Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 542: Nàng muốn làm gì?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tiếng gió rít lên bên tai, chỉ nghe tiếng người Đột Quyết kêu gào, Lâm Vãn
Vinh căn bản nghe không rõ họ gọi cái gì.

Đại Khả Hãn giữ chặt tay Tát Nhĩ Mộc, ánh mắt không rời khỏi ba bộ lạc, ngón
tay thanh mảnh của nàng không ngừng chỉ trỏ, vui vẻ giảng giải cho Tát Nhĩ
Mộc. Tiểu Khả Hãn gật đầu không ngừng, hướng về phía những dũng sĩ vẫy tay ủng
hộ.

Có hai vị Khả Hãn tự mình đến nơi, lại thêm vẻ đẹp trí tuệ có một không hai
của Ngọc Già, đại Khả Hãn xuất ra kim đao, nói trắng ra là muốn từ những dũng
sĩ chiến thắng sẽ chọn lựa Hãn vương mà nàng sẽ chung thân gửi gắm. Với sự ủng
hộ và hấp dẫn lớn lao trước mặt như thế, đừng nói các dũng sĩ đang cướp dê,
đến cả những người Hồ bàng quan cũng sôi trào nhiệt huyết, lực chiến đấu trong
nháy mắt được tăng thêm gấp bội. Đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp được, cho
dù hy sinh tánh mạng, họ cũng tuyệt không hối hận.

Loại tâm tình này chẳng mấy chốc đã truyền tới tràng đấu Điêu Dương. Từ hai
phương hướng khác nhau, có hai bộ lạc cùng xuất phát với Nguyệt Thị, vó ngựa
dũng mãnh làm cuộn lên từng trận bụi mù, những người Hồ như một cơn cuồng
phong vun vút qua thảo nguyên, bốc lên vô số cỏ khô lá rụng.

Trông từ xa xa, hình như những móng ngựa của họ còn chưa từng chạm xuống mặt
cỏ. Những dũng sĩ Đột Quyết không ngừng vung roi, trong mắt ánh lên hưng phấn
lẫn hung tàn, phát huy kĩ thuật tới cực hạn, ra sức lao về phía con dê rơi
trên mặt đất.

Nếu nói trận trước thủ thắng dễ dàng, không hề có áp lực gì, thì đối thủ trận
này còn hung hãn hơn, liều mạng hơn, tình thế nghiêm trọng hơn rất nhiều. Vì
Hữu Vương không tham dự, cơ hồ trận này là cơ hội trời ban, tất cả mọi người
đều muốn thắng.

Dưới tình huống này, Lâm Vãn Vinh sắp xếp để lão Cao và Hồ Bất Quy ở đầu đội
ngũ, chính là muốn lợi dụng sự mạnh mẽ và tốc độ rất nhanh của họ. Hai người
bọn họ lao thẳng vào đối thủ, luận về thể hình, tố chất cá nhân và năng lực
đơn đả độc đấu đều hơn xa những người Đột Quyết kia.

Sự biến đổi đấu pháp này quả nhiên thu hoạch nhiều hiệu quả. Căn bản không cần
nhiều lời, Cao Tù một ngựa dẫn đầu lao lên trước tiên, giống như một sát thần
lọt vào địch trận. Đến cả dê ở đâu, hoặc dê trong tay ai cũng không thấy rõ,
chỉ vung đại đao, hướng về phía đầu đối thủ mà chém xuống, dáng vẻ hung bạo đó
giống như không phải là tới để cướp dê, mà là cướp mạng người ta.

Hai bộ tộc người Hồ hiển nhiên chưa từng ngờ tới việc này. Bộ lạc Nguyệt Thị
nhỏ yếu nhất thảo nguyên lại đến cả dê cũng không thèm, cứ lao lên liều mạng
với họ.

Những dũng sĩ hai tộc lao ngựa đến trước tiên cơ hồ đều là lực lượng tinh nhuệ
nhất bộ lạc, năng lực chiến đấu vốn rất cường hãn. Chỉ là quá xui xẻo, họ gặp
phải tên thống lĩnh Đại Hoa che mặt. Người Hồ cường hãn đến đâu nhưng nói về
bổn sự đánh đấm cận thân, thì có ai là đối thủ của Cao Tù chứ?

Vài tên kị thủ vừa cầm được thân dê ướt mem vào tay, còn chưa kịp chớp mắt, đã
bị độn đao của Cao Tù liếm qua, lập tức đầu nở lên một đóa hoa đỏ rực.

Loại coi đối thủ như cừu địch sinh tử như thế này, cứ gặp là chém, man rợ hung
tàn không nói gì đến lí, trong nháy mắt đã làm thế trận của người Hồ đại loạn.

Thừa lúc lão Cao một tay chặn đường, đối thủ không kịp đề phòng, Hồ Bất Quy
cười ha hả lao đến như gió. Gập người xuống chụp được thân dê ẩm ướt rơi trên
mặt đất, “xoát” một cái, gã đã lao về phía trước.

Mở đầu như vậy, xem ra bộ tộc ‘Nguyệt Thị’ yếu nhất thảo nguyên đã chiếm được
tiên cơ, khiến cho những kẻ khác mở rộng tầm mắt.

Hai bộ tộc người Hồ phục hồi tinh thần lại. Họ bị chọc cho nổi cơn đơn, ‘ngao
ngao’ gầm thét, vòng qua lão Cao không thể trêu vào kia, thúc ngựa đuổi theo
Hồ Bất Quy.

Kĩ thuật của người Đột Quyết quả là thiên hạ vô song, lão Hồ vừa nắm lấy con
dê. Mắt thấy khoảng cách với người Hồ càng ngày càng gần, như muốn đuổi kịp
đến nơi. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay nắm lấy con dê, ném chéo ra
ngoài.

Thân dê như có mắt, bay thẳng về phía một tên Nguyệt Thị tộc nhân đang đợi sẵn
phía ngoài ba trượng.

Lực tay Hồ Bất Quy quả là không nhẹ. Tên Nguyệt Thị tộc nhân vươn tay ra, vất
vả lắm mới ôm được con dê ướt. “bẹp”, nước từ con dê kia nhất thời văng tung
tóe khắp mặt mũi.

“Con mẹ nó quả nhiên là mùi thịt tươi, mùi vị cũng rất khác biệt!” Lâm Vãn
Vinh phì phì vài tiếng, ra sức nhổ ra mớ nước lọt vào miệng mình, giục ngựa
chạy vội.

Không còn giữ dê nữa, người Đột Quyết lập tức buông tha không đuổi theo Hồ Bất
Quy, mà chuyển toàn lực vây công Lâm Vãn Vinh. Chỉ trong tích tắc, họ chia làm
hai đội có kĩ thuật giỏi nhất, dùng những thớt ngựa Đột Quyết tốt nhất lao
lên.

Gió ù ù bên tai, tiếng hò hét ở phía sau vang dội, người ngựa tộc Hồ như hợp
lại với nhau thành một thể.

Mắt nhìn thấy khoảng cách ngày một gần hơn, những hơi thở của đại mã Đột Quyết
hầm hập, tiếng hò hét và ánh mắt của người Hồ dần dần rõ ràng.

– Đưa ta!!!

Hồ Bất Quy dùng tiếng Đột Quyết lớn tiếng hô. Hắn đã đến chỗ gần Lâm Vãn Vinh
rồi.

Hai tay vung lên, khoảng cách giữa hai người chừng ba trượng.

“Hắc…” Thấy cứu tinh đến, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, gầm lên một tiếng, vung con dê
lên ném ra ngoài.

“Bẹp!” Con dê béo ngâm nước rơi tõm xuống cỏ, làm tung lên một đám bụi đất.
Tướng sĩ Đại Hoa choáng váng.

“Lâm tướng quân quá yếu! Thân dê chỉ bay ra ngoài hơn một trượng, nếu chỉ là
như thế thì cũng không sao, nhưng phương hướng lại hoàn toàn ngược lại. Không
trước không sau, lại rớt ở dưới chân đám người Hồ đang đuổi theo, thẳng tắp
còn hơn dùng thướt để kẻ nữa. Những đối thủ người Hồ vẫn không giảm tốc độ,
nhưng dường như không tin nỗi vào mắt mình.

Đám người Đột Quyết chung quanh đang chứng kiến cuộc chiến đầu tiên là sửng
sốt, tiếp theo đó là bổ nghiêng bổ ngửa ngoác miệng cười vang. Tiểu bộ lạc
đúng là tiểu bộ lạc! Lực tay như thế mà cũng dám tự xưng là dũng sĩ? Cũng dám
tới Điêu Dương? Thật là làm mất thể diện người thảo nguyên!

Trên đài Ngọc Già và tiểu Khả Hãn đang xem cuộc chiến, nhịn không được nhè nhẹ
lắc đầu, buồn cười không thôi.

“Quà trời ban cho à?!” Nhìn con dê béo rơi xuống chân ngựa mình, tên Đột Quyết
đang đuổi theo không dám tin việc này là thật.

Cũng may họ đều là tinh anh dũng sĩ được huấn luyện cực tốt, sau một thoáng
sững sờ đã phản ứng ngay, tốc độ ngựa không giảm, hơi cúi mình xuống là lấy
được thân dê, quật roi vào khoái mã, phóng về phía trước. Mới được vài bước,
liền thấy có gì đó không ổn, vừa ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời hết hồn hết
vía.

Tên Nguyệt Thị tộc nhân yếu đuối đó, cả dê cũng ném không nỗi, chẳng biết khi
nào đã xoay ngang cả thân ngựa. Ánh mắt hắn lạnh lùng, cũng chẳng thèm quan
sát, đại đao trong tay vung lên như một đạo hàn quang mãnh liệt, nhằm thẳng
ngay đầu vun vút bổ tới.

Song phương vốn cách xa nhau mấy trượng thì tên dũng sĩ người Hồ có thể lợi
dụng kị thuật tinh thông. Nhưng khoảng cách ngắn như vậy thì làm sao tránh
được? Mắt thấy mũi đao sắp chém xuống người mình, tên Đột Quyết tinh nhuệ chỉ
biết vội vội vàng vàng giật đầu ngựa, đại mã Đột Quyết ngẩng đầu hí lên, hai
chân chồm cao, quay sang một bên, khó khăn lắm mới né được mũi đao, nhưng cũng
chật vật vô cùng.

Năm sáu người người Hồ dẫn đầu, khoảng cách rất gần nhau, chỉ một tích tắc
này, họ đột ngột giảm tốc độ, thế trận trong nháy mắt trở nên hoảng loạn.
Chẳng biết khi nào, vốn Nguyệt Thị tộc nhân như một đám cát rời, không ngờ đã
giục ngựa vây quanh giống như một bầy sói đói, trong mắt lóe ra vẻ hung tàn vô
cùng.

“Chém!” Lâm Vãn Vinh khẽ quát một tiếng, đại đao trong tay lão Cao lão Hồ đồng
thời nhấp nhoáng hàn quang, tức thì hất tung hai tên rớt xuống ngựa. Nguyệt
Thị tộc nhân làm thành một vòng, không phải chém đầu người thì chém chân ngựa,
trận pháp vô cùng thuần thục. Họ hung ác như bầy sói, không có đao nào trật
mục tiêu. Máu me bắn ra tung tóe, trong nháy mắt đã loại bỏ vài tên tinh nhuệ
nhất.

Trước biến hóa sát bên mình, đám người Hồ phía sau như ở trong mộng bừng tỉnh,
cùng nhau lao lên. Nhưng lúc này thì mọi việc đã muộn rồi, những tên dũng sĩ
tinh nhuệ sớm đã bị hạ gục xuống ngựa, bị Nguyệt Thị bộ lạc vung đao chém
loạn, móng ngựa dẫm đạp, chẳng có mấy tên có thể thoát khỏi vòng vây.

Việc kế tiếp thì đơn giản! Hai bộ tộc còn lại, trước chiến thuật tàn bạo của
đám Nguyệt Thị không cướp dê mà chuyên chém người như một bầy sói, hoàn toàn
không kịp chuẩn bị, dưới tình cảnh thương vong quá nửa, chỉ biết trơ mắt nhìn
lão Cao một ngựa dẫn đầu, giơ cao thân dê chạy tới đích. Họ thủy chung vẫn
không thể phá được sự phong tỏa của bầy sói trước mặt.

Tình thế nghịch chuyển. Nguyệt Thị thắng! Với một bộ lạc nhỏ bé yếu đuối bậc
nhất, có thể chiến thắng hai cuộc giữa đám quần hùng ở Điêu Dương đại hội này,
quả là một thắng lợi vinh quang. Chiến thuật của họ để lại cho người ta ấn
tượng sâu sắc, tuy đối với những bộ lạc lớn thì không ảnh hưởng gì, nhưng đối
với những bộ lạc nhỏ trước giờ bị chèn ép thì đây đúng là một con đường sáng
để đi.

Người thắng làm vua! Người Đột Quyết sùng bái vũ lực sớm quên đi vẻ khinh
thường lúc trước, cùng nhau ùa lên, nhiệt liệt hoan hô tiểu bộ lạc này.

Trên mặt đại Khả Hãn Đột Quyết tràn đầy niềm vui chiêm ngưỡng chiến địa, đang
nói gì đó với Tát Nhĩ Mộc, thỉnh thoảng chỉ trỏ về bên này vài cái, hình như
đang giảng giải cho tiểu Khả Hãn về chiến thuật của Nguyệt Thị.

Một thiếu nữ Đột Quyết mĩ lệ, tay cầm một vòng hoa được kết rất tinh tế, mặt
đỏ ửng ngượng ngùng, do dự đôi chút, rốt cục đem hết dũng khí, chạy sang bên
này.

“Lần này chắc là tới để tặng hoa cho ta rồi. Rốt cục cũng có người hâm mộ ta!”
Lão Cao đưa thân dê lên quá đỉnh đầu, dương dương đắc ý ưỡn ngực ra

Thiếu nữ Đột Quyết đó chạy vòng qua, hết nhìn đông tới nhìn tây, bồi hồi trong
chốc lát, đột nhiên lao như điên về một phía, mặt đỏ như hơ lửa, đeo vòng hoa
mĩ lệ vào cổ Lâm Vãn Vinh đang ngẩn người ra.

“Đây là chuyện gì thế?” Hắn còn chưa kịp phản ứng gì, cô thiếu nữ Đột Quyết đó
lại lấy hết dũng khí, vội vã hôn phớt lên mặt hắn, cất lên một tràng tiếng Đột
Quyết trong trẻo, ngượng ngùng liếc nhìn hắn rồi xoay người chạy mất.

“Lại một dũng sĩ được chọn rồi!” Những người Hồ chung quanh gào lên những
tiếng hú và hoan hô động trời. Tiếng vỗ tay, tiếng cười tràn ngập cả thảo
nguyên!

“Không thể nào! Ta đã che giấu vẻ anh tuấn dưới mặt nạ rồi mà. Hơn nữa rất cố
gắng ẩn đi mị lực của mình, như vậy mà cũng bị người ta thấy được sao? Thân là
một nam nhân xuất sắc, quả thật là phiền toái!” Hắn cười hắc hắc, tỏ vẻ bất
lực lắc đầu.

Cao Tù trừng mắt chu miệng: “Cái kẻ không biết xấu hổ đó mà cũng có thể bị
người ta nhìn trúng sao?! Mị lực của Lâm huynh đệ, thật là chẳng phân biệt
quốc gia!”

– Vòng hoa này không tệ, rất nhiều hoa nữa!

Vỗ vỗ vòng hoa thiếu nữ vừa tặng, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Hồ đại ca, nha đầu đó vừa rồi nói cái gì thế? Quá ồn đi, ta nghe không rõ!

“Không ồn ngươi cũng nghe không rõ!” Hồ Bất Quy cười nói:

– Không nên phiên dịch, biểu đạt không hay lắm đâu!

Trong lòng Lâm Vãn Vinh vui như mở hội, nghiêm trang nói:

– Biểu đạt không hay sao? Ta hiểu được mà, đơn giản chỉ là thiếu nữ thổ lộ…
đại loại cái gì cao lớn anh tuấn, dũng mãnh vô địch, ta yêu ngươi lắm, có cái
gì mà khó nói chứ? Ta nghe những lời này quen rồi! Chỉ là biểu lộ bằng tiếng
Đột Quyết thì ta chưa từng nghe qua, Hồ đại ca huynh mau phiên dịch đi … Chà,
không nghĩ huynh lại cho ta hèn mọn như vậy, kỳ thật ta chủ yếu là muốn đề cao
trình độ tiếng Đột Quyết của ta thôi.

– Cần thông dịch thật chứ?

Lão Hồ ngập ngừng một lúc lâu, rốt cục nhịn không được:

– Câu tiếng Đột Quyết này, kỳ thật cũng dể hiểu thôi. Nàng nói là… ‘Ngươi là
một dũng sĩ yếu đuối như vậy, trên thảo nguyên trước giờ chưa hề gặp qua.
Ngươi rất đặc biệt, do đó, ta rất thích ngươi!’

“Phụt…” Lão Cao đang uống nước lập tức phun sạch ra ngoài: “Thì ra thiếu nữ
Đột Quyết không phải ai cũng yêu anh hùng, thì ra có người thích cẩu hùng đấy
chứ!”

– Cái gì nhỏ yếu?! Ta nhỏ chỗ nào!

Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên gào như sấm:

– Hồ đại ca, ngươi nói cho nàng biết, ta rất hùng vĩ đó! Không có chỗ nào
không hùng, không có chỗ nào không vĩ, có dịp con bà nó gọi nàng đến tự mình
xem đi, dọa chết nàng ấy chứ!!

Mọi người cười ha hả, thắng hai trận liên tiếp, không khí dễ chịu hơn nhiều.

“Ó ò…” Tiếng kèn lệnh ngắn vang lên, thảo nguyên nhất thời bùng lên tiếng vỗ
tay và hoan hô như thủy triều. Ngẩng đầu nhìn lại, hơn mười thớt đại mã Đột
Quyết thần tuấn đang chạy như bay khiến bờm tung lên trong gió thảo nguyên.
Những kỵ sĩ này có thân hình tráng kiện, vóc người khôi ngô, cưỡi ngựa lững
thững đi tới, những thanh đao lấp lánh như tuyết xẹt qua trời xanh, chỉnh tề
như một, giống như tia chớp lóe qua.

– Đồ Tác Tá ra thi đấu rồi!!!

Hồ Bất Quy thì thầm.

Tuy không thấy rõ mặt Đồ Tác Tá, nhưng Đột Quyết Hữu Vương bao nhiêu năm nam
chinh bắc chiến, khí thế sao như bình thường được? Đội hình dũng mãnh của hắn
vừa bước lên ai nấy đều nhận ra ngay lập tức. Bốn phía nhất thời vang dậy
tiếng vỗ tay như sấm, tiếng cổ vũ đổ tới như thủy triều lên.

Đồ Tác Tá một ngựa dẫn đầu lao lên trước tiên, loan đao như một tia điện lóe
ngang trời.

“Hí í í…” bảo mã dưới người hắn đột nhiên dừng lại, chân trước chồm lên không,
gần như thành một góc chín mươi độ so với mặt cỏ, cất tiếng hí như không dứt.
Thân hình Đồ Tác Tá như chiếc lá dính chặt trên lưng ngựa, không một chút
hoảng loạn.

Đợi con tuấn mã chồm lên cao ngất, Đồ Tác Tá lấy cung tên trong tay giơ lên.

Hai tay hắn hoàn toàn không bám lưng ngựa, chỉ dựa vào đôi chân kẹp cứng, thân
hình gần như nằm song song với mặt cỏ.

“Oang!” Dây cung vụt lên, một mũi tên như tia sét cắt ngang trời cao, bay
thẳng lên mây.

“Oác…” Một tiếng kêu thê thảm xuyên thấu tầng mây, một con nhạn đang bay rất
nhanh trên không trung, bỗng rơi tõm xuống đất như một hòn đá. Mũi tên sắc bén
đó không lệch phân nào, găm vào giữa hai mắt nó. Những vệt máu theo cánh chim
từ từ chảy xuống.

Tuấn mã ngẩng đầu đứng thẳng lên, rốt cục bình tĩnh lại. Đồ Tác Tá ngồi ngay
ngắn trên ngựa, cả người bất động, trường cung không biết lúc nào đã được giắt
sau lưng, giống như từ nãy giờ không hề phát sinh việc gì cả.

– Hay quá!

Lần này đến cả Hồ Bất Quy cũng không nhịn được phải tán dương. Quả nhiên không
hổ là Đột Quyết Hữu Vương, một cú bắn nhanh gọn, người ngựa và cung tên trong
nháy mắt chỉnh tề, không thể bắt bẻ được gì nữa.

Người Hồ chồm lên hoan hô, dậy tiếng sôi trào. Đây chính là thần kỹ của Đồ Tác
Tá, ngồi trên lưng ngựa đang chồm lên, công phu ‘tiễn xuyên song nhãn’, so với
Tát Nhĩ Mộc bắn dây, thì cao hơn không phải chỉ một cấp bậc mà thôi, thoáng
cái đã làm lu mờ danh tiếng của tiểu Khả Hãn.

Thân là con trai của Bì Già Khả Hãn trên thảo nguyên, lại bị Hữu Vương liên
tục chèn ép, Tát Nhĩ Mộc lặng lẽ cúi đầu, trong mắt thoát khỏi vẻ hoang mang.
Ngọc Già kéo tay hắn, nhè nhẹ lắc đầu, dịu dàng an ủi, cũng không biết nói câu
gì đó mà khuôn mặt kia lại nở một nụ cười.

Đồ Tác Tá một tiễn kinh hồn, lúc này không khỏi đắc ý. Hắn ngạo nghễ phi ngựa,
đi tới điểm xuất phát, mỉm cười vẫy vẫy chung quanh, làm vô số thiếu nữ hoan
hô ầm ĩ.

Người Hồ quả nhiên không hổ là dân tộc lớn lên trên lưng ngựa, tiễn thuật có
thể nói là thiên hạ vô song. Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ may mắn, nếu Đồ
Tác Tá đánh trận trước, hươu chết về tay ai quả thực rất khó nói. Những người
Hồ phải chiến đấu với Đồ Tác Tá sau này thật sự sẽ rất khó khăn.

Hữu Vương rốt cục đã tham gia rồi. Không khí tại nói này trở nên căng thẳng và
nóng bỏng! Tất cả những người Đột Quyết đều dán mắt nhìn thẳng vào con dê được
treo trên giá gỗ giữa thảo nguyên, mong muốn thấy được thân thủ của dũng sĩ
lợi hại nhất thảo nguyên.

Còn đối thủ của Đồ Tác Tá sớm đã bày xong trận hình, thận trọng nhìn hắn, tùy
thời chờ đợi cuộc thi bắt đầu.

– Xin đại Khả Hãn chặt dây!

Giọng điệu của tế ti Đột Quyết mang theo vẻ hưng phấn. Hữu Vương đã tự mình
tham dự cuộc thi, người có tư cách bắt đầu cuộc thi, đương nhiên ngoài Kim Đao
Đại Hãn mĩ lệ này thì không còn ai khác.

Ngọc Già mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, đang lúc tất cả mọi người nghĩ rằng nàng
sẽ đi lên đài cao chém dê thì nàng lại nhè nhẹ vươn mình, bàn tay nhỏ bé giơ
lên, bên cạnh có một thị nữ đưa lên một cây loan cung rất tinh xảo.

Ngọc Già nắm loan cung trong tay, giật dây cung vài cái, nở nụ cười tự tin.

Tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc đứng bên người nàng, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, hai
tay hơi run lên.

Lão Cao cũng rất lo lắng, nhịn không được kêu lên:

– Nguyệt Nha Nhân sao ngu ngốc thế? Nói về bắn tên, nàng làm sao có thể so
được với một tiễn bắn thủng mắt nhạn như Đồ Tác Tá chứ? Tiểu Khả Hãn vừa rồi
đã thua một trận, nàng còn thua nữa, vậy quả thật thanh danh cũng đi xuống
theo.

Hồ Bất Quy cũng có vẻ đồng cảm. Mặc dù họ và Ngọc Già có thân phận là địch
nhân, nhưng so với Đồ Tác Tá, thì Nguyệt Nha Nhân từng đồng hành chung một
đường, đồng sinh cộng tử, hiển nhiên phải được họ ủng hộ rồi.

Ngọc Già từ từ giương loan cung, một mắt mĩ lệ từ từ nheo lại, tập trung hết
tinh thần, ngắm thẳng vào dây thừng.

Tất cả mọi người đều nín thở, lúc này, mặc kệ là người Đại Hoa hay là người
Đột Quyết, không một ai biết nàng muốn làm gì.

Mặc dù Lâm Vãn Vinh tự nhận thiên hạ đệ nhất thông minh, trước mặt Ngọc Già
cũng không rõ được. Nữ tử người Hồ mĩ lệ này, trước giờ đều khiến cho người ta
đoán không ra nàng muốn làm gì.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận