Tiểu Cô Sơn Trấn thoáng cái đã vắng vẻ, các cưởng già đều rời đi. Mọi người
đều đi theo cao thủ của bốn tộc lớn tới Thạch Thôn, muốn chứng kiến một trận
đại chiến.
Rừng núi rập rạp, lá rụng tích lũy nhiều năm trên mặt đất, dày phải hơn một
thước, dẫm lên rất mềm. Mà đây còn chưa tính lá khô sớm đã hóa thành đất đen,
nếu không sẽ càng dày hơn nữa. Núi non mầu mỡ, cổ mộc chọc trời.
Trong rừng nhiều mãnh thú, nhưng nhiều người như vậy cùng xuất phát, bất kể là
cự thú hay là hung cầm đều bị dọa mà chạy, bởi vì người quá đông, giống như
một cơn lũ.
“Đây chính là cái làng đó sao?”
Cách rất xa, còn phải hai ba dặm, bốn tộc liền dừng lại không đi tiếp nữa. Họ
leo lên vách núi, đi lên vùng cao, chiếm cứ địa hình có lợi, nhìn về ngôi làng
đó.
Không nhìn ra có chỗ gì kỳ lạ, chỉ là một ngôi làng rất bình thường và đơn
giản. Nhà đá xây bằng đá núi ở trên có phơi da thú, treo thịt khô, tiếng chó
gà vang vọng, người già dựa vào chân tường mà phơi nắng, bọn trẻ con thì đuổi
nhau chạy đùa.
“Chỉ một cái làng như thế này mà cũng đáng để hưng sư động chúng à? Theo ta
thấy, cứ quất ngựa tấn công một đợt là đã có thể san bằng chỗ này rồi.” Người
của bộ lạc Kim Lang nói. Đây là một đám thiết kỵ, tất cả mọi người đều ngồi
trên Lân Mã, giáp trụ sáng loáng, mâu dài sắc bén, khoát đao trắng tinh chỉ về
phía xa.
“Dám mạo phạm sự uy nghiêm của La Phù Đại Trạch bọn ta, cái làng này hôm nay
nhất định phải bị hủy diệt!” Một đám thanh niên hò hét, vẻ mặt rất lạnh. Giao
Thương mất đi một tay, trở thành phế nhân, bọn hắn muốn phục thù.
Nhưng, nhân vật dẫn quân của bốn tộc lại hạ lệnh cho bọn họ đừng xung động,
chờ sự sắp xếp ở trên, bất cứ ai dám tự mình tấn công đều sẽ bị trừng phạt
nghiêm khắc.
“Xem ra cái làng này thật sự không đơn giản đâu. Khiến những nhân vật lợi hại
này đều cẩn thận như vậy.”
“Ấy, tứ đại tộc chủ đâu rồi, tại sao lại không có mặt ở đây? Bọn họ đang làm
gì vậy?”
Những cường giả đi theo liền bàn luận, quan tâm mật thiết tới tất cả những gì
xảy ra ở chỗ này.
Thạch Thôn yên lặng, trong sân nhà ở đầu thôn, nhóc tỳ ôm một cái vại sành
nhỏ, đang định đun sữa thú. Nó lén lén lút lút, không ngừng nhìn về phía cửa
sân, sợ bị đám trẻ lớn phát giác.
“Thật là thơm.” Trên đống lửa, sữa trong vại sôi lên sùng sục, nó hít hít cái
mũi, mắt to nhắm hờ, vẻ mặt say sưa.
“Rịch rịch rịch”
Đột nhiên, tiếng chim chóc vỗ cánh bay tới. Nhóc tỳ ngẩng đầu, tỏ vẻ kinh ngạc
nói: “Tại sao lại nhiều chim chóc và hung cầm vậy, lẽ nào lại xuất hiện thú
triều sao?”
Nó đứng dậy đi ra khỏi sân, nhìn lên bầu trời, rất nhanh liền phát hiện chỗ
khác lạ. Núi rừng ở bốn phía đều có chim bay lên, mà khoảng cách đều khoảng
hai ba dặm.
“Không đúng, có hung thú hoặc người đã bao vây nơi này rồi!” Tiểu Thạch Hạo
rất nhạy bén, lập tức hét lớn lên, nhắc nhở thôn nhân.
Trên sự thật, Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao cũng đã phát giác từ lúc trước rồi.
Thôn nhân chất phác nhưng không có nghĩa họ không có lòng cảnh giác, sống
quanh năm ở trong Đại Hoang ác liệt nên nhất định phải có sự nhận biết nhạy
bén.
“Lẽ nào bọn mất dạy lần trước lại mò đến nữa?” Cha của Nhị Mãnh kêu lên.
Trong vùng núi, cường giả của tứ đại tộc đều lộ vẻ kinh hãi, người của cái
làng này phản ứng quá nhanh, quả nhiên là không bình thường.
“A, tộc trưởng đến rồi!” Người của bộ lạc Kim Lang kinh hô.
Một ông lão cao lớn oai phóng xuất hiện, con ngươi màu vàng nhạt, có tia chớp
bay ra, ghê ghớm khiến cho mỗi một người đều run run rẩy rẩy. Ông lão này quá
mạnh.
Ở bên cạnh ông ta còn có một con Thần Lang màu vàng, nó không cao lớn lắm
nhưng lại đang ngẩng đầu bước đi, nhìn thẳng cường giả các tộc, lại có một
loại tư thế mạnh mẽ kiểu duy ngã độc tôn.
Con sói này toàn thân lấp lánh hào quang màu vàng, có một loại uy nghiêm còn
mạnh hơn so với con người. Con mắt màu vàng tàn khốc, quét qua mọi người khiến
bất cứ cường giả nào cũng phải lùi lại, gần như sắp ngạt thở. Nó còn đáng sợ
hơn cả ông lão kia.
Mọi người hiểu rõ, đây chính là con Tế Linh mạnh nhất ở trong phương viên năm
vạn dặm đó.
“Bộ lạc Kim Lang, các ngươi không thể hành động tùy tiện được. Lùi lại thêm
một dặm, chờ lệnh của ta.” Ông lão oai phong nói xong câu này ở đây liền biến
thành một chùm ánh sáng vàng, ẩn vào trong núi rừng.
Rất nhanh, ông ta đã tới chỗ cách Thạch Thôn một dặm, cùng con Tế Linh đứng ở
trên một đỉnh núi, nhìn chằm chằm Thạch Thôn.
Cùng lúc đó, ở ba hướng khác cũng xuất hiện ba chí cường giả, đi lên núi đá,
nhìn xuống Thạch Thôn.
Thủ lĩnh của Lôi Tộc, La Phù Đại Trạch, Tử Sơn Tộc và bộ lạc Kim Lang đều đã
tới. Mỗi người chiếm cứ một phương, đây là muốn triển khai thủ đoạn lôi đình,
tiến hành một đòn hủy diệt.
Tiếng sóng như tiếng sấm. Ở hướng chính tây có một dòng sông lớn xuyên qua núi
rừng, chủ nhân của La Phù Đại Trạch đang đứng ở đó, toàn thân bị hơi nước bao
phủ, cả người phát sáng. Một con Hung Giao khổng lồ đang hóa hình.
Đây là đang thúc giục huyết tinh, hắn nỗ lực hóa hình ra một con Giao lớn,
không ngờ lại từ từ thoát ra khỏi lưng của hắn, nằm ở trên vùng đất này, thoạt
nhìn cảnh tượng này rất là kinh khủng.
Hắn ta đang dùng Bảo Thuật, nhưng thủ đoạn có hơi kỳ lạ.
Con Giao này sau khi quẫy ra khỏi lưng hắn liền nhanh chóng biến lớn, to phải
một trượng, dài phải hơn hai trăm trượng, khủng bố ngập trời, mây mù màu tro
lượn lờ, ký hiệu khổng lồ hiện lên, lấp lánh ở trong hư không.
Hung Giao gào thét, chấn động làm khắp nơi đại loạn, đá núi lăn lông lốc, lá
cây bay toán loạn.
“Grao rống…”
Gào một tiếng, Hung Giao màu tro đứng thẳng người lên, nhào về phía Thạch
Thôn. Nó triển khai thế tấn công sắc bén, đây là một đòn khiến người ta chấn
động. Thân Giao khổng lồ che lấp bầu trời, khói tro dâng trào, cực kỳ nặng. Nó
giống như tới từ trong hỗn độn, há mồm kêu một tiếng, phun ra một mảnh hào
quang đáng sợ, đánh cho đá núi ở phía dưới đều vỡ nát.
Ở ngoài Thạch Thôn, núi đá và cây cối bị trúng đòn tấn công mang tính hủy
diệt, mặt đất cũng đã nứt ra. Con Hung Giao này quá to lớn, lực tấn công mạnh
tới mức làm người ta run rẩy.
“Bảo Thuật thật mạnh mẽ!” Ở chỗ cách đó ba dặm, tất cả mọi người đều kinh hãi,
lông tơ dựng đứng lên. Loại thủ đoạn như thế này quá kinh người, đủ để tiêu
diệt cả một bộ tộc.
“Không đúng, cái làng kia lại không có việc gì cả!”
Trên cây liễu ở đầu thôn, một cành liễu xanh biếc tỏa sáng, phát ra quầng sáng
mông lung, bao phủ cả ngôi làng, ngăn cản lại đòn tấn công của Hung Giao.
Sau đó, cành liễu nhanh chóng kéo dài, xông lên trời cao, muốn đâm thủng con
Hung Giao đó.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên, ở hướng chính bắc, một mảnh lôi quang hừng hực xuất hiện. Đó là một
hàng loạt tia chớp màu đen, từ trên một ngọn núi bổ xuống Thạch Thôn, chặn
đánh cành liễu đang hướng lên trời đó.
Lôi Hầu đã ra tay, một vị Vương Hầu mạnh mẽ lúc dùng hết toàn lực, sử dụng Bảo
Thuật mạnh nhất, giống như hóa thân thành Lôi Thần vậy.
“Cây khô gặp mùa xuân hả? Ta đại biểu Lôi Thần, một lần nữa hủy diệt ngươi,
mục nát hoàn toàn đi!”
Thanh âm khổng lồ như sấm rền, chấn động khắp vùng núi. Tất cả cường giả đều
bịt tai, tiếng của hắn có lực xuyên thấu quá mạnh, làm cho lá cây trong rừng
bay toán loạn.
Hắn cũng không tấn công thân cây liễu mà là chặn đánh cái cành non đó. Một
mảnh sấm chớp màu đen cuộn trào mãnh liệt, toàn bộ đè xuống dưới, trời đất đều
trở nên đen tối, ô quang mãnh liệt.
Ở hướng chính nam, một tiếng soi tru vang động trời đất. Thần Lang gọi trăng,
ở đó kim quang chói lòa, che phủ toàn bộ ngọn núi, con Tế Linh đã xảy ra biến
hóa đáng sợ.
Lưng của nó nứt ra, xuất hiện một cái khe màu vàng, da lông nứt sang hai bên.
Tế Linh gào thét khiến quần sơn run rẩy.
Không ngờ nó lại đang lột da. Sau khi da lông màu vàng nứt ra, ở trong có một
con Thần Lang càng thêm óng ánh chui ra, toàn thân giống như làm bằng vàng
ròng.
“Ặc. Con Kim Lang đó quả nhiên khủng bố, khó trách ở trong phương viên năm vạn
dặm có thể xưng tôn. Nó từng nhận được một lần tân sinh, lột ra một lớp da cũ
dùng để tế luyện thành Bảo Cụ.” Mọi người khiếp vía.
Bình thường, con Kim Lang này ẩn nhẫn, vẫn luôn mặc lớp da đã lột ở trên
người, lúc này mới lộ ra chân thân dữ tợn, thể hiện hết thực lực.
Hào quang màu vàng rực rỡ, tấm da sói đó nhanh chóng căng lên, sinh động như
thật, giống như một con Thần Lang còn sống khác, đến răng cũng có, hàn quang
lấp lóe.
Hiển nhiên, con Tế Linh này lúc lột da đã lột rất triệt để, để lại bộ da hoàn
chỉnh, mà điều đó cũng khiến cái Bảo Cụ này vô cùng hiếm có, cực kỳ mạnh mẽ.
“Grao…” Thần Lang hét dài, rống động trời đất. Cái Bảo Cụ da sói đó phát ra
ánh sáng vô lượng, nhuộm trời đất thành màu vàng, xông về phía Thạch Thôn, tấn
công cây liễu.
Mọi người kinh hãi, không hổ là Tế Linh mạnh nhất ở trong phương viên năm vạn
dặm. Loại uy thế này đơn giản làm người ta sợ hãi, khiến người ta run rẩy từ
tận đáy lòng.
Thần Lang biến hóa từ da soi màu vàng trực tiếp nhào về phía cái rễ cây liễu
cháy đen to lớn đó, muồn hủy diệt nó từ gốc rễ, ánh sáng hoàng kim hừng hực
che phủ đầu thôn.
“Ầm!”
Tử khí đông lai, ở hướng chính đông, tử khí ùa ùn ùn kéo đến, hóa thành một
đám mây dày và nặng, che lấp toàn bộ núi rừng, uy thế khủng bố ngập trời. Đệ
nhất cường giả Tử Sơn Hầu cũng đã ra tay rồi.