Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 81: Yêu Thỉnh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tiến độ của CPGD dạo này đang chậm, do một số dịch giả trả lại hơn 15 chương,
Melly hiện giờ khó tìm được ai làm thay. Mình thì còn rất nhiều chương phải
biên dịch nữa, chưa kể phải lo làm bên PLTDT.

Melly cho chém hội đồng tử 1 chương mà ế ẩm:06(1):, bây giờ thiệt không biết
giải quyết sao để có truyện đều đặn. Mong các con nghiện cùng chung tay giúp
đỡ để truyện mau ra nhanh hơn.

Lâm Vãn Vinh thấy bộ dạng khó xử của Lạc Ngưng, bèn hỏi:

– Lạc tiểu thư, cô thấy điều kiện của ta quá đáng sao?

Lạc Ngưng khẽ chau mày, nhỏ nhẹ đáp:

– Lâm đại ca, những điều kiện này, quả thật khó thực hiện.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:

– Lạc tiểu thư, thế này mà gọi là làm khó nhau sao? Ta thấy chưa chắc đâu. Cô
có bao giờ nghĩ, đi quyên góp tiền của người khác như thế, trong mắt cô tuy là
có trăm nghìn lý do, nhưng trong mắt người khác cũng là làm khó cho người ta
không?

Lạc Ngưng khẽ cắn môi, cúi đầu trầm tư.

– Quyên tiền đúng là có lý do, nhưng tiền mỗi người kiếm được đều đâu có dễ,
mồ hôi nước mắt cả. Ta nói câu này hơi khó nghe, Lạc tiểu thư, cô đừng chỉ
nhìn vào túi tiền của người ta mà hãy nhìn cả vào đắng cay sau lưng họ nữa,
mỗi xu kiếm được một ngày, muốn tiêu cũng phải lo nghĩ đủ bề. Cho dù tiền họ
kiếm được là không trong sạch, nhưng người ta cũng phải gánh chịu bao xỉ vả và
nhục nhã, họ cũng phải bỏ ra nhiều thứ. Việc từ thiện, cố nhiên nên làm, nhưng
trong thiên hạ làm gì có cơm ăn miễn phí. Cô muốn có được mấy thứ đó mà lại
không muốn trả giá, thiết nghĩ, những việc làm tốt đẹp như thế thì chẳng đến
lượt cô đâu.

Lâm Vãn Vinh tự đắc lên mặt nói. Lạc Ngưng ngẫm nghĩ lời nói của hắn, bỗng
dưng phì cười:

– Lâm đại ca, muội công nhận những lời huynh nói rất đúng. Nhưng nói đi nói
lại, huynh cho chúng tôi cơ hội, lần Tái Thi hội này há chẳng phải cũng là cơ
hội của huynh đó sao? Giống như huynh nói, thế gọi là lãi kép, huynh có bị
thiệt thòi đâu.

Lâm Vãn Vinh phá lên cười, con a đầu này cũng khá thông minh, nói chuyện với
nó cũng không phải quanh co nhiều, liền đáp:

– Nói như vậy thì… Lạc tiểu thư, cô đồng ý điều kiện của ta rồi phải không?

Lạc Ngưng cười:

– Lâm đại ca, đề nghị vừa rồi của huynh, muội nghĩ là có thể đáp ứng. Chỉ cần
chúng tôi viết mấy lời lên thiết kế hoa văn này, cho mọi người và nhớ biểu
tượng của các huynh, lại không ảnh hưởng tới không khí tao nhã của Tái Thi hội
là được rồi. Huynh thấy thế có được không?

Lâm Vãn Vinh gật đầu, cũng biết đây là những gì cô ta có thể làm hết mức. Ở
thời đại này, quảng cáo vẫn là một việc mới mẻ, nếu làm quá tay khéo lại phản
tác dụng.

Lạc Ngưng bỗng thở dài:

– Lâm đại ca, huynh trông muội đi khắp nơi để quyên tiền cho hội thi, có phải
có chút coi thường không?

Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị đáp:

– Còn phải xem mục đích của cô đã. Nếu cô chỉ muốn kiếm chút tiếng tăm, tuyên
truyền cho cái mỹ danh Kim Lăng đệ nhất tài nữ của cô, thì ta có chút coi
thường, nhưng tin chắc cô không phải hạng người như thế.

Lạc Ngưng cảm động cười:

– Lâm đại ca, đa tạ huynh đã nói thật trước mặt muội. Thật ra, mỗi người đều
có những ước muốn. muội cũng không phải ngoại lệ, từ bé đã thích thơ từ ca
phú, đã tập hợp các tài tử tài nữ trong thiên hạ lại, mọi người cùng nhau thoả
thích nói chuyện, sáng tác thi phú. Đây chính là ước vọng của muội. Còn cái
danh tài nữ chi đó chỉ là hư danh, còn là gánh nặng nữa, có gì hay đâu.

Người con gái như Lạc Ngưng đây, sinh trưởng trong gia đình phú quý, có ước
muốn như thế cũng không lạ. Điều hiếm có là cô ấy có thể quan tâm đến những cô
nhi không người chăm sóc kia. Về điều này mà nói, quả là một cô gái thú vị.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

– Mỗi người đều có quyền theo đuổi ước muốn của mình. Lạc tiểu thư, ta rất
khâm phục dũng khí của tiểu thư. Nhưng ước muốn và thực tại cũng có khoảng
cách, tuyệt đối không nên quá đắm chìm trong mộng tưởng mà thoát ly thực tại.

Nói xong lời này, hắn thầm thở dài, phụ nữ đều là những nhà chủ nghĩa lãng
mạn, luôn thích tự vẽ ra một tương lai đẹp đẽ mà chẳng hề hay biết nỗi gian
khổ của cõi đời này.

Lạc Ngưng cảm động:

– Lâm đại ca, đa tạ lời khuyên bảo thẳng thắn của huynh, muội xin ghi lòng
tạc dạ, nhưng mà…

Cô bỗng mỉm cười nói tiếp:

– Tái Thi hội lần này huynh đưa ra một vài điều kiện, thế muội cũng có thể
đưa ra một yêu cầu nho nhỏ chứ?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:

– Cô còn có yêu cầu gì à? Đã nói rồi, một ngàn lượng là một ngàn lượng, thêm
một lượng nữa ta cũng không đào thêm được. Ta bủn xỉn lắm, một xu cũng không
được.

Lạc Ngưng cười phá lên:

– Lâm đại ca không cần phải nói đùa như thế. Yêu cầu này của muội không liên
quan tới tiền bạc, chỉ là thay mặt bản thân đưa ra thôi.

– Bản thân cô?

Lâm Vãn Vinh cũng cười:

– Bản thân cô đưa ra yêu cầu gì? Đừng có suy nghĩ không an phận đấy nhé, con
người tôi nguyên tắc lắm.

Lạc Ngưng nghe hắn pha trò, chỉ cười nói:

– Muội muốn mời Lâm đại ca đến tham gia Tái Thi hội lần này.

– Mời ta tham gia?

Lâm Vãn Vinh giật thót, thế không phải là xỏ hắn sao? Hắn cũng có chút hiểu
biết, học thuộc mấy bài tiểu thi còn được, những thứ khác thì quả thực không
làm nổi. Hội thi đó tức cảnh làm thơ, phải dựa vào thực lực, không làm bậy
được.

– Lạc tiểu thư, thế này chẳng phải là cô cố tình làm xấu mặt ta sao? Dựa vào
kiến thức của ta, mấy việc ngâm thơ viết câu đối ta làm sao nổi?

Một phút khiêm tốn hiếm có có Lâm Vãn Vinh.

Lạc Ngưng lắc đầu, thành thật trả lời:

– Lâm đại ca nói sai rồi. E là huynh chưa biết, bốn bức thiên cổ tuyệt đối
treo trên lầu bốn ở Thực Vi Thiên, không chỉ nổi tiếng khắp Kim Lăng thành mà
còn vang danh tới chư huyện Giang Tô này, mỗi ngày các tài tử đến thưởng thức
bộ thiên cổ tuyệt đối này nườm nượp không ngớt… Nếu huynh không có tư cách
tham gia Tái Thi hội lần này thì trong Kim Lăng thành này còn có mấy người?

Đấy, đa tài khổ thế đấy, Lâm Vãn Vinh tự mãn lắc đầu thở dài:

– Được lời mời của Lạc tiểu thư là một việc đáng cho người ta ngưỡng mộ. Nếu
đã thế, ta xin đến học hỏi một phen. Nhưng cũng xin nói trước đừng bắt tôi làm
thơ từ gì cả, con người tôi quen tính khiêm nhường. Các cô cứ ngâm thơ, còn ta
ngồi uống rươu, ngắm mỹ nữ là đủ vui.

Bỗng hắn đổi giọng, nói:

– Nhưng ta vẫn có chút lo lắng.

– Lâm đại ca lo lắng chuyện gì?

– Điều ta lo là, nhỡ chẳng may đoạt mất cái tên Kim Lăng đệ nhất tài tử thì
thật ngại quá.

Hắn dương dương tự đắc nói.

Trông bộ dạng kinh ngạc của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cười đáp:

– Còn ai xứng danh đệ nhất tài tử tính ngược từ dưới lên trên như ta chứ?

Lạc Ngưng che miệng cười:

– Lâm đại ca khiêm tốn quá rồi. Nếu huynh mà là đệ nhất đếm từ dưới lên thì e
rằng ở Kim Lăng này chẳng còn tài tử nữa.

Vị tiểu thư này đánh giá ta cao quá, Lâm Vãn Vinh được khen ngợi nhưng lại có
chút âu lo, may mà đầu óc hắn vẫn tỉnh táo không thì đã bị làm cho lú lẫn,
liền gật đầu:

– Nếu đã thế, thì lần này ta sẽ đi uống rượu thưởng hoa một phen thôi.

Lạc Ngưng nghe hắn ví hội thi với chuyện ngắm hoa uống rượu, trong lòng thấy
bực tức mà vẫn buồn cười, thở dài đáp:

– Huynh chỉ muốn đến uống rượu thưởng hoa thôi thì cũng được, lúc đó không
chỉ có tài tử khắp nơi đổ về mà có cả các thiên kim tiểu thư khuê khác cũng
quá bộ ghé thăm, đại ca huynh tinh thật đấy. Những đợt thi trước đều có nhiều
giai thoại về các tài tử giai nhân, lần này tôi tin rằng cũng không để Lâm đại
ca thất vọng.

Đấy, ta biết mà, hội thi thơ thẩn cái quái gì chứ, ruốt cuộc cũng chỉ là hội
tập hợp người quen. Nhưng mà nếu được đi ngắm mỹ nữ thì cũng bổ mắt. Lâm Vãn
Vinh thầm nghĩ.

Thấy Lạc Ngưng vẻ mặt an nhiên, có vẻ như vô cùng trông mong hội thi lần này,
hắn không nhịn được cười:

– Ta quên mất, Lạc tiểu thư cũng là cô nương khuê các đang chờ người dạm hỏi,
những giai thoại như thế e là nên đều để cho Lạc tiểu thư cả.

Lạc Ngưng chỉ cười nhạt:

– Những lời Lâm đại ca nói chỉ là trêu chọc tôi phải không. Lạc Ngưng tuy là
nhất giới nữ tử, nhưng những chuyện trai gái, trước giờ chưa từng nghĩ đến,
Lâm đại ca đừng đùa nữa.

Thấy vẻ mặt Lạc Ngưng thản nhiên, không chút dao động, Lâm Vãn Vinh trong lòng
vài phần kính phục. Người con gái này quả là biết chừng mực. Lạc Ngưng là tỷ
tỷ của Lạc Viễn, với nguyên tắc thỏ không ăn cỏ quanh hang của mình, hắn cũng
không đùa cợt quá mức nữa. Có điều hắn lại quên rằng mình đã ăn mất cả hang
của Xảo Xảo.

Lạc Ngưng là một người con gái rất có chủ kiến, nói xong chuyện bèn vội vã đi
mất, nói là hội thi sắp đến gần, công việc chuẩn bị tất bật không thể ở lại
lâu. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, lúc cần tiền của ta thì có nói như thế đâu, xem
ra cũng là một kẻ khôn khéo so bì được với lão tử ta đấy.

Lạc Viên và Đổng Thanh Sơn không lâu sau đã quay về, hai người trông thấy Lâm
Vãn Vinh liền không khỏi bàng hoàng, Đổng Thanh Sơn vui mừng nói:

– Đại ca, huynh đã về rồi.

Lạc Viễn đứng đằng sau, mặt cũng tràn đầy phấn khởi. Lâm Vãn Vinh cười:

– Không về thì làm gì nữa? Chẳng nhẽ ở lại ăn tết trong ổ cướp hay sao?

Lạc Viễn cũng cười:

– Đệ và Thanh Sơn nghe tin huynh quay về lập tức đến Tiêu gia, ai ngờ ngồi
trong phòng khách đợi huynh cả trưa mà không thấy đâu, chỉ khổ Quách công tử
phải ngồi tiếp chuyện bọn đệ nửa ngày trời.

Trước mặt em vợ, Lâm Vãn Vinh đâu thể nói là cả buổi chiều trốn việc đi tán
gái, chỉ đành cười:

– Lúc chiều có chút việc gấp, Tiêu đại tiểu thư phái huynh tới Thê Hà tự.

Đổng Thanh Sơn kinh ngạc:

– Đại ca, huynh làm gì được Tiêu đại tiểu thư rồi sao?

Trời ơi, Thanh Sơn sao vẫn thô tục quá vậy, nhưng mà cái chữ “làm” này cũng
khá tinh tế, ta thích! Lâm Vãn Vinh nhịn cười, nói:

– Chưa được gì, chỉ đang làm thôi.

Đổng Thanh Sơn đọc sách vở chẳng bao nhiêu, chỉ nghĩ gì nói nấy nhưng lại rất
hợp khẩu vị Lâm Vãn Vinh. Lạc Viên kia cũng chẳng phải là hạng công tử học
hành đứng đắn gì, chỉ gắng nhịn cười, nói với Lâm Vãn Vinh:

– Đại ca, nghe nói Tiêu đại tiểu thư thường xuyên, bôn ba bên ngoài, đệ chưa
từng gặp cô ta. Chỉ nghe đồn cô ta sắc đẹp chim sa cá lặn, quốc sắc thiên
hương, có cơ hội giới thiệu giúp đệ nhé.

Nói đến đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh chỉ có nước cười khổ, hai người hoàn toàn
không cùng một con đường, sao ta có thể giới thiệu giúp tiểu tử nhà ngươi
được. Nhìn ánh mắt ranh mãnh của Lạc Viễn, Lâm Vãn Vinh cười:

– Đúng là trông cũng xinh đẹp, nhưng tính khí thì còn phải xem đã, sao so bì
được với Lạc tiểu thư tỉ tỉ của đệ.

– Đúng rồi, đại ca, tỷ tỷ của đệ đến tìm huynh làm gì?

Lạc Viễn đang đi lên thì bắt gặp Lạc Ngưng đang rời khỏi, chẳng nói một câu.

– Tỷ của đệ á, là cô ta gửi thiếp mời ta đến.

Lâm Vãn Vinh cười the thé, đem kể hết chuyện Lạc Ngưng cầu cứu mình ra.

Lạc Viễn cũng biết đến hội thi thơ lần này, liền gật đầu:

– Đại ca, tỷ tỷ này của đệ á, cái gì cũng tốt, có điều hơi cứng rắn quá. Việc
hội thi lần này có phải riêng mình tỷ ấy xuất đầu lộ diện đâu? Cái tên Kim
Lăng đệ nhất tài tử Hầu Dược Bạch kia, chủ động nhận gánh vác việc từ thiện
lại bị từ chối.

Điển cố Kim Lăng đệ nhất tài tử và Kim Lăng đệ nhất nữ tử này Lâm Vãn Vinh
cũng biết, hắn cười ha hả:

– Ta lại nghe nói cái tên tiểu Hầu này theo đuổi tỷ tỷ của đệ chặt lắm.

Lạc Viễn gật gù:

– Quả đúng là như thế. Họ cùng ở trong một thi xã, cơ hội gặp mặt cũng nhiều,
tên Hầu Dược Bạch đó thường mượn cớ đến tìm tỷ ấy nói chuyện thơ từ, đệ thấy
mà phát bực chứ đừng nói người khác. Đệ cho rằng tỷ tỷ không đồng ý để hắn
giúp cũng có lý.

Lạc Ngưng quả là một người con gái có chí khí, Lâm Vãn Vinh nhớ lại lời cô ta
từng nói, thở dài:

– Tỷ tỷ của đệ là một người dám theo đuổi ước mơ. Làm được điều này không
phải dễ.

Lạc Viễn nhìn Lâm Vãn Vinh một lát, bỗng cười:

– Đại ca, đệ khuyên huynh đừng có ý định gì với Lạc tỷ thì hơn.

– Phì…!

Lâm Vãn Vinh đang uống một ngụm nước trà liền phun ra tung toé. Cái tên tiểu
Lạc này, thật đúng là “Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” *, nói chuyện thẳng
thừng, lão tử thật không chịu nổi. Xem ra chọn hắn làm tiểu đệ quả là không
lầm.

– Tiểu Lạc à, nếu đệ đã nói thẳng như thế thì ta cũng không ngại nói thẳng
với đệ.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai Lạc Viễn:

– Huynh chả có hứng thú gì với tỷ tỷ của đệ hết, mang cái danh tài nữ, ta chỉ
dám đứng từ xa mà ngưỡng vọng. Đệ về bảo với cô ấy là, tuyệt đối đừng có mà
thích ta đấy nhé. Ta đây sức cuốn hút lớn, ai từng tiếp xúc cũng đều biết cả.

Thanh Sơn đứng bên nói:

– Đại ca, đệ thấy Lạc tiểu thư rất tốt, trông cũng dễ coi, lại là bạn thân
với Xảo tỷ của đệ. Hai người ở cùng nhau không đánh nhau đâu, nếu không thì
huynh cứ lấy Lạc tiểu thư, rồi cũng làm bạn luôn với tỷ tỷ của đệ.

Trời đất ơi, cái đồ súc sinh. Ngươi rốt cuộc muốn tốt cho ta hay muốn tốt cho
chị ngươi, những lời này mà cũng nói ra được. Ta đâu phải hạng người tuỳ tiện
như vậy?

Lạc Viễn ha ha cười:

– Đại ca, không phải là đệ coi thường huynh đâu nhé. Tỷ tỷ của đệ từng nói, ý
trung nhân của tỷ ấy phải là một kỳ nam tử cái thế, từng trải sự đời, tấm lòng
rộng mở, phải có trí tuệ, văn võ song toàn, thiếu một là không được.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

– Sao những ưu điểm này của ta, tỷ tỷ nhà đệ đều phát hiện ra vậy?

Lạc Viễn cười phá lên, hắn và Lâm Vãn Vinh biết nhau đã lâu, sớm quen với tính
cách của Lâm Vãn Vinh, phải nói là thông minh cơ trí, đại ca mà nhận là thứ
hai thì chẳng còn ai dám cho mình đứng thứ nhất. Thế nhưng mặt văn thái phong
lưu thì còn kém lắm. Lần trước ở Diệu Ngọc phường, không biết hắn học vỡ lòng
ở đâu được một bài tiểu thi, đánh cắp trái tim của Thái Tiên Nhi tiểu thư. Cửa
văn thái phong lưu thì chắc chắn thông qua nổi, chỉ luận được võ công sát
địch, thế nên Lạc Viễn chân thành khuyên đại ca tránh xa tỉ tỉ, thực sự hắn đã
từng thấy quá nhiều trường hợp bị đả kích rồi.

Lâm Vãn Vinh nghĩ: “Nha đầu này nhãn quan cũng cao gớm, văn thái võ công gì
chứ, có kiếm ra cơm không? Lão tử có tuyệt thế thần công thần thương hộ thể mà
còn không thể kiếm tiền nuôi gia đình được. Bọn nha đầu này đọc tiểu thuyết
tình cảm nhiều quá rồi chắc, nằm mơ giữa ban ngày. Tưởng lão tử phải chu toàn
mọi việc từ trên xuống dưới, coi trọng việc thi thố mấy kì thuật kia nhằm theo
đuổi tiểu nha đầu ngươi hết lòng ư, e rằng ngươi quá cao ngạo rồi, đối với
việc này lão tử không chút hứng thú.”

Ba tên cùng phá lên cười, kết thúc một đề tài thô thiển. Lâm Vãn Vinh và hai
huynh đệ lại nói những chuyện đã gặp phải mấy ngày nay, Lạc Viên căm hận nói:

– Bọn phỉ nhân của Bạch Liên giáo này thật điên cuồng, chúng cướp bóc giết
chóc khắp Kim Lăng, vô ác bất tác. Đáng tiếc dưới tay cha đệ đều là mấy quan
binh tuần phòng, không làm gì được bọn Bạch Liên giáo. Đô chỉ huy sứ đốc ban
Trình Đức phái lục doanh tới, nhưng lão già này hình như có quan hệ với bọn
Bạch Liên giáo.

Từ đêm đó, Đào Đông Thành dẫn binh mã lục doanh xông lên núi, Lâm Vãn Vinh
liền hiểu ra ngay Trình Đức, Đào Đông Thành và Bạch Liên giáo có câu kết với
nhau, đứng sau lưng ba tên này còn có một chủ tử khác. Nhưng đáng tiếc hôm đó
không nhìn thấy diện mạo tên chủ tử này, giọng nói cũng không nghe thấy, trong
lòng hắn thấy nuối tiếc. “Nhưng tập hợp nổi thế lực ba phương lại một chỗ, tên
chủ tử này thế vị không phải tầm thường,” Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: “Lão Lạc Mẫn
tổng đốc Giang Tô cha của tiểu Lạc này cũng nên suy xét lại, lúc nào bớt chút
thời gian sang thăm viếng lão hồ li đấy thì hơn.”

– Phải rồi, tiểu Lạc, dạo này Hồng Hưng và Hắc Long Hội ra sao rồi?

Lâm Vãn Vinh nghĩ đến việc này bèn hỏi.

Đổng Thanh Sơn vỗ bàn, hậm hực trả lời:

– Thằng Ngô Chính Hổ khốn nạn, càng làm càng không ra gì, bên Thành Nam gây
rối càng ngày càng nhiều, đều là do Ngô Chính Hổ chỉ điểm, nếu Lạc Viễn không
cố khuyên đệ thì đệ đã động thủ rồi.

– Ồ?

Lâm Vãn Vinh có vẻ thích thú, nhìn Lạc Viễn

– Tiểu Lạc, đệ thấy việc này thế nào?

Mắt Lạc Viễn bỗng sáng ngời:

– Không phải là không báo thù mà là chưa đến lúc, cứ cho chúng giương oai
diễu võ vài ngày đã. Chờ đúng lúc chúng đang đắc ý, chúng ta đã chuẩn bị đầy
đủ, tập trung lực lượng đánh một đòn thôi là chúng không dám ngạo mạn nữa rồi.

Lâm Vãn Vinh cười, được biết Trình Thụy Niên hậu thuẫn cho Hắc Long Hội, Lạc
Viễn đấu chí càng sục sôi. Trình Thụy Niên chỉ là hậu thuẫn cho Hắc Long Hội
mà thôi, Lạc Viễn lại là một trong những người gánh vác Hồng Hưng, chỉ dựa vào
thân phận này của Lạc Viễn, Hồng Hưng đã có được chỗ đứng bất bại rồi. Dựa vào
sự thông minh của Lạc Viễn và tài giỏi của Đổng Thanh Sơn, tuy giờ này thực
lực Hồng Hưng tạm thời còn yếu nhưng sẽ có đột khởi. Nói về chuyện của Hồng
Hưng, Lâm Vãn Vinh không muốn quan tâm quá nhiều, chỉ cần hai huynh đệ này là
đủ an tâm rồi. Những việc này cứ nhờ cậy vào họ, trải nghiệm trắc trở để mà
trưởng thành.

– À này tiểu Lạc, cha đệ có biết việc đệ gia nhập Hồng Hưng không?

Lâm Vãn Vinh chợt hỏi.

Lạc Viễn lắc đầu:

– Đệ cũng không rõ, cha chỉ bảo đệ phải thân cận hơn với đại ca, nói huynh là
quý nhân của Lạc gia, những việc khác đệ có hỏi cha cũng không nói.

“Quý nhân, quý cái đầu, lão già này, đúng là lão hồ li, nếu không ngoài dự
đoán thì việc Lạc Viễn gia nhập Hồng Hưng, Lạc Mẫn biết từ lâu rồi. Còn vì sao
lão không ngăn cản, một là vì lý do mình là quý nhân gì gì đó, mặt khác có lẽ
là muốn lợi dụng Hồng Hưng, chống chọi với Hắc Long Hội mà Trình Đức đang hỗ
trợ. Lôi kéo cả con trai vào cuộc, lão hồ li này bỏ ra không ít vốn đấy nhỉ,
sao lão lại tin tưởng ta nhiều thế?” Lâm Vãn Vinh nghĩ ngợi một lúc vẫn không
ra. Nhưng có một điều hắn dám khẳng định, cho dù lão hồ li này tự nguyện hay
là bị ép buộc, thì bây giờ lão vẫn đứng về phía mình, chạy đâu cho thoát.

Chắc mẩm rồi, Lâm Vãn Vinh ít nhiều yên tâm hơn, còn những vấn đề khác tốt hơn
hết là chờ khi nào có cơ hội gặp lão hồ li kia rồi nói sau. Ba huynh đệ lại
nói chuyện thêm một lúc, Lâm Vãn Vinh lo lắng cho bệnh tình của Xảo Xảo bèn đi
lên lầu, thấy ny tử này đang ngủ rất say, trong mộng còn lộ ra một nụ cười
ngọt ngào, thấy thế, Lâm Vãn Vinh thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.

Hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu Ngọc Sương, Thanh Tuyền và Xảo Xảo mà ở cùng
nhau thì liệu sẽ ra sao? Họ có đánh nhau không nhỉ? Ôi, điều này nghĩ mà nhức
đầu.

*Nói câu nào cũng dọa người ta kinh hãi

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận