quầng
sáng lờ mờ bao phủ cả ngôi làng, mũi tên đều tan nát, không thể bắn vào được.
Ở ngoài thôn có lửa lớn bùng lên, bốc cháy hừng hực, nhưng lại khó mà làn vào
trong thôn.
“Không có tác dụng nào cả.” Mọi người than, đồng thời cũng hơi sợ.
“Vây khốn chỗ này. Người ở đây không thể ra vào, chẳng thể săn bắn, sớm muộn
cũng sẽ chết đói!” Thiếu tộc chủ của bộ lạc Kim Lang hung hăng hét lên.
“Thiếu tộc chủ, chúng ta rút lui đi, nếu không sẽ có họa diệt tộc đó.” Có
người khuyên nhủ.
Trên sự thật, cường giả của bốn tộc đều sợ hãi trong lòng. Tuyệt đại đa số
người đều hận không thể lập tức chạy trốn, căn bản không muốn ở đây thêm một
lúc nào nữa. Thế nhưng, những nhân vật nắm quyền như con cháu và tộc thú của
tộc chủ lại đỏ mắt, mất đi lý trí, không báo thù quyết không thôi.
“La Phù Đại Trạch ta tuyệt đối sẽ không rút lui. Nhất định phải báo thù cho
huynh trưởng, vây khốn chỗ này lại, cho bọn chúng chết đói.” Em ruột của thủ
lĩnh La Phù Đại Trạch hét.
Người của Giao Tộc trong lòng sợ hãi, cũng không tình nguyện, có người đứng ra
phản đối.
“Biết rõ là sẽ chết mà vẫn muốn đánh một trận, bọn ta không thể làm được. Đó
là huynh trưởng của ngươi, ngươi cứ tự mình đi mà báo thù, bọn này không muốn
chết vô ích!”
“Ngươi nói cái gì. Tộc chủ vừa chết, các ngươi không những không muốn báo thù
mà còn đòi bỏ chạy, có còn phải đàn ông của La Phù Đại Trạch nữa không?”
Trong nháy mắt, La Phù Đại Trạch suýt nữa nảy sinh bạo động, phe mình nội loạn
trước tiên.
Tình hình giống như vậy cũng xảy ra ở Lôi Tộc, bộ lạc Kim Lang. Không có ai
đồng ý đi tìm chết, đều muốn cách thật xa cái cây liễu ma quái đó.
Cuối cùng, một bộ phận người đã bỏ chạy, một bộ phận khác nghe lệnh vây khốn
Thạch Thôn, chuẩn bị cắt đứt nguồn thức ăn của họ.
“Rống…”
Con Thần Lang màu vàng đó xông trở lại, chạy thẳng tới trước mặt của thiếu tộc
trưởng, một tát đánh bay hắn ra, sau đó cắn lấy cái Lang Nha Chủy đó rồi xoay
người té thẳng, hóa thành một đạo ánh sáng, chớp mắt đã mất tăm.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, sau đó bắt đầu kêu lên.
“Thiếu tộc trưởng mau rút thôi, chính là dấu hiệu bất tường đó. Tế Linh đã vứt
bỏ chúng ta, hơn nữa còn cướp đi Tổ Khí rồi!” Một vị tộc lão kinh khủng kêu
to.
Không chỉ là bộ tộc của họ, ngay cả là La Phù Đại Trạch, Lôi Tộc cũng đều sợ
hãi, tất cả đều nảy sinh ý rút lui. Còn Tử Sơn Tộc thì đã sớm bắt đầu bỏ chạy,
không có ai dừng lại, hiển nhiên là đã nhận được lệnh của Tử Sơn Hầu, không
muốn tiếp tục đối kháng nữa.
“Vèo!”
Đột nhiên, cành liễu đó lại di chuyển. Lần này hào quang tỏa sáng, so với lúc
trước chói mắt hơn nhiều, thoắt cái đã kéo dài tới bốn năm dặm, vung một cái
thật mạnh, núi đá bị đánh vỡ, đỉnh núi đổ sập xuống, vang lên ầm ầm, núi rừng
bị san bằng.
Thiếu tộc trưởng của bộ lạc Kim Lang hét lớn, đầu bay lên, tiếp theo đó rất
nhiều tộc nhân kiên trì ở lại chỗ này đều bị chém ngang hông làm hai đoạn, thi
thể đổ xuống thành vùng, máu bay tung tóe.
Sau đó, người của La Phù Đại Trạch và Giao Tộc cũng bị như vậy, các nhân vật
nắm quyền bị đánh chết. Cành liễu quét qua, từng cái đầu người bay lên một,
mang theo từng mảng vòi máu.
Những người này trước khi chết đều sợ hãi tới cực điểm, hối hận không thôi.
Cây liễu không phải là không thể vươn tới chỗ này, lúc trước chỉ là không tính
toán mà thôi.
“Phập”, “Phập”
Sau khí chém chết các nhân vật chủ chốt, cây liễu cũng không có tùy ý đồ sát,
chỉ tấn công đám dị thú và Lân Mã kia mà thôi. Cành liễu liên tiếp đâm xuyên
người từng con một, trên cành liễu óng ánh đã xuyên thành một hàng dài.
Cuối cùng, mấy trăm con tọa kỵ, bao gồm Lân Mã, Độc Giác Mã, Nguyệt Tê vân vân
đều bị đâm xuyên ở trên cành liễu rồi cuốn về Thạch Thôn. Mà lần này nó lại
không có hấp thu sinh mệnh tinh khí mà trực tiếp vứt ở trên đường.
“Chạy thôi!”
Cường giả các tộc khiếp sợ, chạy thục mạng, không dám ở lại nơi này nữa.
Người của Thạch Thôn nhìn mà ngẩn ra, cây liễu quá mạnh đi.
Rất lâu sau, bọn Thạch Lâm Hổ lấy lại tinh thần, vô cùng đau lòng, nói: “Đây
chính là Độc Giác Mã đó, một ngày có thể đi vạn dặm, là ngựa quý hiếm có.”
“Ở đây còn có mấy còn Vũ Hổ nữa này, là loại dị thú hiếm thấy!” Có tộc lão cả
kinh nói.
Thôn nhân vô cùng kính sợ liễu thụ, cúng bái từ chân tâm. Chính nó đã bảo vệ
Thạch Thôn, mỗi một người đều gọi nó là Liễu Thần, thành tâm cầu khẩn ở chỗ
này.
Đột nhiên, một đạo thần niệm vang lên, nói: “Đây là đồ ăn, phải chuẩn bị đầy
đủ. Một cuộc đại họa sắp tới rồi.”
“Ai đó?” Mọi người đều giật mình.
“Là Tế Linh đó. Liễu Thần đã lên tiếng rồi.” Nhóc tỳ mở to mắt, lấp lóe hào
quang sáng rực, giật mình nhìm chằm chằm cây liễu cháy đen.