Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 79: Xảo xảo bệnh liễu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nhị tiểu thư quay đầu lại vừa thấy người kia liền giật nảy cả người, khuôn mặt
đỏ hồng khẽ liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, trong lòng vừa thẹn vừa lo, đứng trân trân
tại đó.

Đại tiểu thư đi tới, kéo em gái ra sau, gằn giọng:

– Lâm Tam, ngươi làm cái gì đó?

“Chết, sơ suất quá, lại gặp phải mụ hổ cái này”, hắn chửi thầm trong bụng.

Bị bắt quả tang đang tán tỉnh em gái người ta, hắn tỏ vẻ không chút ăn năn,
dõng dạc đáp:

– Ô hay có làm gì đâu, ta chỉ cùng nhị tiểu thư nghiên cứu mấy thứ, xem ai
nhịn thở được lâu hơn thôi mà.

Đại tiểu thư tức giận nhìn hắn:

– Ngươi từ trước đến giờ có biết nói thật câu nào, làm sao ta tin được?

Rồi quay lại nói với nhị tiểu thư:

– Ngọc Sương, đừng sợ, nói cho tỷ nghe, tên bỉ ổi này có bắt nạt muội không,
tỷ cho nó biết tay.

Tiêu Ngọc Sương mặt đỏ bừng bừng, khẽ ngẩng đầu nhìn trộm Lâm Vãn Vinh, lại
cúi mặt xuống:

– Tỷ à, hắn có làm gì muội đâu, lúc nãy muội chỉ nói chuyện với hắn thôi mà.

Tiêu Ngọc Nhược nhìn cô em gái, không biết làm sao, dí tay lên trán Ngọc Sương
mà rằng:

– Con tiểu nha đầu này, chỉ được cái nhẹ dạ, rồi tới lúc bị hớ mới biết.

Tiêu Ngọc Sương chỉ nép bên chị “ừ” một tiếng, lại len lén làm mặt quỷ với Lâm
Vãn Vinh, hắn cũng cười với nàng một cái, trong lòng vẫn ngứa ngáy không yên.

Đại tiểu thư thấy ép hỏi mãi cũng không được gì, dùng dằng nữa cũng không hay,
liền kéo tay Ngọc Tiêu nói:

– Muội à, chúng ta và Lâm Tam đã trở về bình yên vô sự, bây giờ quay về phủ
với tỷ đi.

Không ngờ Ngọc Sương kiên quyết lắc đầu:

– Tỷ tỷ, muội đã thề trước mặt Bồ Tát ăn chay niệm phật một tháng. Tỷ đừng
bắt muội phản lại lời thề với Bồ Tát chứ.

– Quỷ nha đầu. – Đại tiểu thư âu yếm ấn vào mũi em gái, nhị tiểu thư ôm chị
cười ha ha, hai chị em lao xao một hồi.

Lâm Vãn Vinh đứng bên cạnh thấy rất buồn bực. Đại tiểu thư nhà này đối xử với
người khác thì tốt thế mà sao suốt ngày vặn vẹo mình đủ điều, cứ làm như mình
nợ cô ta mấy nghìn lạng bạc không bằng. Nhắc đến nợ tiền, là thật chứ đâu phải
giả, đây là túi tiền đầu tiên mà Lâm Văn Vinh kiếm được ở thế giới này, chẳng
phải là lợi dụng đại tiểu thư sao.

Hôm nay đại tiểu thư gặp lại em gái, tâm trạng vui vẻ. Hai chị em kéo tay nhau
vào phòng thiền nói chuyện. Đại tiểu thư đã nói hôm nay phải ở trong chùa Thê
Hà ăn chay với Ngọc Sương,còn sai bảo Vãn Vinh đi chuẩn bị đồ chay. Hắn không
có chút hứng thú gì với việc ăn chay. Nhìn hai chị em đang thỏ thẻ nuốt từng
miếng một, tự nhủ cái thứ nhạt nhẽo vô vị này họa may chỉ có hai chị em nhà
này thích ăn.

Hắn chờ mãi đến trưa, thực chất chờ đại tiểu thư đi cho khuất để tự tình với
Ngọc Tiêu. Nhưng đại tiểu thư cứ phòng hắn như đề phòng cướp, không cho đến
gần Ngọc Sương khiến chàng Lâm ưu tư như cua trong ***g hấp, bò ngang không
được, bò dọc chẳng xong.

Trời đất, cô em này muốn đề phòng lão tử ta sao. Được, muốn âm thầm tách Ngọc
Sương khỏi ta sao. Cho cô muốn phòng cũng không nổi.

Hắn bồn chồn đi đi lại lại trong chùa, gặp một nữ thí chủ lên thắp hương, cũng
liền giả vờ làm hương khách theo sau, liếc một lượt dung mạo thân hình người
ta. Không phải hắn có ý đồ gì xấu mà hoàn toàn là do buồn tẻ vô vị. Nếu hắn
không có cái vẻ thậm thà thậm thụt kia, thì khoác them một tấm cà sa, điểm
thêm sáu nốt hương trên cái đầu trọc thì trở thành một hoa hoà thượng chính
cống. Hắn liền tự mãn đặt tên cho hành động của mình bằng những ca từ hoa mỹ:
‘vĩ hành chi lang’

Điều đáng tiếc là đại tiểu thư rất khôn khéo, tuyệt không để một khoảng trống
nào cho Lâm Vãn Vinh đến gần nhị tiểu thư. Thấy việc tốt khó thành, Lâm Vãn
Vinh cũng không dềnh dàng nữa, lập tức âm thầm chuồn ra ngoài.

– Muội à, sau này nhớ phải tránh xa tên Lâm Tam một chút. Con người hắn chẳng
ra gì đâu.

Đại tiểu thư nhìn bóng Lâm Vãn Vinh mà nói.

– Tại sao hả tỷ tỷ? Lâm Tam là người rất tốt. Vừa có bản lĩnh lại đối tốt với
muội, hơn nữa, lần này tỷ và anh ta bị bọn cướp bắt đi, may mà có anh ta chăm
sóc tỷ còn gì?

Nhị tiểu thư thắc mắc.

Tiêu Ngọc Nhược nghĩ lại cảnh hắn và Tiêu tiểu thư kia trong sơn động ngày hôm
ấy, liền nhăn mặt nói:

– Tóm lại, hắn là kẻ xấu xa, chuyên môn bắt nạt đàn bà con gái chúng ta.

– Chuyên môn bắt nạt đàn bà con gái? Tại sao?

Nhị tiểu thư càng thắc mắc:

– Hắn ta chưa bao giờ bắt nạt muội cả.

Nàng nói đến đây, sắc mặt đỏ ửng, chẳng qua là nàng nói dối. Những cái khác
không biết, nhưng riêng việc hắn đánh vào mông mình lần đấy chẳng phải cũng là
bắt nạt mình rồi sao? Nhưng hình như là đó do tự mình bắt nạt hắn công khai,
hắn liền trả đũa sau lưng. Thật khó nói cho rõ.

Đại tiểu thư thầm nghĩ, hắn không ức hiếp gì muội ư, là lừa gạt ta thôi. Thấy
em gái có cảm tình với Lâm Tam, nàng không kìm được thở dài một tiếng. Tên Lâm
Tam này sao có sức cuốn hút ghê gớm, hắn ức hiếp Ngọc Sương mà Ngọc Sương còn
nói tốt cho hắn? Lại nghĩ đến nàng Tiêu Thanh Tuyền tài sắc kia, chẳng phải
cũng là hồng nhan tri kỷ của hắn sao? Nàng suy đi nghĩ lại, cái tên này ngoài
việc nghĩ ra lắm trò quỷ thì chẳng có chỗ nào tốt đẹp, thế mà hớp hết hồn vía
các cô nương.

Lâm Vãn Vinh với nhị tiểu thư hảo sự bất thành, trong lòng vô cùng buồn bực.
Thực ra hắn không có ý định sẽ thành đôi với nhị tiểu thư ngay lúc này, nàng
ta mới có mười sáu tuổi, đắm chìm quá sớm vào chuyện yêu đương nam nữ cũng
không phải là hay. Cứ đợi nàng trăng rằm tròn trịa, theo tự nhiên mà phát
triển, đấy mới là thượng sách, nói theo kiểu hiện đại tức là vỗ béo rồi làm
thịt.

“Chỉ khổ hai người bọn ta bây giờ đã thực sự khắng khít, cứ chàng chàng thiếp
thiếp sờ sờ mó mó… như thế. Nói chung nàng vẫn chưa đến lúc chín mùi thì ta
bây giờ cứ xúc tiến giúp cơ thể nàng nhanh chóng nảy nở đã. Vô số thực tiễn đã
chứng minh, muốn thân thể đẹp phải chịu khó nhào nặn trước.” Lâm Vãn Vinh đối
với công phu xoa bóp của mình thập phần tự tin: “Có mỗi bà cô Tiêu Ngọc Nhược
là hơi bị quá đáng, lúc nào cũng giữ nhị tiểu thư kè kè, phòng ta như phòng
cướp, khiến lão tử không ra tay được. Ha ha, càng cố tình coi chừng em gái thì
ta càng muốn bẻ trộm hoa thơm mới được. Người phòng thủ kẻ tấn công càng thi
vị chứ sao.”

Trong đầu hắn hí hửng đủ thứ một hồi lâu rồi đi về Thực Vi Thiên. Cái hôm bọn
cướp náo loạn nhà họ Tiêu, cả thành đều biết. Chẳng rõ quán rượu bên ấy ra sao
rồi, hẳn Xảo Xảo phải lo lắng lắm.

Nghĩ đến Xảo Xảo, hắn bỗng thấy ấm lòng. Thanh Tuyền thì gót hương biệt tích,
nhị tiểu thư thì bị mụ hổ cái coi giữ, chỉ còn có Xảo Xảo đáng yêu ở bên cạnh,
sao hắn không thương được.

Đến quán rượu, trời đã bảng lảng về chiều. Quán rượu này, thời gian cứ trôi,
tân khách cứ nườm nượp, làm ăn cực kỳ khấm khá. Lâm Vãn Vinh mừng thầm, ôi
tiền, đây đều là tiền của ta hết.

Hắn đi từ lầu một lên lầu hai, tuyệt không thấy bóng dáng Xảo Xảo đâu, đến cha
con nhà họ Đổng cũng đâu mất. Bây giờ Thực Vi Thiên quy mô đã lớn, dưới lầu là
những người làm thuê của pháo đường đang mời khách. Lên đến lầu ba cuối cùng
cũng nhìn thấy lão Đổng. Lão đang hý hoáy ghi sổ, nhìn lão tỉ mỉ viết từng chữ
một, Lâm Vãn Vinh cũng thấy phiền thay cho lão. Hắn đang nghĩ thầm có nên dạy
số Arab cho cha con lão Đổng không thì lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, giật
mình đánh rơi cây bút lông xuống đất, nói:

– Tiểu Lâm, cậu về rồi đấy à.

Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:

– Đổng đại thúc, cháu đã về. Thế Xảo Xảo đâu ạ, sao chẳng thấy đâu?

Lão Đổng ổ mắt đỏ hoe nói:

– Xảo Xảo, con bé… con bé… !

Trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt dâng lên một cảm giác bất an, vội vàng hỏi:

– Đại thúc, Xảo Xảo làm sao cơ? Có phải có kẻ nào bắt nạt cô ấy không? Mẹ nó
chứ, thằng nào, để cháu đi xé xác hắn.

Lão Đổng lắc đầu:

– Không phải, Xảo Xảo ốm rồi.

– Ốm à? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Có nặng không? Đã gọi thầy lang đến khám
chưa…

Lâm Vãn Vinh hỏi liền một tràng như pháo bắn. A đầu Ngọc Sương đã làm cho lão
tử xót ruột rồi, Xảo Xảo cũng đừng làm cho ta đau lòng thêm nữa chứ.

Lão Đổng chỉ tay lên lầu, hắn liền hiểu, trên lầu năm là nơi phú quý giàu
sang, hoàn toàn chưa từng có người lên đó bao giờ. Xảo Xảo bận bịu cả ngày ở
tửu lầu, lầu năm đó chắc giờ tạm thời trở thành khuê phòng của cô ấy.

Lâm Vãn Vinh chạy rầm rầm lên lầu, vừa tới lầu năm bỗng nghe tiếng một người
con gái nhỏ nhẹ nói:

– Thanh Sơn, đệ về rồi đấy à? Nhẹ nhàng một chút nào để tỷ tỷ của đệ còn ngủ.

Giọng nói này nghe rất quen tai nhưng không phải là Xảo Xảo. Lâm Vãn Vinh vội
vã vén màn bước vào bỗng bắt gặp người con gái đó đang đi ra, hai người suýt
va vào nhau.

– Lạc tiểu thư?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên. Người con gái này là Lạc Ngưng đệ nhất tài nữ Kim
Lâu.

Lạc Ngưng hết ngạc nhiên rồi lại vui mừng đáp:

– Lâm đại ca? Huynh về rồi à? Tốt quá rồi, lần này Xảo Xảo được cứu rồi.

Không kịp nghĩ đến chuyện vì sao Lạc Ngưng lại xuất hiện ở đây, Lâm Vãn Vinh
đã sốt ruột:

– Xảo Xảo đâu, Xảo Xảo đâu rồi?

Lạc Ngưng đưa ngón tay nõn nà như ngọc lên miệng, khẽ nói:

– Khẽ nào, cô ấy vừa mới ngủ.

Lâm Vãn Vinh bước vào gian phòng, thấy Xảo Xảo đang nằm nghỉ trên giường, sắc
mặt nhợt nhạt, trên trán đắp khăn ướt đã ngủ say. Mấy ngày không gặp, khuôn
mặt vốn mịn màng hồng hào của nàng nay gầy guộc đi ít nhiều.

Lâm Vãn Vinh chợt nhói đau trong lòng, vội vàng đến bên giường cầm bàn tay nhỏ
bé của nàng, khẽ nói:

– Xảo Xảo, đại ca đến trễ rồi…

Xảo Xảo như nghe thấy lời của hắn trong giấc mộng chập chờn, khẽ “ừm” một
tiếng, gọi “đại ca”, nàng chau mày và nước mắt tuôn ra. Lâm Vãn Vinh biết nàng
chắc hẳn đang mơ thấy mình liền tự trách cứ. Tối qua sau khi quay về đáng nhẽ
phải đến thăm Xảo Xảo, nàng ấy vì mình mà nếm bao nhiêu khổ cực. Cho dù thế
nào cũng khó báo đáp được tình sâu nghĩa nặng.

Hắn giữ chặt tay Xảo Xảo, câm lặng ngồi bên nàng, một sự yên lặng chưa từng
thấy, không khỏi nổi một chút ý nghĩ khinh rẻ bản thân.

Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Vãn Vinh mới quay đầu nói với Lạc Ngưng:

– Lạc tiểu thư, xin đa tạ.

Lạc Ngưng lắc đầu đáp:

– Lâm đại ca, huynh cảm ơn ta mà làm gì? Xảo Xảo là bạn tốt của ta, cô ấy ốm
thì đến thăm là lẽ tất nhiên. Hơn nữa, ta cũng có việc đến tìm cô ấy. À đúng
rồi, Lâm đại ca, huynh làm thế nào thoát khỏi tay bọn cướp vậy? Mấy hôm nay
mọi người đều rất lo lắng, nhất là Xảo Xảo.

Trong Kim Lăng Thành, nhà họ Tiêu cũng là những nhân vật tai to mặt lớn.
Chuyện cả nhà gặp phải bọn cướp lập tức truyền đi khắp Kim Lăng thành. Một
người quan tâm tới Lâm Vãn Vinh như Xảo Xảo ắt phải biết tin.

Hắn khẽ vuốt ve đôi má xinh xắn của Xảo Xảo mà thở dài:

– Chuyện dài khó kể cho mau. Lạc tiểu thư, cô có thể cho ta biết Xảo Xảo bị
bệnh gì không?

Lạc Ngưng gật đầu đáp:

– Hôm Tiêu gia gặp chuyện, sau khi Xảo Xảo biết tin liền ngất ngay tại chỗ,
làm cho Thanh Sơn và cha con Đổng đại thúc sợ chết khiếp. Lúc sau Xảo Xảo tỉnh
lại, tinh thần phải chịu những đả kích to lớn, còn nói hy vọng sau khi huynh
quay về không thấy tửu lâu làm ăn đổ bể, mãi chiều hôm sau vẫn chưa thấy tin
tức gì của huynh, cô ấy không thể chịu đựng thêm được, thế là đổ bệnh, lại còn
luôn nói nhảm những lời hồ đồ.

A đầu ngốc này, Lâm Vãn Vinh khẽ áp bàn tay nhỏ của nàng lên mặt mình. Xảo Xảo
là người hắn yêu đầu tiên khi lạc vào thế giới này, cũng là người con gái đầu
tiên quan tâm tới hắn. Điều ấy khiến Lâm Vãn Vinh có một cảm tình đặc biệt
dành riêng cho nàng. Thà phụ cả thiên hạ chứ quyết không phụ Xảo Xảo, đây là
lời thề trong lòng của hắn.

Xảo Xảo ngủ được một lúc bỗng mơ hồ tỉnh giấc, thấy trước mắt mình là Lâm Vãn
Vinh, dường như nàng không tin nổi, hai bên má ướt đẫm lệ châu:

– Đại ca, đại ca! là huynh đấy sao? Muội có nằm mơ không?

Lâm Vãn Vinh giúi đầu nàng vào trán mình, khẽ hôn lên đôi môi nóng bỏng của
nàng và nói:

– A đầu ngốc, muội xem có phải đang nằm mơ không?

– Đại ca…

Xảo Xảo không cầm lòng được liền bật khóc.

Lâm Vãn Vinh cũng không nỡ nhìn nàng như vậy, bèn vỗ vai nàng nói:

– Xảo Xảo, đại ca không sao, muội xem, đại ca chẳng phải đã về rồi ư?

Càng nói Xảo Xảo khóc càng to, Lâm Vãn Vinh biết mấy ngày này nàng đã phải
sống trong sợ hãi, liền ôm chặt lấy nàng, khẽ vỗ lên vai an ủi. Xảo Xảo mãi
mới nín khóc, thẫn thờ nhìn hắn:

– Đại ca, huynh làm thế nào quay về được thế? Bọn cướp có làm khó huynh
không?

Lâm Vãn Vinh thản nhiên nói:

– Xảo Xảo, muội biết đấy, đại ca thông minh thiên bẩm, trăm mưu nghìn kế, mấy
tên cướp lặt vặt đó có là gì, đại ca ra tay là đâu vào đấy.

Xảo Xảo vừa khóc vừa cười:

– Đại ca, huynh cũng biết nghĩ ra cách này để dỗ muội.

Lâm Vãn Vinh véo mũi nàng:

– Ta chỉ biết dỗ Xảo Xảo của ta thôi.

Nói xong, hắn bỗng thấy tự coi thường bản thân. Hắn nói với Ngọc Sương như
thế, cũng nói với Thanh Tuyền y hệt. Một chiêu của lão tử trăm phát trăm
trúng. Quả nhiên Xảo Xảo đã ngừng khóc, khẽ trách:

– Đại ca…

Liền ngượng ngùng không nói gì nữa. Lâm Vãn Vinh thấy Xảo Xảo mặt mũi đỏ bừng,
ngượng ngùng e thẹn như bông hải đường mùa xuân, trong lòng vui sướng không tả
siết, đang định nói thêm vài câu chả chớt thì thấy Lạc Ngưng bê bát thuốc lên:

– Xảo Xảo, mau uống thuốc đi kẻo nguội.

Đổng Xảo Xảo ngạc nhiên đáp:

– Ngưng tỷ, muội đâu thể để tỷ phục vụ muội được, Thanh Sơn đâu?

Lạc Ngưng đáp:

– Lúc tỷ đến, Thanh Sơn và Tiểu Viễn đã biết tin Lâm đại ca quay về, chắc là
đến nhà họ Tiêu đi tìm rồi.

Lâm VãnVinh gật gật đầu, thầm nghĩ, hôm nay mình ở Tê Hà tự vất vưởng cả ngày,
không cùng đường với hai tên tiểu tử này rồi.

Trong lòng hắn hơi hối hận, đỡ lấy bát thuốc trong tay Lạc Ngưng và nói:

– Lạc tiểu thư, xin đa tạ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận