Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Kỷ Huyên Nhi vẫn khóc tới mấy giờ, đem nước mắt đều khóc đến cạn khô.
Tần Phàm luôn luôn bồi bên cạnh nàng, nhưng không hề nói gì, hắn nhớ rõ Kỷ
Huyên Nhi từng nói qua đại thù của nàng đã báo, hiện tại chỉ có thể để cho
nàng đem những nỗi thống khổ đã qua dùng nước mắt hoàn toàn rửa sạch, như vậy
mới có thể làm chấp niệm của nàng dần dần phai nhạt.
Chỉ khi nào trong lòng giảm bớt chấp niệm, nàng mới có thể bước lên thánh vực.
Nếu không cho dù thiên phú của nàng tung hoành, gặp may mắn, nhưng cuối cùng
vẫn sẽ thất bại trong gang tấc.
Hiện tại hắn chỉ cần lẳng lặng làm bạn với nàng là đã đủ.
– Đều đã qua…
Thẳng tới khi cảm giác được cảm xúc của Kỷ Huyên Nhi dần dần bình phục lại,
Tần Phàm nhẹ vỗ vào sau lưng nàng an ủi, nhìn vào hai mắt của nàng trầm giọng
chậm rãi nói:
– Ta biết ta không thể đối với nàng hứa hẹn điều gì, nhưng ta nguyện ý ngày
sau luôn bồi bên cạnh nàng.
Thanh âm của Tần Phàm không lớn, lại phảng phất như gieo lực lượng vào trong
lòng Kỷ Huyên Nhi, vào lúc này nàng cũng không nói thêm lời nào, nhưng đã dần
dần ngừng rơi nước mắt.
Sau một lát, nước mắt trên mặt nàng dần dần cạn khô, Kỷ Huyên Nhi yên lặng
ngồi xếp bằng trở xuống. Cả quá trình nàng không hề nói với Tần Phàm một câu,
cũng không trả lời, chỉ tiếp tục tiến nhập vào trạng thái đột phá thánh vực.
Nhìn thân ảnh kiên cường của Kỷ Huyên Nhi như hàn mai sau cơn mưa, khí lưu
hồng lam tiếp tục vận hành, tuy rằng nàng không nói gì với hắn, nhưng Tần Phàm
vẫn cười nhẹ, trong lòng thả lỏng xuống, sau đó chậm rãi thối lui ra khỏi sơn
động.
Hắn biết Kỷ Huyên Nhi đã buông xuống được.
Mà ngay sau khi hắn vừa lui ra khỏi sơn động, tiếp theo liền phát hiện hồng
mục chiến trư đang ghé vào trong một bụi cỏ bí mật cách sơn động không xa,
nhắm mắt, trên người phát ra khí tức thần bí, hơn nữa còn đang không ngừng kéo
lên.
Lúc này hồng mục chiến trư đã rơi vào nhập định, thậm chí Tần Phàm đi tới gần
nó cũng không phát hiện.
Tần Phàm phỏng chừng tiểu gia hỏa này dùng vào Thánh Thú Đan, lúc này đang
dùng phương thức của mình tăng lên phẩm cấp, về phần có thể thành công được
hay không, phải xem chính vận khí của nó.
Kỳ thật hồng mục chiến trư đột phá thế này thập phần nguy hiểm, một khi bị
người có ý xấu phát hiện, tùy thời đều sẽ chết, nhưng nó cũng không muốn rời
xa Tần Phàm, nhìn ra được nó tuyệt đối tín nhiệm hắn.
Nhưng hiện tại một người một thú đều rơi vào giai đoạn tu luyện đột phá, ngược
lại Tần Phàm không thể không làm hộ pháp cho bọn họ.
Đương nhiên, hoàn cảnh của thế giới này đối với hắn mà nói thập phần thích hợp
tu luyện, hiện tại hắn đã là cảnh giới bát cấp võ thánh, tuy rằng muốn trong
thời gian ngắn đột phá tới bán thần cảnh giới là không có khả năng, nhưng cảnh
giới cửu cấp võ thánh vẫn có thể cố gắng được một chút.
Cứ như vậy, hai người một thú sau khi đi vào thế giới này, còn chưa kịp tìm
hiểu tình huống, đều đã tiến nhập vào trong trạng thái đột phá tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ở trong thế giới này, Tần Phàm tựa hồ cảm giác một ngày còn dài hơn tại Vũ
Thiên đại lục một ít, mà hắn chỉ dùng thời gian của thế giới này để tính toán.
Đã trôi qua ba tháng.
Bởi vì Tần Phàm cần đột phá không phải cửa ải lớn như Kỷ Huyên Nhi, cho nên
không cần bế tử quan, hắn vừa tu luyện vừa lưu lại một phần tâm tư hộ pháp cho
Kỷ Huyên Nhi cùng hồng mục chiến trư.
Có lẽ địa phương bọn họ đang tu luyện cách nơi ở của nhân loại thật sự quá xa,
trong ba tháng này xem như được bình yên vô sự. Cũng từng có chút yêu thú xâm
nhập nơi này, nhưng đều bị Tần Phàm giải quyết hoặc lợi dụng ảo trận dẫn dắt
rời đi.
Nhưng làm cho Tần Phàm cảm thấy khiếp sợ chính là yêu thú lợi hại ở trong thế
giới này cũng có rất nhiều, mấy ngày nay hắn gặp phải trên cơ bản đều là yêu
thú ngũ cấp trở lên, thất bát cấp yêu thú cũng rất nhiều, thậm chí Tần Phàm
còn mơ hồ cảm giác được bên trong khu vực này còn có một đầu yêu thú cửu cấp.
Tùy tùy tiện tiện liền gặp được cửu cấp yêu thú, thế giới này khủng bố như thế
nào liền có thể nghĩ.
Mà lần trước khi Kỷ Huyên Nhi đột phá thất bại, trong ba tháng này không ngừng
đột phá, có vài lần trên mặt lộ vẻ thống khổ, bi thương, mờ mịt, nhưng vẫn
tiếp tục kiên trì xuống.
Ngoài ra hồng mục chiến trư cũng một mực ngủ say, trong ba tháng này chưa từng
tỉnh lại. Nếu không phải cảm giác được khí tức của nó càng ngày càng mạnh, Tần
Phàm đều cho rằng đan dược của mình đã xảy ra vấn đề, đem đầu tiểu trư kia độc
chết.
Về phần chính bản thân Tần Phàm, trong vòng ba tháng ngắn ngủi cảnh giới không
ngừng tăng lên, tuy rằng còn chưa đạt tới cảnh giới cửu cấp võ thánh, nhưng đã
bước ra khoảng cách lớn của bát cấp võ thánh. Nhưng cảnh giới cửu cấp võ thánh
cũng không dễ dàng đạt tới, nhớ ngày đó ở Vũ Thiên đại lục, cường giả đạt tới
trình độ này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dù sao bốn viên ma chủng trợ giúp hắn cũng đã không nhiều như lúc trước, nếu
như còn không tìm được viên ma chủng thứ năm kết hợp ngũ hành, hắn rất có thể
sẽ tu luyện như người thường, không còn đạt được tốc độ biến thái như ngày
trước.
Đương nhiên, có bốn viên ma chủng ủng hộ, cho dù hiện tại Tần Phàm chỉ là bát
cấp võ thánh, nhưng thực lực phát huy ra ngay cả cửu cấp võ thánh cũng không
thể so sánh. Hắn phỏng chừng với thực lực hiện tại của mình, nếu gặp phải đối
thủ như Tần Quan, cho dù không kích thích bất tử Chu Tước huyết mạch cũng có
thể đánh chết hắn.
Thậm chí nếu gặp phải cửu cấp yêu thú như Cửu U Ngân Giao, hẳn cũng không cần
khổ chiến như ngày trước.
Chỉ là đối với đối thủ bán thần cảnh giới, hiện tại Tần Phàm còn chưa hiểu rõ
ràng khái niệm, không biết trình tự thế này làm sao phân biệt được đẳng cấp.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ rõ, bát đại thánh tôn trong Chân Võ thánh địa cùng Tử Hà
trưởng lão đều rất mạnh, ngay cả hắn hiện tại cũng khó thể đối phó.
Trên thực tế, hắn ngoại trừ từng tiếp xúc qua bán thần khôi lỗi, đối với cảnh
giới bán thần thần bí căn bản không có quá nhiều kiến thức. Thậm chí nên làm
sao đột phá tới cảnh giới này, hắn vẫn còn chưa hiểu được rõ ràng bao nhiêu.
Tần Phàm dự tính sau khi tiếp xúc cùng cường giả của nơi này, sẽ chậm rãi tiến
hành phân tích. Ở trong thế giới có được linh khí cùng quy tắc cao như vậy,
hắn tin tưởng cường giả đạt tới bán thần hẳn sẽ không ít.
Thời gian tiếp tục trôi qua thêm vài ngày.
Một ngày này, Tần Phàm bỗng nhiên cảm giác được linh khí sản sinh chấn động
thật lớn, cả núi rừng giống như có một đầu cự thú đang điên cuồng cuốn hút,
linh khí không ngừng bị tụ tập tới sơn động sau lưng hắn.
– Kỷ Huyên Nhi muốn thành thánh!
Chứng kiến khí thế mạnh mẽ kia, Tần Phàm không khỏi thay đổi:
– Nhưng mà…không xong…nàng tựa hồ cũng đưa tới Diệt Thánh Kiếp…
Vốn nghĩ Kỷ Huyên Nhi đột phá lần đầu tiên chỉ kiên trì được một ngày, Tần
Phàm nghĩ rằng nàng phải thử thêm vài lần mới có thể thành công đột phá, dù
sao căn cứ theo lệ thường, lần đầu tiên đột phá thời gian càng ngắn thì từ đó
về sau càng khó tiến triển.