Lạc Ngưng mỉm cười:
– Lâm đại ca nói những lời khách sáo thế làm gì, ta với Xảo Xảo là chỗ chị
em. Hơn nữa, hôm nay ta cũng có chút việc nên mới đến.
Lâm Vãn Vinh gật đầu, phải rồi, hắn chưa tự mãn đến mức cho rằng Lạc tiểu thư
đặc biệt tới đây là vì mình. Tuy hay tự tâng bốc bản thân là Kim Lăng đệ nhất
mỹ nam tử, nhưng cũng biết sự hấp dẫn này không hề có chút tác dụng nào với
Lạc Ngưng. Cô gái này tính tình tuy vui vẻ phóng khoáng, cư xử chân thành với
mọi người nên tất nhiên sẽ có rất nhiều bạn bè, nhưng nếu muốn nàng sinh tình
với một người con trai thì lại khó bằng lên trời.
Lâm Vãn Vinh không cần biết mục đích của nàng ta là gì, dù gì cũng đã chăm sóc
Xảo Xảo nên cũng biết ơn, liền gật đầu đáp:
– Lạc tiểu thư, thế này đi, lát nữa cô đem kể lại sự tình, ta xin thay mặt
Xảo Xảo nhà tôi tỏ lòng cảm ơn. Nếu giúp được gì thì chúng tôi nhất định giúp.
Xảo Xảo vừa mừng vừa thẹn, nhìn Lâm Vãn Vinh không một lời phản đối. Hắn đưa
bát thuốc lên miệng nàng bảo:
– Xảo Xảo, ngoan nào, uống thuốc mau kẻo nguội mất, rồi đại ca sẽ mua kẹo cho
muội ăn.
Lạc Ngưng đứng đằng sau nhịn cười, thầm nghĩ, cái anh chàng này thật khéo dỗ
người ta. Xảo Xảo trong lòng ngọt ngào như nếm mật, có điều ngửi thấy mùi
thuốc, thấy vị đắng khó tả lại chau mày nói:
– Đắng lắm…
Lâm Vãn Vinh nhèo nhẹo nói:
– Hay đại ca nếm thử một hớp rồi đút cho muội nhé
Lạc Ngưng đứng sau nghe mà thấy khó chịu, thầm nghĩ, tên này đúng là loại vô
sỉ hơn người, mấy lời dụ dỗ đường mật thế cũng nói ra mà không chớp mắt. Xảo
Xảo lại nhũn cả người ra, nghe đại ca thúc giục liền ngửa cổ một hơi uống sạch
cả bát thuốc.
Thấy thần sắc Xảo Xảo đã hồi phục ít nhiều, trên môi đã thấy nở nụ cười, Lâm
Vãn Vinh thở phào một tiếng tự nhủ, việc lão tử đây bị bắt đi có hề gì, có
điều liên lụy đến Xảo Xảo và Ngọc Sương của ta là tội lớn. Những việc xuẩn
ngốc thế này về sau không dám làm nữa. Bây giờ hắn đã có thần công lại có hỏa
thương trong tay, có bị bắt đi cũng không dễ.
Xảo Xảo vẫn hơi mệt mỏi, uống hết thuốc liền yên lành ngủ say trong ánh mắt
chăm chú của Lâm Vãn Vinh. Hắn ra hiệu cho Lạc Ngưng, nàng đi ra ngoài với
hắn. Hai người ra khỏi phòng rồi, Lâm Vãn Vinh nói:
– Lạc tiểu thư, tiểu thư có việc gì cần ta giúp đỡ thì cứ nói thẳng ra.
Hắn vừa nói vừa mở cửa sổ, gió lạnh từ hồ Huyền Vũ thổi vào, trong lòng hắn
thấy chút khoan khoái. Lầu năm này vốn được xây dựng sang trọng tao nhã, vọng
về phía xa, mặt hồ lấp lánh dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ. Sóng nước óng ánh,
diễm lệ vô ngần, khiến hắn có một cảm giác thần tiên thoát tục. Lạc Ngưng cũng
cảm thấy như vậy, nhìn cảnh sắc mặt hồ, liền cười và nói:
– Lâm đại ca, huynh thật khéo chọn nơi đây, quả là có con mắt độc đáo.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Không phải là mắt ta độc đáo mà là ta hiểu tâm lý con người.
– Ủa, Lâm đại ca nói thế là sao?
Lạc Ngưng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Vãn Vinh lại có dịp huênh hoang một tràng lý luận tâm lý học:
– Đứng từ góc độ tâm lý học mà nói, ai chả muốn mình được ăn trên ngồi trốc
mà cúi đầu xuống nhìn cả thiên hạ. Như vậy càng khiến cho người ta có được cảm
giác thành công. Giống như hai chúng ta đứng trên này, ai ai cũng phải ngưỡng
vọng, thế nên cảm giác rất dễ chịu.
Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:
– Lâm đại ca, huynh nói có lý. Vua chúa quan lại tự cổ hầu như đều có cảm
giác này.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười:
– Điều này không liên quan gì tới đề tài chúng ta bàn luận hôm nay, cô hãy cứ
nói cần bọn ta giúp việc gì đi đã.
Lạc Ngưng cười, thầm nghĩ, cái đề tài tâm lý học này rõ ràng là hắn tán trước,
bây giờ tự nhiên lại nói là không liên quan, đúng là tư duy linh hoạt khó ai
theo kịp.
– Thật ra lần này ta đến tìm Xảo Xảo, có vài việc khó xử muốn cô ấy giúp đỡ.
Nói đến đây, Lạc Ngưng bỗng cúi gằm mặt xuống, xem ra việc lần này quả thực
khó nói, chứ nếu không người khoáng đạt như cô không đến nỗi ngượng ngùng như
thế.
Thấy vẻ mặt õng ẹo của Lạc tiểu thư, hắn nghĩ, a đầu sao vậy, hay đang nghĩ
chuyện xuân tình, muốn nhờ Xảo Xảo giới thiệu bạn trai chắc?
Hắn cười ha hả:
– Lạc tiểu thư, có gì thì cứ nói thẳng ra đi, Lạc Viễn là huynh đệ của tôi,
cô lại là chị gái của nó, chúng ta đều là người một nhà cả, gì mà phải khách
khí.
Lạc Ngưng trầm ngâm hồi lâu mới nói:
– Lần này ta đến tìm Xảo Xảo, thực ra có hai mục đích, nói thẳng ra thì cũng
chỉ là một vấn đề. Ta muốn cô ấy quyên góp từ thiện.
Quyên góp từ thiện? Lâm Vãn Vinh liền hiểu ngay. Trời ạ, từ thiện thì cứ nói
thẳng ra là góp tiền từ thiện, không ngờ ở thời đại này đã có những suy nghĩ
như thế. Lạc Ngưng quả nhiên là Kim Lăng đệ nhất tài nữ, sáng kiến này mà cũng
nghĩ ra được. Cô em này muốn làm ăn thì chắc chắn cũng phải cỡ như ta, quả là
nữ đại gian thương.
– Ủa, từ thiện? Từ thiện là cái gì vậy?
Lâm Vãn Vinh giả bộ không hiểu.
Lạc Ngưng thấy cũng đã nói ra miệng rồi, bèn dứt khoát một hơi:
– Tức là quyên góp các nhà giàu trong thành mỗi người một vài lạng bạc,
chuyên dùng cho mục đích từ thiện. Ta và mấy người bạn đã tổ chức một Từ Thiện
đường, chuyên để cứu trợ cho các cô nhi.
Chà, thế khác gì hội chữ thập đỏ, cô Lạc Ngưng này ý tưởng thật là đi trước
thời đại, thế nhưng cô ta là thiên kim tiểu thư tổng đốc Giang Tô, lại xinh
đẹp hơn người, vẫy tay một cái, chả phải đầy người mang vàng bạc châu báu ùn
ùn kéo tới hay sao? Cần gì phải bày ra quyên tiền này nọ?
Lạc Ngưng dường như đi guốc trong bụng hắn, nghiêm nghị bảo:
– Lâm đại ca, cha ta tuy là tổng đốc Giang Tô, nhưng là người thanh liêm
chính trực, quyết không cho phép bọn ta tuỳ tiện lấy đồ của người khác. Ta tuy
là nhất giới nữ tử, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý này, những thứ tiền của phi
nghĩa, ta quyết không thu nhận đâu.
Lâm Vãn Vinh cười, không ngờ nha đầu này con người lại trinh liệt như vậy, tài
nữ như cô cũng hay đấy.
– Mấy năm trước chúng tôi cũng đi quyên góp từ thiện, nhưng gần đây thì những
nhà giàu có thể tìm tới chúng tôi đều đã đến cả rồi, họ cũng đã quyên góp
nhiều năm, bây giờ cũng chả còn hứng thú gì với việc này nữa, thế nên việc
quyên góp từ thiện ngày càng khó.
Lạc Ngưng thở dài.
Lâm Vãn Vinh bụng bảo dạ, thế cũng phải thôi, cô đến lần đầu, người ta còn nể
mặt tổng đốc cha cô, thế nào cũng phải giúp đỡ ít nhiều. Nhưng hết lần này đến
lần khác, cứ đến nhà người ta mãi, cha cô lại chẳng cho người ta được cái gì,
thì làm người ta còn đâu nhiệt tình nữa. Người tốt thì có, nhưng không thể cứ
như thế mãi. Lâm Vãn Vinh là một tên đại lừa bịp, tất nhiên chẳng phải là nhà
từ thiện gì, hắn nghĩ một lúc rồi hỏi:
– Các cô đã nhận nuôi bao nhiêu đứa trẻ rồi? Tầm bao nhiêu tuổi?
Lạc Ngưng gật đầu nói:
– Có hơn mười đứa, lớn thì mười một mười hai tuổi, nhỏ thì ba bốn tuổi.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc một lúc:
– Lạc tiểu thư, việc từ thiện này, ta có thể góp….
– Ôi thật à? Đa tạ huynh. Lâm đại ca, ta xin thay mặt bọn trẻ cảm ơn huynh!
Lạc Ngưng chưa kịp nghe hết đã vội cho rằng hắn đồng ý liền vui sướng khôn
xiết.
Lâm Vãn Vinh nhăn nhó cười:
– Lạc tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi, tôi không định góp tiền.
Lạc tiểu thư “à” một tiếng, sắc mặt tràn trề thất vọng. Lâm Vãn Vinh thầm
nghĩ, con a đầu này, cứ nghĩ tiền thì dễ kiếm lắm sao. Đây đều là tiền mồ hôi
nước mắt của Xảo Xảo, làm gì có chuyện để cô ngồi mát ăn bát vàng như thế.
– Thế nhưng, ta có thể góp ý tưởng.
Lâm Vãn Vinh nói tiếp.
Lạc Ngưng cũng chả vui vẻ gì hơn. Vì việc này cô đã phải chạy khắp nơi, kết
quả đều như nhau cả, không thất vọng sao được. Lâm Vãn Vinh lại thở dài, thầm
nghĩ: “đại tiểu thư như cô suốt ngày chỉ muốn làm việc tốt, nhưng lại không
nghĩ rằng việc tốt của cô cũng làm người ta nhẵn túi à, lâu dài thế mãi sao
được.”
– Để ta góp ý kiến cho cô. Lạc tiểu thư, chẳng phải cô là Kim Lăng đệ nhất
tài nữ hay sao? Bạn bè của cô cũng đều là tài tử tài nữ cả. Thế thì trình độ
thư họa đều không tồi. Sao không thu thập tác phẩm của mọi người lại, định
ngày chiêu tập những đại gia thích chữ nghĩa rồi tổ chức bán đấu giá từ thiện?
Lâm Vãn Vinh hiến kế.
– Bán đấu giá từ thiện? Bán đấu giá là sao?
Lạc Ngưng hỏi.
Bấy giờ hắn mới giải thích khái niệm bán đấu giá cho Lạc Ngưng nghe một hồi,
cô nàng trầm ngâm một lúc thầm nghĩ cách này quả thực rất tuyệt, không những
làm rạng thêm tiếng tăm của các tài tử tài nữ mà còn thu về được rất nhiều
tiền, quả là rất có lý.
Lạc Ngưng gật đầu:
– Lâm đại ca, bán đấu giá mà huynh nói ta chưa nghe thấy bao giờ, cũng không
biết kết quả ra sao, nhưng ta có thể thử xem. Có điều, có thật là sẽ có nhiều
người đồng ý đem nhiều tiền ra để mua tranh chữ không?
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Tất nhiên rồi, các cô đều là tài tử tài nữ mà, rồi đây đại gia thư hoạ đều
sinh ra từ nhóm các cô. Nhưng người có nhãn quang đều sẽ chịu rút hầu bao ra
thôi. Ngoài ra cô cũng còn có thể thích đáng mà đem lại cho họ những món hời.
Ví dụ, trên những bức thư hoạ đó ghi thêm tên tuổi người mua vào, rồi ghi lại
thiện cử của họ vào sổ, như thế họ vừa được tiếng vừa được miếng, danh lợi
song toàn, tốt quá còn gì?
Lạc Ngưng cắn răng đáp:
– Được, ta sẽ đi vận động bọn họ thử xem.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Cô cứ thử thoải mái đi, ta đảm bảo cô sẽ vừa ý, nếu khi ấy mà bán chạy thì
nhớ để lại cho tôi vài bức với nhá.
Lạc Ngưng cười, không nói gì nữa. Hắn lại nói tiếp:
– Thế này đi, nếu đã có lòng thương người như vậy thì ta sẽ giúp đến cùng.
Thế nhưng chuyện tiền bạc này cũng phải cân nhắc, những đứa trẻ đó nếu chỉ đưa
cho chúng ít tiền, có thể nuôi sống được chúng, nhưng mai sau sẽ làm thế nào?
Cô không thể nuôi chúng cả đời được. Dạy người ta ăn cá không bằng dạy người
ta tự bắt cá ăn. Mấy đứa lớn cô cứ đưa tới tửu lâu để chúng tôi dạy dỗ, để
chúng nó học việc bếp núc đi, còn Pháo đường, cứ ăn ở ngủ thoải mái, lương
tính theo tháng. Bởi vì chúng còn đang học nghề, tạm thời ít thôi, mỗi tháng
năm lượng, có được không?
Lạc Ngưng cảm động đáp:
– Lâm đại ca, huynh suy tính chu đáo quá, ta chỉ suy nghĩ làm sao nuôi chúng,
chứ không nghĩ đến chuyện dạy chúng chút bản lĩnh tự lập. Đa tạ huynh lắm lắm,
Lâm đại ca ạ.
“Cám ơn ta ư? Ha ha” Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm thấy nực cười: “lão tử bây
giờ thuê trẻ con làm việc, ở thế giới kia là ra hầu toà rồi, ở thế giới này
lại được người ta cảm ơn.” Hắn là kẻ làm ăn, những việc thua lỗ thì quyết
không làm. Đằng nào ở tửu lầu cũng thiếu tay chân, mấy đứa nhỏ bây giờ một
tháng tiêu tiền chả đáng bao nhiêu, tận tâm dạy bảo mai này sẽ trở thành cốt
cán của tửu lâu, thế này gọi là có tầm nhìn xa trông rộng.
– Đúng rồi, chẳng phải cô có hai việc hay sao? Đây mới là việc thứ nhất, cũng
coi như giải quyết xong rồi, nói tiếp việc thứ hai xem.
Lâm Vãn Vinh cười và hỏi.
Vừa nói hết, Lạc Ngưng lại ngượng ngùng cúi đầu xuống. Lâm Vãn Vinh thấy thế
liền hiểu ngay được vụ này chạy đâu cho thoát, đều là nhằm tới tiền cả.
– Lâm đại ca, Kim Lăng chúng tôi hàng năm đều có Tái Thi hội, năm nay là lần
thứ mười rồi. – Lạc Ngưng khẽ đáp.
Tái Thi hội? Trò này cũng có vẻ hay hay, nhưng mà chẳng dây mơ rễ má gì đến ta
hết, đều là mấy tài tử tài nữ các ngươi bày ra để làm dáng với thiên hạ, cuối
cùng cũng là một hội tương thân với nhau, có can gì đến ta?
– Vẫn là việc vay tiền phải không?
Chỉ có chuyện tiền bạc mới có thể khiến cho người rộng rãi khoáng đạt như Lạc
Ngưng thành ra thế này.
Lạc Ngưng càng cúi đầu xuống, ngập ngừng nói:
– Vẫn thiếu một nghìn lượng bạc.
Lâm Vãn Vinh giật bắn mình, trời ạ. Sao mà nhiều thế? Cái hội thơ vớ vẩn này
mà lãng phí nhiều tiền đến thế sao? Mấy công tử tiểu thư này đúng là ném tiền
qua cửa sổ. Cô Lạc Ngưng này đúng là thấy tửu lâu của ta mỗi ngày kiếm nhiều
tiền nên mới đặc biệt chạy tới hoá duyên đây mà. Nhưng một nghìn lượng bạc,
tửu lâu phải hai ba ngày mới kiếm được, cô tưởng moi tiền ra mà dễ thế sao?
Hắn lúng túng lắc đầu, Tiểu Lạc, cô thật thà quá. Nhưng bà chị tài nữ này chả
hiền lành tí nào. Dù gì người ta cũng có câu “Thỏ không ăn cỏ quanh hang của
mình”, cô ta lại cứ được đằng chân lân đằng dầu, hay nghĩ là Xảo Xảo sẽ không
biết từ chối là gì? Được, Xảo Xảo là vợ ta, mọi việc đều nghe lời ta.
Lâm Vãn Vinh đang căm giận bất bình, bỗng nghe Lạc Ngưng nói:
– Thực ra ta cũng không tiện nói với Xảo Xảo, nhưng trước mắt thời gian bức
bách, mấy lần trước những đại gia trong thành Kim Lăng chúng ta cũng đều đến
tìm cả rồi, lần này khó mà quyên góp tiền.
Một ngàn lượng đâu phải là ít. Ở Kim Lăng thành, số đại gia đủ khả năng tài
trợ một nghìn lượng cho cái cuộc thi thơ thẩn chết tiệt này cũng chỉ đếm trên
đầu ngón tay, thế nên đi đâu cũng bị từ chối là phải, mà Lạc Ngưng lại không
chịu dựa vào thế cha mình nên mới lâm vào đường cùng là đến tìm Xảo Xảo.
Lâm Vãn Vinh hỏi:
– Tái Thi hội của các cô chẳng phải là do hội viên tổ chức ra đấy sao? Sao
không thu tiền của họ, ví dụ như lệ phí ghi tên chẳng hạn.
Lạc Ngưng lắc đầu:
– Tông chỉ của hội thi là phải phát hiện ra thật nhiều nhân tài, còn nếu thu
tiền thì ở đây e không được minh bạch.
Lâm Vãn Vinh gật đầu. Ở thế giới trước hắn từng thấy nhiều cuộc thi người mẫu,
thi tài năng, cái nào mà sau lưng chả có trao đổi phong bì với quyền sắc? Lạc
Ngưng ý thức được điều này quả là hạn hữu.
Lâm Vãn Vinh trầm tư một lúc rồi hỏi.
– Thế lần thi này các cô đã mời những ai?
Thấy giọng điệu hắn có chút mềm dẻo, Lạc Ngưng vội vàng đáp:
– Tái Thi hội danh tiếng vang xa, sẽ có rất nhiều tài tử từ khắp Giang Tô
tới, đến lúc đó sẽ còn có học chính đại nhân giá đáo, có thể gọi là vô cùng
náo nhiệt.
Học chính Đại nhân đích thân tới thăm, bọn tài tử thế nào cũng bon chen đổ xô
tới. Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:
– Lạc tiểu thư, một nghìn lượng này cứ để ta, nhưng ta có vài điều kiện.
– Lâm đại ca có điều kiện gì xin cứ nói.
Lạc Ngưng như người chết đuối vớ được cọc.
– Điều kiện của ta rất đơn giản.
Lâm Vãn Vinh cười:
– Thứ nhất, lần thi này phải treo biển Thực Vi Thiên của chúng tôi lên, gọi
là nhà tài trợ độc quyền cho Kim Lăng Tái Thi hội.
– Điều này…
Lạc Ngưng chần chừ một lát, cô lập tức nghĩ đến điều mấu chốt bên trong, thầm
nghĩ, con người này đúng là gian xảo, bất cứ cơ hội nào cũng không bỏ qua.
Nhưng tiền lệ này trước giờ chưa có, Lạc Ngưng nhất thời cảm thấy khó xử.
Lâm Vãn Vinh cười:
– Lạc tiểu thư, điều này có gây tổn thất gì cho cô đâu, lại có lợi cho Thực
Vi Thiên của ta, thế là trọn vẹn đôi đường, tốt quá còn gì?
Lạc Ngưng do dự một hồi, cắn răng đáp:
– Được, tôi đồng ý với huynh.
Lâm Vãn Vinh cười nhạt:
– Thế gọi là lãi kép, Lạc tiểu thư, không phải khó xử như thế. Ngoài ra, tôi
muốn những vật dụng của các cô, nào là văn phòng tứ bảo mực giấy bút nghiên,
thuyền quan thuyền hoa, đèn ***g tơ lụa, giấy đi cầu, khăn mặt… đều phải in
biểu tượng của Thực Vi Thiên ta.
Bòn tiền của ta, lão tử phải quảng cáo chứ, để Thực Vi Thiên có mặt ở khắp
nơi, thọ sánh với trời, kiếm lại gấp trăm gấp ngàn số tiền đã mất. Lâm Vãn
Vinh thầm nghĩ.
Lạc Ngưng vừa bực vừa phiền, ở đâu ra điều kiện như thế chứ, mấy tên tài trợ
kỳ trước tuy cũng vào hạng xỏ lá, nhưng chưa thấy ai mặt dày mười phân được
như tên Lâm Vãn Vinh này. Nàng thở dài, nếu thế thì, mội hội thi vốn cao nhã
thanh tao bỗng chốc lại trở nên hôi tanh mùi tiền mất, cũng không hiểu vì sao
tên này lại nghĩ ra lắm điều kiện hà khắc đến thế.
Lâm Vãn Vinh thì chả cần biết hôi tanh cái gì hết, đây chỉ là ai cần gì thì
lấy cái đó, làm ăn là trên hết. Bọn tài tử tài nữ thối tha các ngươi cứ chơi
với thứ văn chương dương xuân bạch tuyết, còn lão tử đây chỉ thích văn học
quần chúng là đủ.
– Lạc tiểu thư, cô không phải lo, để tỏ thành ý, Thực Vi Thiên chúng tôi sẽ
đặc biệt cung cấp một vài tặng phẩm cao quý cho hội thi lần này.
Lâm Vãn Vinh cười đề xuất.
Lạc Ngưng hỏi ngay:
– Tặng phẩm gì thế?
– Phàm là giai nhân tài tử tham gia hội thi, chúng tôi đều tặng một ô giấy
dầu miễn phí.
Lâm Vãn Vinh ha hả đáp.
– Chỉ e là phải in biểu tượng của Thực Vi Thiên lên mà thôi.
Lạc Ngưng rầu rĩ nói.
Lâm Vãn Vinh sung sướng cười:
– Cần cái gì thì lấy cái đó mà thôi.
Thử tưởng tượng Kim Lăng một ngày mưa, trên đường phố bỗng tràn ngập ô giấy
dầu, trên đều in ba chữ Thực Vi Thiên, thì Thực Vi Thiên này chả lãi quá. Lạc
Ngưng phục sát đất tên đang đứng trước mặt mình. Trước đây cảm thấy hắn rất có
học thức, đối nhân xử thế cũng rất đặc biệt. Ai ngờ lần này lại khiến cho mình
khổ đủ đường.
Nàng thở dài, thầm nghĩ không hiểu sao hắn lại vẽ ra được cái trò quỷ này, cứ
thế này, Tái Thi hội nghiễm nhiên biến thành hội quảng cáo của riêng nhà hắn
rồi. Trong lòng Lạc Ngưng rợn ngợp cái cảm giác dê non sập bẫy cáo già, khóc
không ra nước mắt.