Thảo nguyên mới rồi còn ồn ào như cái chợ, trong phút chốc đã an tĩnh như mặt
hồ, chỉ còn nghe vô số hơi thở dồn dập.Tất cả người Đột Quyết đều căng thẳng
tập trung quan sát gương mặt mĩ lệ của đại Khả Hãn, không dám nháy mắt một cái
nào, chỉ sợ bỏ qua cảnh tượng hấp dẫn. Tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc đứng bên người
tỷ tỷ cũng nắm chặt hai tay ra vẻ rất khẩn trương.
Vẻ mặt Ngọc Già chăm chú, nàng chậm rãi kéo cung cho đến khi hết tầm, mũi tên
kim sắc, rực rỡ chói lòa dưới ánh mặt trời.
“Tinh…” Tiếng dây cung bật lên, lúc này, hơi thở của mọi người đều hoàn toàn
ngừng lại.
Kim sắc tiễn vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp, xe gió bay thẳng tới dây thừng
buộc thân dê.
“Cũng chỉ bắn đứt dây thôi sao?!” Đây là việc đến cả tiểu Khả Hãn cũng làm
được, nàng làm lại một lần nữa, như vậy làm sao thắng được Đồ Tác Tá?! Lâm Vãn
Vinh lắc đầu có chút tiếc hận.
Mũi tên vun vút lao đi, cách dây thừng bốn năm trượng, dường như không đủ lực,
tốc độ đột nhiên giảm bớt, nháy mắt thấy mũi tên hơi chùng xuống, cả thảo
nguyên nhất thời vang lại tiếng thở dài, cả người Đột Quyết lẫn người Đại Hoa,
đều trộm cúi đầu xuống, không ai đành lòng thấy cảnh tàn nhẫn này!
“Tinh…” Ngọc Già vẫn mỉm cười, lại kéo dây cung, lúc này rất mau lẹ mạnh mẽ,
dây cung kêu lên ông ông, một tiếng “tanh tách” vang lên, lập tức có một mũi
tên thứ hai được bắn ra, như một ánh sao băng cắt ngang trời cao, đuổi theo
mũi tên thứ nhất.
“Keng…” Tiếng kim loại va chạm nhau, vang mãi trong tai mọi người.
Mũi tên vàng thứ hai có tốc độ nhanh gấp mấy lần, xoáy tròn rít lên, nhằm
thẳng vào đuổi của mũi tên thứ nhất, cắm vào đuôi mũi tên trước vốn đã là một
mũi tên hết đà, trong phút chốc được rót thêm năng lượng thật lớn, hai tiễn
kết hợp, nhập thành một mũi tên thẳng tắp, bay thẳng về phía dây thừng. Thân
dê khẽ lay động rồi rơi xuống trên mặt đất, nước văng tung tóe.
Cả thảo nguyên yên lặng! Cả những người Đột Quyết cường hãn nhất cũng trợn mắt
há mồm!
Tiểu Khả Hãn run lên, giữ chặt tay tỷ tỷ, òa lên một tiếng, khóc rống lên. Nó
rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ năm sáu tuổi, sao có thể chịu được áp lực căng
thẳng như vậy, không bị dọa tè ra quần đã là rất giỏi rồi.
Nghe Tát Nhĩ Mộc khóc, Ngọc Già nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng ngồi
thấp xuống, thì thầm an ủi hắn, trong mắt tràn ngập nỗi yêu thương dịu dàng.
Người Hồ bốn phía lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, tiếng vỗ tay như thủy
triều vang dậy, tiếng hoan hô vang mãi không dứt.
– Hay cho một mũi song tinh cản nguyệt, Nguyệt Nha Nhi quả là cực kì xuất
sắc!
Đến cả Hồ Bất Quy và Cao Tù, cũng nhịn không được vỗ tay như điên, vẻ hưng
phấn không lời nào diễn tả được. Vì một nữ tử địch nhân mà hoan hô, việc này
nếu như trước kia thì quả thực là việc không ai tưởng tượng được, thế mà hôm
nay lại tự nhiên xảy ra.
Nếu nói trước đây Ngọc Già chinh phục tộc nhân bằng vào vẻ mỹ lệ cùng trí tuệ.
Lúc này, tiễn thuật tinh xảo của nàng chính là biểu tượng cho vũ lực. Chiêu
song tinh cản nguyệt này so với một tên bắn trúng mắt nhạn vừa rồi của Đồ Tác
Tá còn khó hơn vài phần, huống chi lại bắn ra từ một nữ tử tay yếu chân mềm.
Chỉ bằng vào hai mũi tên này, thần sắc Hữu Vương nhất thời ảm đạm hẳn đi.
Ngọc Già đỡ tiểu Khả Hãn đứng lên, hướng thần dân vẫy vẫy tay, người Đột Quyết
đều cung kính quỳ gối, rạp cả xuống đất, hoàn toàn thần phục đại Khả Hãn mỹ
lệ.
“Thì ra nha đầu này còn có bí mật như vậy, thế mà ở trước mặt ta còn làm ra vẻ
yếu đuối đáng thương, may mà ta không dám coi thường nàng.” Lâm Vãn Vinh căm
phẫn hầm hừ một tiếng, trong lòng dường như vui mừng, lại tựa như ưu sầu. Sai
lầm duy nhất của Nguyệt Nha Nhi là nàng sinh ra đã là một nữ nhi.
– Không biết Ngọc Già làm sao luyện được như vậy?!
Lão Hồ lắc đầu bùi ngùi than:
Truyền thuyết Đại tướng khai quốc của Đại Hoa chúng ta, tổ tiên của Lý Thái
nguyên soái, từng có tiễn thuật vô tiền khoáng hậu ‘tam tiễn liên hoàn’. Nhưng
đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, ta chưa thấy bao giờ, chiêu song tinh
cản nguyệt này, quả thật đã xảy ra ngay trước mặt ta, lại do một nữ tử người
Hồ bắn ra, xấu hổ, xấu hổ!
– Lâm huynh đệ, với tiễn thuật này, ngươi đã thấy Ngọc Già lợi hại chưa?
Lão Cao cười hi hì nói.
– Về tiễn thuật, ta trước giờ không giỏi.
Lâm Vãn Vinh cười he he:
– Hơn nữa, cái đó gọi là sở đoản, cái kia gọi là sở trường, tiễn pháp của
Ngọc Già đúng là giỏi hơn ta, nhưng thương pháp của ta thì giỏi hơn nàng chứ!
Mọi người đều có mặt mạnh của mình mà.
Hồ Bất Quy gật gù:
– Có đạo lý! Bắn tên thuận lợi công kích từ xa, thương pháp lại thiên về đánh
gần, đều có sở trường riêng.
– Nhưng ta là người luôn luôn học hỏi.
Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị:
– Để Nguyệt Nha Nhi không xem thường, lần này về nhà, ta sẽ chăm chỉ luyện
tập tiễn thuật. Trái một tiễn, phải một tiễn, mỗi ngày bắn một trăm lần, đừng
nói tới cái gì là song tinh cản nguyệt, ba tiễn liên hoàn… ta cũng không tin
với bản sắc thần xạ thủ của ta, chả lẽ không làm được sao?!
“Bản sắc thần xạ thủ gì!” hai người Cao Tù nghe hắn huênh hoang, cùng ồ lên
cười vang.
Đại Khả Hãn bắn đứt dây thừng, con dê béo kia rơi xuống đất, trận đấu đã bắt
đầu rồi.
Đồ Tác Tá với sức mạnh bắn tên xuyên mắt nhạn, ngay dưới mắt mọi người đã bị
chiêu song tinh cản nguyệt của Ngọc Già trấn áp. Tất cả người Đột Quyết đều vô
cùng hưng phấn đàm luận về tiễn thuật thần kỳ của đại Khả Hãn. Sắc mặt Đồ Tác
Tá cực kì khó coi, hắn vốn cực kỳ tự tin, đang muốn dựa vào Điêu Dương đại
hội, chinh phục kim đao Khả Hãn. Chỉ một lần sơ ý, lại thất bại dưới tay một
nữ nhân như vậy. Từ đây, làm sao tộc nhân xem trọng hắn được? Ngọc Già làm sao
xem trọng hắn được? Ngân đao Hữu Vương lấy cái gì để đi chinh phục đại Khả Hãn
mỹ lệ tôn quý đây?
Càng nghĩ càng căm tức, Đồ Tác Tá gầm lên, giật mạnh khoái mã, lao lên như sao
băng, gương mặt anh vũ tràn đầy sát khí lẫm liệt, hắn muốn trút hết nỗi buồn
bực mà phát tiết vào Điêu Dương Đại Tái.
Hữu Vương nổi bão tố, quả nhiên không giống bình thường. Hắn và tộc nhân của
hắn đều là những dũng sĩ thân kinh bách chiến, kỹ thuật thành thục phi thường,
hơn mười nhân mã tập hợp thành một đội, xa xa nhìn lại, giống như một mũi tên
vừa bắn ra khỏi cung, tốc độ cực nhanh, không ai bì được.
Hai bộ lạc khác cũng không cam lòng yếu thế. Tốc độ của họ tuy kém một chút,
nhưng cũng không phải là không có chuẩn bị. Mắt thấy Đột Quyết Hữu Vương cúi
người lượm thân dê lao đi, một người Hồ chạy đầu tiên rất thông minh, trong
tay tung ra, đột nhiên ‘vèo’ một tiếng, một dây buộc theo một cái móc sắt bay
tới cắm thẳng vào thân con dê
– Huuu…
Các dũng sĩ gầm lên, nhanh chóng lôi mạnh dây thừng, vừa muốn giật con dê bỏ
chạy, đột nhiên cảm thấy một lực lớn giật ngược sợi dây lại, hợp lực ba người
mà vô luận như thế nào cũng không nhúc nhích, dây thừng rốt cuộc không di động
được chút nào.
Đồ Tác Tá một tay giữ chặt dây thừng, ngồi trên ngựa hoàn toàn bất động. Song
phương đang giằng co, hắn đột nhiên gầm lớn, một tay giật mạnh về phía sau, ba
người Hồ đối diện còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hất tung rơi xuống ngựa.
Thần lực Hữu Vương quả nhiên không giống người bình thường! Những người Hồ
đang xem cuộc chiến hét lớn hô vang, gọi tên Đồ Tác Tá không dứt.
Đồ Tác Tá một tay nhặt thân dê lên, đại đao vung mạnh, tộc nhân hắn phía sau
chạy lên nhanh như thiểm điện, nhưng phương hướng không phải là đích, mà lao
thẳng vào đối thủ trước mặt. Người Hồ bốn phía đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo
nhảy dựng lên hưng phấn, lớn tiếng kêu tên Đồ Tác Tá
Giật dê bỏ chạy không phải là lựa chọn của Hữu Vương, hắn muốn thông qua vũ
lực cường hãn, đánh bại đối thủ, quang minh chánh đại về đích. Cố gắng giành
lại sỉ diện vừa rồi bị Ngọc Già lấy mất. Khí phách và niềm tin như vậy, chính
là điều người Đột Quyết thích nhất. Tiếng kêu thét nổi lên bốn phía, ai nấy hò
hét gọi tên Đồ Tác Tá.
Niềm tin của Hữu Vương đến từ thực lực. Dũng sĩ thủ hạ của hắn, mỗi một người
đều có thể lấy một địch mười. Đao pháp sắc bén lợi hại nhất, sát khí tàn nhẫn
nhất, họ như sói đói lạc vào giữa bầy dê. Vung đao chém xuống, bất chấp đối
thủ là ai.
Đối với hai bộ lạc kia, những gì Hữu Vương gây nên, cơ hồ là một loại khiêu
khích và vũ nhục trần trụi. Nhưng trên thảo nguyên phải dựa vào thực lực mới
có thể lên tiếng, mặc kệ họ ương ngạnh như thế nào, kết quả vẫn như cũ, không
thể thay đổi.
Khi đối thủ không còn một người nào còn có thể ngồi trên lưng ngựa, Đồ Tác Tá
tay nắm con dê, chiến đao giơ lên, sát khí lẫm lẫm, từ từ đi tới đích. Vô số
người Đột Quyết chờ đợi ở đó nghênh đón hắn, hoan hô nhiệt liệt.
– Mẹ nó, tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi.
Đám người Đột Quyết như thủy triều tràn về phía Hữu Vương, mới vừa rồi ‘Nguyệt
Thị’ còn đang hưởng thụ sự chúc tụng, trong nháy mắt đã không ai hỏi han gì
tới nữa. Xem ra sự việc thay đổi quá nhanh, lão Cao không nhịn được phẫn hận
bất bình chửi đổng. Vừa rồi họ đánh thắng một hồi, đó là thắng lợi về chiến
thuật. Còn bí quyết của Hữu Vương Đột Quyết lại đơn giản và trực tiếp: “Dũng
mãnh và tàn độc’, áp chế vũ lực giành lấy chiến thắng! Rất hiển nhiên, người
Hồ thích phương thức trực tiếp và kích thích như vậy.
Hữu Vương hưởng thụ tiếng hoan hô không ngớt của mọi người, nhưng lại không
quên đi tới bãi đất trung tâm. Đại Khả Hãn mỉm cười vẫy hắn, trong mắt thấp
thoáng vẻ khâm phục và ngưỡng mộ. Đồ Tác Tá kích động, một tay đặt trước ngực,
quay về Ngọc Già hành lễ.
Trận kế chắc hẳn Đồ Tác Tá sẽ không tham gia. Lâm tướng quân vung tay lên,
đang muốn gọi lão Hồ đi rút thăm đánh thêm một hồi nữa, đã thấy Hữu Vương và
mã đội của hắn, chậm rãi đi tới trung tâm trường đấu, một lần nữa đứng ở điểm
xuất phát, ngạo nghễ nhìn tứ phương tám hướng, đầy vẻ kiêu hãnh.
– Chuyện gì thế?!
Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo Hồ Bất Quy trở về.
Lão Hồ liếc nhìn vài lần, giật mình nói:
– Họ muốn đánh liên tục nhiều trận?! Đồ Tác Tá điên rồi?
Người thắng một trận, có thể lựa chọn tiếp tục đánh thêm một trận nữa hay tạm
thời nghỉ ngơi để bảo tồn thể lực. Bởi vì bại một trận là bị loại, do đó, cơ
hồ tất cả những người thắng đều lựa chọn tạm thời nghỉ ngơi. Còn thực hiện như
Đồ Tác Tá thì quả là phong hiểm thật lớn, lựa chọn chiến đấu liên tục, cơ hồ
khiêu chiến tất cả bộ lạc thảo nguyên, đây là biểu hiện niềm tin tất thắng của
mình.
Lâm Vãn Vinh gật gù:
– Kẻ này rất sáng suốt. Hắn muốn thông qua liên tràng liên thắng để biểu thị
vũ lực, giữ vững uy phong, tìm được sự tôn trọng trước mặt tộc nhân và Ngọc
Già.
Nói như thế, tất cả mọi việc đều đã được giải thích. Lão Cao hừ một tiếng:
– Cứ để hắn đứng ở đó đừng có di động, cứ tiếp tục đánh đi, ta xem tiểu tử
này chịu được tới khi nào.
Lão Cao nói đùa, nhưng làm cho Hồ Bất Quy đột nhiên cả kinh:
– Với tính tình Đồ Tác Tá, vạn nhất đánh đến đâu, căn bản cũng không có người
nào có thể thủ thắng hắn. Thằng nhãi này cứ đứng ở đây không xuống, mà chúng
ta còn thiếu một trận thắng…
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới đã hết hồn. Với sự hấp dẫn của Kim Đao đại
Khả Hãn, Hữu Vương lại muốn chứng minh thực lực của mình trước mặt Ngọc Già,
tuyệt đối chuyện gì cũng có thể làm. Lỡ như hắn thật sự một mạch chiếm giữ nơi
này, nếu muốn thắng được ba tràng để tiến vào Khắc Tư Nhĩ, chẳng lẽ ta phải
huyết chiến với Đồ Tác Tá sao?
Lâm Vãn Vinh hoảng sợ. Càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất có thể xảy ra, Cao
Tù cũng có vẻ căng thẳng kéo tay áo hắn:
– Lâm huynh đệ, bây giờ làm sao?!
Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu đáp:
– Nếu thật là như thế, ta cũng không có biện pháp, đến lúc đó chỉ có nước
liều mạng với hắn thôi. Nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy, Đồ Tác Tá muốn chiếm
giữ trường đấu như vậy, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu.
– Tại sao?!
Hai người Hồ Bất Quy đồng thời hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười cười:
– Hai vị đại ca ngẫm lại mà xem, nếu Đồ Tác Tá thật sự thắng Điêu Dương đại
hội, cưới Ngọc Già, thì hậu quả sẽ là như thế nào?
“Còn phải nghĩ?” Lão Cao hừ một tiếng:
– Đương nhiên là Đồ Tác Tá quyền lực bao trùm, xưng bá thảo nguyên rồi!
– Việc đơn giản thế sao?
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói:
– Vốn cục diện có nhiều chân, khống chế lẫn nhau, nếu đánh vỡ sự cân bằng, để
dã tâm của Đồ Tác Tá dấy lên, Ba Đức Lỗ và Lộc Đông Tán sẽ để yên sao? Ngọc
Già để yên sao?!
Trong đầu Hồ Bất Quy hiện lên một tia sáng, vui vẻ nói:
– Tướng quân, ý của ngài là Ngọc Già và Tả Vương sẽ âm thầm ngăn cản Đồ Tác
Tá đoạt khôi?
– Đoán thế thôi!
Lâm tướng quân mỉm cười:
– Mọi người đều đã nhận ra kiến thức Ngọc Già thông minh như thế nào. Sự thật
ra sao, chỉ có thể đợi một lát mới biết được!
Lão Cao thở dài giơ ngón cái lên:
– Lâm huynh đệ, lão Cao ta phục ngươi rồi. Nói về thông minh trí tuệ, đại
khái cũng chỉ có Nguyệt Nha Nhi là có thể so được với ngươi thôi!
Lâm tướng quân cười ha hả:
– Nàng không gian trá như ta, ta kém nàng về mặt giảo hoạt. Mọi người đều có
điểm mạnh yếu khác nhau.
“Mạt cưa mướp đắng cả thôi!” Hồ Bất Quy và Cao Tù không hẹn mà cùng liếc mắt
nhìn nhau, rồi đưa ra nhận định về hai người này.
Đồ Tác Tá đứng giữa sân, nhất thời dẫn phát hiệu ứng dây chuyền, có vài bộ lạc
còn chưa tham gia thi đấu chửi ỏm lên, có Hữu Vương ngăn trước mặt, tỷ lệ thủ
thắng của họ gần như bằng không.
Anh hùng như thế, hấp dẫn vô số thiếu nữ điên cuồng thét lên. Các nàng chen
nhau chạy lên, đưa lên những túi hoa do chính mình dệt tới. Chỉ là Hữu Vương
trong lòng đã có người, dưới ánh mắt Ngọc Già, nên không thể đáp ứng những
thiếu nữ này.
Vô cùng đau lòng, những thiếu nữ này lùi một bước, rồi tiếp theo đem những
vòng hoa này tặng cho những dũng sĩ bên cạnh Hữu Vương.
Những người Hồ này không kiêng kỵ gì, ai tới cũng không từ chối, trên cổ mỗi
người đều đeo vài vòng hoa. Ai lỡ tới chậm, đành tiếc nuối tròng những vòng
hoa này vào chiến mã của dũng sĩ.
Mã đội Đồ Tác Tá đỏ đỏ xanh xanh, cả người đầy những vòng hoa tươi thắm, dẫn
tới vô số ánh mắt ghen ghét. Không giống tới để dự thi, mà tựa hồ tới đây để
tham gia triển lãm hoa cỏ. Có vài con chiến mã tựa hồ không thích ứng được với
việc đầu đội vòng hoa, cứ chạy qua chạy lại vài bước, thỉnh thoảng nghe chúng
hí lên một cách khó chịu.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu buồn cười, nhìn đảo qua vài lần, dần dần bỗng kinh ngạc.
Những thiếu nữ đưa lên những vòng hoa kết bằng những đóa hoa khác nhau, màu
sắc khác nhau. Nhưng đều rất đẹp, thủ pháp làm và hình thức cũng như nhau,
nhìn qua còn có vài phần quen thuộc. Thật rất lạ!
Những việc xảy ra kế tiếp cũng không khác với những gì họ tưởng tượng, bằng
vào thực lực cường hãn và tàn nhẫn, Đồ Tác Tá thắng liên tiếp bốn trận. Những
bộ lạc dám đấu với Hữu Vương ai nấy đều thất bại, tuy xảy ra trường hợp có
người chiếm được chút thượng phong, nhưng kết cũng lại thua trước thần lực của
Đồ Tác Tá.
Thần sắc Ngọc Già vẫn bình tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể mỉm cười, vẫy tay với
Hữu Vương và dũng sĩ của hắn. Có sự cổ vũ này, Đồ Tác Tá càng hào hứng hơn,
đánh đâu thắng đó, lại có thêm nhiều người ngã dưới đao hắn.
– Đã là trận thứ năm rồi! Mau nhìn ưng kỳ, đây là bộ tộc của Tả Vương Ba Đức
Lỗ!
Lão Cao chỉ vào một đoàn người Đột Quyết giữa sân hỗn chiến, vừa hưng phấn vừa
khẩn trương kêu lên.
Bụi mù cuồn cuộn, hai mươi con ngựa truy đuổi trên thảo nguyên, đao thương
vang lên xoang xoảng, tiếng leng keng không dứt bên tai. Lúc này, trận đánh
không hoàn toàn nghiêng về một bên như tưởng tượng. Những người Hồ này đều vô
cùng dũng mãnh, hai bên cứ ngươi tới ta đi, truy đuổi chém giết, rất kịch
liệt.
Không hổ là bộ tộc Ba Đức Lỗ cường hãn, cho dù Đột Quyết Tả Vương tự mình ra
chiến tuyến, những dũng sĩ bộ tộc Ba Đức Lỗ vẫn có thể đánh ngang tay với mã
đội Hữu Vương. Hàng năm tại Điêu Dương đại hội, đại chiến giữa hai bộ lạc này
luôn luôn hấp dẫn nhất. Năm nay tuy Tả Vương không thể tự mình lĩnh quân nên
không được như cũ, nhưng truyền thống song phương quyết chiến sống chết vẫn
tiếp tục diễn ra.
Cả hai đều là bộ lạc số một số hai của người Đột Quyết, không ai chịu ai,
những cú chém đều mãnh liệt tóe lửa. Người đấu người, ngựa đuổi ngựa, ngay từ
đầu hai bên đã ở vào trạng thái quyết chiến.
Bốn phía người Đột Quyết nhiệt huyết sôi trào, hoan hô quên mình, cổ vũ cho
các dũng sĩ, thảo nguyên bốc lên những cơn sóng nhiệt ngút trời.
Nếu chỉ nói về năng lực từng người, hai bộ lạc có thể nói là kẻ tám lạng người
nửa cân, đại chiến cân bằng. Chỉ tiếc, Ba Đức Lỗ không thể đích thân ra trận,
dũng sĩ đầu lĩnh thay thế cho hắn tuy cũng có khí lực, khí thế cũng thật oai
phong, nhưng so với Đồ Tác Tá thủy chung vẫn còn kém một bậc. Nếu không phải
hắn mạo hiểm, mấy lần cố hết sức cuốn lấy Đồ Tác Tá, thì con dê béo đã bị Hữu
Vương cướp mất rồi.
– Thiếu một Ba Đức Lỗ, họ không phải là đối thủ của Đồ Tác Tá!
Đột Quyết Hữu Vương cưỡi ngựa như gió, mỗi một đao đều có thể làm đối thủ xanh
mặt, tuy đánh liên tục năm trận,nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là kiệt sức, vài
lần biểu hiện thần uy chém người của bộ tộc Ba Đức Lỗ rơi ngựa. Hồ Bất Quy
đứng một bên xem cuộc chiến, vẻ mặt rất căng thẳng.
Trên thảo nguyên, có thể dùng võ lực đối kháng với Đồ Tác Tá chỉ có Ba Đức Lỗ
thôi. Một khi Tả Vương thất bại, không thể nghi vấn gì, Điêu Dương Đại Tái sẽ
thành thiên hạ một nhà của Hữu Vương. Dựa vào tình thế bây giờ thì sự việc rõ
ràng đang phát triển theo hướng đó, sao Ngọc Già còn chưa động thủ nhỉ?
Hắn có vẻ khẩn cấp nhìn về phía bên kia, Ngọc Già đang ngồi trên vương tọa,
hai mắt khép hờ, mặt không chút thay đổi. Trong mắt lóe ra vẻ lạnh lùng lẫm
liệt, cũng không biết đang suy nghĩ việc gì.
– Mau nhìn, có người đuổi theo ngựa kìa!!!
Hồ Bất Quy hô lên, kéo tinh thần Lâm Vãn Vinh trở lại. Liếc mắt nhìn lại, còn
đang thúc ngựa chạy đi, một dũng sĩ của Hữu Vương đang đỡ thế công từ loan đao
của đối thủ, không biết sao tuấn mã dưới thân hắn lại khựng lại, chân trước
khụy xuống đất, hất văng hắn lên, nện hắn ngã lăn trên mặt đất.
Tộc nhân của Đồ Tác Tá toàn là trăm người chọn một, mã thuật tinh thông, làm
sao ngã ngựa được? Biến hóa vừa phát sinh, những người Đột Quyết chung quanh
còn chưa kịp phản ứng gì, liền nghe vài tiếng hô hoán vang lớn, những chiến mã
của thủ hạ bên Đồ Tác Tá trong nháy mắt ngã xuống bốn năm con, hất ngã những
kỵ sĩ ra ngoài. Con tuấn mã dưới thân Hữu Vương cũng lảo đảo vài cái. Bước
chân không vững, rồi từ từ ngã sấp xuống. May mà Đồ Tác Tá có kỹ thuật tinh
xảo, hai chân cặp mạnh, ghìm chặt dây cương. Con chiến mã đó gượng đứng lên,
nhưng tốc độ nhất thời giảm bớt rất nhiều.
– Chiến mã của Đồ Tác Tá mệt rồi, các dũng sĩ, theo ta!!
Thống lĩnh bộ tộc Ba Đức Lỗ vốn chật vật thấy thế mừng rỡ, kêu một tiếng, vung
mã đao, chỉ huy thủ hạ vọt lên.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tộc nhân Hữu Vương ngã ngựa còn chưa kịp
đứng lên, đã bị đối thủ chém ngã xuống.
– Hay cho một Ba Đức Lỗ, dám hạ độc chiến mã của ta! Đồ Tác Tá tuyệt không
buông tha ngươi!!!
Đột Quyết Hữu Vương phẫn hận, hắn gác thân dê lên lưng ngựa, giơ roi quật
xuống, thúc ngựa chạy về đích.
Đây là lần đầu từ khi tham gia, Đồ Tác Tá chưa thủ thắng mà phải bỏ chạy về
đích. Thân đang ở vào thế yếu, nhưng có thể kịp thời chạy về đích kịp, hắn lập
tức quyết đoán thay đổi sách lược. Đột Quyết Hữu Vương quả nhiên có chút thủ
đoạn.
Nhìn Đồ Tác Tá chạy trốn chật vật, Cao Tù cười hì hì:
– Ai bảo tiểu tử này thích khoe mẽ, cả chiến mã cũng không cho nghỉ một chút,
bây giờ thì thấy rồi đó, ngựa mệt quá kiệt sức rồi, đây là báo ứng mà.
Hồ Bất Quy là chuyên gia nuôi ngựa, nhướng mày, lắc đầu nói:
– Kỳ quái, chiến mã của Đồ Tác Tá cơ hồ là tốt nhất trên thảo nguyên, đâu có
kiệt sức khó hiểu như vậy? Hơn nữa lại là đồng thời kiệt sức?! Chắc chắn có gì
cổ quái. Nhất định là tộc nhân của Tả Vương động tay chân gì đó với đám Đồ Tác
Tá!
“Động tay chân?!” Nhìn những đại mã Đột Quyết ngã xuống đất, những vòng hoa
đeo trên cổ vỡ tung, Lâm Vãn Vinh vỗ tay, cười to:
– Hay, hay! Một hòn đá ném hai chim, nha đầu này quả nhiên là người thông
minh giống ta!
Cao Tù nghe ra chút đầu mối, mở to hai mắt, bật nói:
– Lâm huynh đệ, ý của ngươi là Ngọc Già động thủ?! Trời, điều này sao có thể?
Từ đầu chí cuối, nàng chưa hề sờ qua mấy con ngựa này, làm sao có thể động thủ
được ?! Dùng cái gì mà động thủ?!
Hồ Bất Quy cũng khó hiểu, muốn động thủ trước mắt một nhân vật như Đồ Tác Tá,
không phải có dũng khí và trí tuệ, mà còn phải có thủ đoạn cao siêu.
– Kẻ đại trí không cần tự mình động thủ!
Lâm Vãn Vinh vỗ vai Cao Tù, mỉm cười:
– Hơn nữa, ta cam đoan với ngươi, cho dù Đồ Tác Tá có thông minh tới đâu, hắn
cũng không biết người ta động tay chân như thế nào!! Đây mới là chỗ cao minh!
Trong lòng hắn đột nhiên có loại cảm giác ấm áp, không vì cái gì khác, mà là
vì thủ đoạn này rất quen thuộc với hắn.
Ngày xưa ở Kim Lăng, trong lúc đấu văn với quốc học Mai Nghiễn Thu, đấu võ với
Tiểu vương gia Triệu Khang Ninh, hắn không phải cũng lén dùng thủ đoạn tương
tự sao?! Chỉ có điều một bên là nước hoa, một bên là vòng hoa mà thôi. Nhớ tới
câu nói của lão Cao, ‘Nguyệt Nha Nhi và Lâm huynh đệ mới hợp nhau nhất’, quả
thật cũng gần đúng!
Giữa sân tình thế nghịch chuyển, Đột Quyết Hữu Vương mới vừa rồi còn chiếm ưu
thế, trong nháy mắt lại chật vật chạy trốn. Tất cả mọi người Đột Quyết đều mở
to hai mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đến cả đại tiểu Khả Hãn
cũng không nhịn được phải nhìn xuống quan sát, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm.
Giữa sân tình thế đảo ngược, Đồ Tác Tá cưỡi ngựa tàn chạy trốn, phía sau có
những dũng sĩ Ba Đức Lỗ tinh nhuệ nhất đang liều mạng đuổi theo, khoảng cách
song phương dần dần gần lại. Con ngựa dưới thân Hữu Vương quả nhiên thần tuấn,
bị thương nặng như thế mà vẫn có thể bảo trì tốc độ, làm cho Hồ Bất Quy nhìn
không dám nháy mắt.
Đồ Tác Tá xách dê chạy đi như cung đã hết đà,những tộc nhân Tả Vương đã tiến
đến gần, hắn ôm chặt lấy bờm ngựa, không ngừng quay đầu lại nhìn lại, không bỏ
sót việc gì cả.
Chưa bao giờ thấy Hữu Vương chật vật như thế, tộc nhân Tả Vương cười ha hả,
tên đầu lĩnh dũng sĩ một ngựa dẫn đầu, lao tới người hắn, loan đao trong tay
rít lên, nhằm đầu Đồ Tác Tá bổ tới.
Hắn đang đợi lúc này! Không chờ đại đao hạ xuống,thân hình Đột Quyết Hữu Vương
vùng lên, dẫm mạnh chân lên lưng ngựa, tọa kỵ dưới thân ngã xuống. Thân thể
hắn lại bay lên trời, vượt qua hơn nửa trượng, chính rơi xuống sau lưng đầu
lĩnh người Hồ kia. Một quyền như điện, không đợi mọi người có phản ứng gì, đấm
trúng ngay huyệt Thái Dương của tên người Hồ kia, hắn lập tức rơi xuống mặt
đất, không còn kêu được tiếng nào.
Liên tiếp phát sinh những biến hóa tựa như tiếng sét nổ ngang trời, người Đột
Quyết còn chưa kịp nháy mắt thì tình thế đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên mặt Kim đao đại Khả Hãn hơi tỏ vẻ kinh hãi, rồi lại khôi phục vẻ bình
thường. Nàng cắn cắn môi, vỗ tay ủng hộ Đồ Tác Tá.
Những người Đột Quyết như ở trong mộng mới tỉnh, tiếng hoan hô sợ hãi nổi lên
không dứt. Mặc kệ bộ lạc nào cũng khâm phục thân thủ tuyệt diệu của Đồ Tác Tá.
Dưới tình thế khó khăn lại kỳ diệu khống chế được thủ lĩnh, biến hóa này làm
cho bộ tộc Tả Vương hoàn toàn bất ngờ. Đột Quyết Hữu Vương vẫn ngồi trên ngựa,
như giao long nhập biển rộng, cắp con dê béo lướt đi, rốt cuộc không cho đối
thủ một cơ hội nào.
Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Chuyển bại thành thắng! Đồ Tác Tá quả nhiên lợi hại! Hồ đại ca, ngươi mau
đi rút thăm, trận kế là đại cơ hội cho chúng ta! Chỉ cần thắng thêm một trận,
chúng ta không còn gì phải lo nữa!
– A? Ngươi không lo Đồ Tác Tá lại ra đánh nữa sao?!
Lão Cao khẩn cấp hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Xem tình huống này, Đồ Tác Tá nếu còn chưa rút ra bài học thì hắn không
phải là Đột Quyết Hữu Vương nữa rồi. Trước khi hiểu được rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, hắn sẽ không dễ dàng ra mặt đâu!
Hồ Bất Quy đi một lát đã trở lại, vung vẩy kì hào trong tay, gạt mồ hôi:
– Bên kia ồn ào như cái chợ. Đồ Tác Tá nghỉ ngơi, bao nhiêu bộ lạc lớn nhỏ
thừa dịp cơ hội này để thủ thắng. May mà Lâm tướng quân nhắc nhở sớm, chậm một
chút là chúng ta đã không biết xếp hàng tới khi nào!
Đồ Tác Tá đã thắng sáu trận, hắn tùy thời sẽ trở lại. Nói cách khác, mặc kệ ai
thắng trận này, cuối cùng cũng phải thông qua cửa Hữu Vương. Sau khi thắng
hiểm bộ tộc Ba Đức Lỗ, còn có ai dám tranh phong với Đột Quyết Hữu Vương dũng
mãnh chứ?!
Cũng may là mục tiêu của Lâm tướng quân lại rất thấp, chỉ cần thắng thêm một
trận, lấy được tư cách vào thành là đủ rồi, căn bản không nên đoạt khôi!
Trận đấu thứ ba quả là đơn giản, thậm chí không đáng nói tới. Hai bộ lạc đối
thủ hiển nhiên bị ám ảnh bởi trận long tranh hổ đấu giữa Tả Hữu Vương. Bây giờ
gặp phải chiến thuật chó sói của Nguyệt Thị hung tàn, vừa lên đã có chút sợ
hãi.
Lâm tướng quân một là không làm hai là làm tới cùng. Đơn giản bảo Hồ Bất Quy
cướp dê chạy về phía trước, hắn cùng với huynh đệ hắn hộ vệ phía sau. Để lão
Cao đi cuối cùng, dựa vào chiến thuật vòng tròn đáng xấu hổ gạt mọi người Hồ
ra ngoài.
Bộ lạc nhỏ nhất trên thảo nguyên, mà có thể thắng ba trận trong Điêu Dương đại
hội. Thành tích đó cũng đủ kinh người rồi. Chỉ là vừa xem trận long hổ đấu
giữa Tả Hữu Vương, hứng thú của những người Đột Quyết đối với họ cũng đã giảm
thấp rất nhiều, xem ra cũng chẳng có bao nhiêu người chú ý tới họ.
– Sau này dễ rồi. Ai đoạt khôi không có quan hệ gì với chúng ta, cứ chờ vào
thành thôi!
Hồ Bất Quy cười nói. Lúc này đã là sau giờ ngọ, giữa sân vẫn có long tranh hổ
đấu, không khí hừng hực. Hữu Vương đã trở lại tộc của mình, đang cùng tộc nhân
thương nghị cái gì đó, thoạt nhìn một lần nữa tuyển người tham gia cuộc thi.
Những bộ lạc còn lại thì không còn bao nhiêu bộ lạc tạo thành uy hiếp đối với
Hữu Vương. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người đoạt khôi ở Điêu Dương Đại
Tái chắc chắn phải là Đồ Tác Tá.
Nhưng, tất cả những việc này không còn có quan hệ gì với họ nữa. Mục đích đã
đạt được, ai trở thành Hãn vương của Kim Đao Khả Hãn, đối với họ mà nói thì
hoàn toàn không trọng yếu.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Đồ Tác Tá với nụ cười kiêu ngạo một lần nữa lên thi
đấu. Các bộ lạc còn lại trên thảo nguyên cũng chẳng còn mấy người, những người
có thể thắng ba trận càng ít hơn nữa.
Lần này Hữu Vương tiến lên khác hẳn những lần trước. Sau trận chiến với Ba Đức
Lỗ, hắn đã vãn hồi danh dự, thắng liên tục sáu tràng, có thể nói khí thế cường
thịnh, hào khí ngút trời, người Đột Quyết không ai không kính phục hắn.
Những bộ lạc thắng ba trận, mới có tư cách tranh phong với Đồ Tác Tá. Cả Tả
Vương cũng đã thua trong tay một mình Đồ Tác Tá, uy thế như vậy thì còn có
người nào có thể địch lại hắn chứ?
Một canh giờ trôi qua, Hữu Vương dùng tốc độ như gió cuốn mây bay, quét ngang
khắp nơi. Tất cả những người chiến thắng trước đây bây giờ đã thành bại tướng
dưới tay hắn.
– Người nào có thể đánh với Đồ Tác Tá một trận?!
Hữu Vương Đột Quyết đứng giữa thảo nguyên, ngạo nghễ cười to, tiếng cười sang
sảng vong vọng khắp mọi ngõ ngách trên thảo nguyên
Thảo nguyên yên lặng như tờ, ngoại trừ tiếng chiến mã hắt hơi nhè nhẹ, không
một người nào dám đáp lời hắn.
Đồ Tác Tá gọi liền mấy tiếng, bốn phía vẫn im phăng phắc. Hắn gật gật đầu hài
lòng, đang muốn đi tới lấy kim đao treo trên giá gỗ, bỗng thấy Ngọc Già đại
Khả Hãn xinh đẹp từ từ đứng lên.