Chẳng lẽ lão nhân đang ở chỗ Yêu Thần gì đó?
Tay vuốt ve Đan Võ Thần Đỉnh, tiếp theo dùng dược đỉnh làm môi giới, Tần Phàm
cảm giác được liên hệ khí tức càng thêm rõ ràng một ít, trong lòng hắn không
khỏi nghĩ thầm.
Nhưng vì sao Yêu Thần phải đem người bên cạnh mình bắt đi?
Hắn cũng có chút nghi hoặc, thậm chí còn có suy đoán thập phần bất an.
Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, vô luận là Cổ Mặc cùng Tần Li có phải là bị
Yêu Thần bắt đi hay không, muốn cởi bỏ bí ẩn không có thực lực không thể nào
làm được. Hiện tại hắn có nghĩ thêm nhiều cũng không có tác dụng, việc khẩn
cấp trước mắt là phải tăng lên thực lực.
Nhìn hồng mục chiến trư bên cạnh, hắn ra dấu cho nó bảo hộ một bên, sau đó mở
ra dược đỉnh, bắt đầu luyện chế đan dược. Nếu như có thể giúp đầu yêu thú thân
thiết này đột phá tới cửu cấp, như vậy nó sẽ trở thành trợ lực rất lớn đối với
hắn.
Ngoài ra hắn cảm giác được kết cấu của thiên địa linh khí trong thế giới này
cao cấp hơn Vũ Thiên đại lục rất nhiều, hắn cảm giác thuật luyện đan của mình
ở trong thế giới này vẫn còn có thể đề thăng lên.
Đan hỏa cháy lên, từng loại linh dược được bỏ vào trong dược đỉnh, mà hồng mục
chiến trư nhu thuận lui sang một bên, vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, vừa
đầy chờ mong nhìn Tần Phàm đang luyện chế đan dược cho nó.
Qua gần nửa ngày, hương dược bắt đầu tràn ra.
Luyện hóa các loại linh dược trân quý, Tần Phàm thật cẩn thận đem cửu cấp yêu
tinh hạch chậm rãi luyện hóa, sau đó đem tinh hoa bỏ vào trong dược đỉnh. Viên
cửu cấp yêu tinh hạch phi thường cứng rắn, nếu thay đổi là người bình thường
căn bản muốn luyện hóa cũng khó có khả năng.
Nhưng Tần Phàm có được Chu Tước hỏa diễm, có thể gia tăng nhiệt độ của đan hỏa
không chút chướng ngại.
Luyện hóa, ngưng lộ, ngưng thể, thể rắn…tụ linh, chú linh, thành đan!
Từng bước cẩn thận tiến hành xuống dưới.
Với kỹ thuật luyện đan hiện tại của Tần Phàm, khống chế cửu cấp yêu tinh hạch
không khó khăn, vì thế đan dược thành công luyện chế đi ra.
– Thành!
Một ngày thời gian trôi qua, trong ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của hồng mục
chiến trư, Tần Phàm rốt cục thở phào một hơi nhẹ nhõm, dừng lại động tác, đã
hoàn thành xong việc luyện chế thật khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên luyện chế thành công đan dược trên thế giới này.
Mở nắp đỉnh, chứng kiến đan dược màu bạc nằm bên trong, Tần Phàm có thể cảm
giác được linh khí bức người, kinh nghiệm của hắn phong phú, liếc mắt liền
nhìn ra được viên đan dược này có phẩm cấp cao hơn đan dược luyện chế tại Vũ
Thiên đại lục rất nhiều.
Viên đan dược này có tên là Thánh Thú Đan, là Tần Phàm căn cứ theo đan phương
Thánh Đan mà thay đổi một chút.
Nhưng làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, phẩm cấp của đan dược này lẽ ra
phải dẫn tới lôi kiếp, thậm chí là ngũ hành đan kiếp cũng không tính là quá
phận, nhưng ở trong thế giới tại đây lại không hề tạo ra động tĩnh!
Điều này làm cho hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc, cầm đan dược, có chút hoài
nghi mình đã làm lỗi gì đó.
– A…
Nhưng đúng vào lúc này, trong sơn động bỗng nhiên truyền ra tiếng thét chói
tai hoảng sợ của Kỷ Huyên Nhi, tựa hồ nàng đã bị đánh thức trong lúc đột phá.
– Nàng thất bại?
Tần Phàm nhướng mày, hắn không nghĩ ra đã qua một ngày thời gian Kỷ Huyên Nhi
đã dừng lại đột phá, đây là vượt ngoài dự liệu của hắn. Nhưng hắn lo lắng nàng
đã xảy ra chuyện gì, vội vàng cầm đan dược đút cho hồng mục chiến trư đang chờ
đợi bên cạnh, sau đó vội vàng đi nhanh vào trong sơn động.
Hoàn cảnh nơi này thật đặc thù, hơn nữa thể chất Kỷ Huyên Nhi thiên phú hơn
người, vốn Tần Phàm nghĩ đến cho dù nàng có thất bại nhưng ít nhất vẫn có thể
kiên trì được một hai tháng, nhưng không thể tưởng được chỉ mới qua một ngày
thì đã kết thúc.
Tần Phàm thật cảm thấy tiếc nuối cho nàng.
Bởi vì bình thường mà nói lần đầu tiên đột phá võ thánh nếu thời gian kéo dài
càng lâu, đại biểu thu hoạch càng nhiều, càng có cơ hội tiến gần thánh vực.
Giống như Kỷ Huyên Nhi hiện tại chỉ một ngày đã thất bại, sau này càng thêm
khó khăn khi muốn đột phá.
Nhưng từ trong tiếng kinh hô sợ hãi của Kỷ Huyên Nhi liền có thể nghe ra được,
nàng tựa hồ gặp phải chuyện gì khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Đi vào sơn động, lúc này Tần Phàm nhìn thấy Kỷ Huyên Nhi đang khoanh chân ngồi
dưới đất, tuy rằng vẫn còn nhắm mắt nhưng nước mắt chảy không ngừng, hơn nữa
toàn thân không ngừng run rẩy lên, thoạt nhìn trạng thái cực kỳ không xong.
Chứng kiến tình huống này, Tần Phàm không khỏi nhíu mày, hắn biết tình huống
như vậy đối phương hẳn đang trong khảo nghiệm tâm tình, có lẽ là nhớ lại
chuyện cũ đau đớn khó sống, nỗi nhớ này đã biến thành chấp niệm tận sâu trong
lòng nàng.
Thật giống như ngày trước khi Tần Phàm còn chưa hoàn toàn khôi phục lại trí
nhớ kiếp trước, chấp niệm của hắn chính là luôn cho rằng mình xuyên qua chiếm
đoạt thân thể người khác mà hồi sinh, giết người đoạt mệnh, đó chính là đại
chấp niệm của hắn. Bí mật chôn sâu dưới đáy lòng sẽ làm ảnh hưởng tới cảm tình
giữa hắn cùng Tần Li, sẽ làm hắn áy náy, cho nên chấp niệm quá sâu làm cho hắn
căn bản không cách nào lãng quên! Lúc ấy cũng vì chấp niệm kia mà hắn đột phá
thất bại, sau đó khôi phục được trí nhớ, có thể chém giết chấp niệm kia trong
lòng, mới thành công bước lên thánh vực.
Kỷ Huyên Nhi cũng giống như vậy, nếu như nàng không có cách nào giải trừ chấp
niệm hiện tại, như vậy nàng rất khó thành công đột phá tới cảnh giới võ thánh.
– Chấp niệm của nàng…hẳn là cảnh tượng chính mắt nàng nhìn thấy cả nhà bị
giết năm xưa đi…chuyện này kích thích thật quá lớn, thậm chí làm ảnh hưởng tới
tính cách của nàng, ảnh hưởng tới cuộc đời của nàng…Cho nên hiện tại nàng chỉ
cần va chạm vào trí nhớ này, sẽ lập tức ảnh hưởng to lớn như thế.
Tần Phàm nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Kỷ Huyên Nhi, trong lòng thầm đoán.
Kỷ Huyên Nhi từng kể cho hắn nghe thân thế bi thảm của nàng, người trong trấn
nhỏ toàn bộ bị giết chết, sau đó ngay cả ca ca cũng vì nàng mà táng thân trong
Yêu Thú sơn mạch, từng gặp qua nỗi khổ cùng kiếp nạn lớn như thế, làm cho nàng
biến thành lạnh lùng đến như vậy.
Nàng dùng thái độ băng sương như thế để che giấu nội tâm đau xót của chính
mình.
Tần Phàm biết bề ngoài kiên cường của nàng là che giấu nội tâm yếu ớt, chỉ cần
nhẹ nhàng chạm vào sẽ dễ dàng vỡ rụng, một khi lật lại hồi ức, sẽ làm cho nàng
luôn thống khổ rơi nước mắt.
Lúc này Kỷ Huyên Nhi đã thanh tỉnh lại, nhưng trên mặt vẫn còn vô cùng thống
khổ. Sắc mặt của nàng tái nhợt không còn chút huyết sắc, ôm hai chân rúc sâu
vào trong hang động, yên lặng chảy nước mắt, thật giống như một đóa bách hợp
trong đêm, bị mưa gió tàn phá, có vẻ vô cùng bất lực, thật khiến lòng người
sản sinh thương tiếc.
Nhưng lúc này không ai có thể giúp được nàng ngoại trừ chính nàng.
Tần Phàm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi đi tới. Hắn không nói gì, chỉ ngồi
xuống lẳng lặng bồi bên cạnh nàng. Tuy rằng lúc này hắn cũng rất muốn an ủi
giai nhân đang thương tâm, nhưng lời nói vẫn nghẹn trong cổ họng không cách
nào nói nên lời.