Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 544: Thưởng Khả Hãn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lúc này chính là thời điểm mấu chốt nhất. Đồ Tác Tá lướt qua thảo nguyên, thần
lực vô địch, đánh bại tất cả những bộ lạc có tư cách khiêu chiến với hắn. Danh
hiệu đệ nhất dũng sĩ trừ hắn ra thì chẳng còn ai. Nếu đại Khả Hãn vừa lòng
hắn, sẽ mặc hắn cướp đi kim đao, Đồ Tác Tá thu hoạch được cả danh lẫn sắc, từ
đó trở thành Hãn vương độc nhất vô nhị thảo nguyên.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Ngọc Già, chỉ cần nàng khẽ
gật đầu, lịch sử của thảo nguyên và Hãn Quốc Đột Quyết sẽ được viết lên một
trang mới. Đồ Tác Tá không dám chớp mắt, con ngươi trợn lên nhìn chằm chằm vào
bóng dáng mĩ lệ động lòng người kia.

– Tát Nhĩ Mộc, đệ nguyện ý để Đồ Tác Tá thành Hãn vương cho ta không?!

Nữ thanh êm ái như gió xuân vờn qua thảo nguyên, đọng lại trong tai mỗi người,
ngọt ngào trong trẻo. Ngọc Già mỉm cười hỏi tiểu Khả Hãn bên cạnh. Gương mặt
như ngọc của nàng sáng lên dưới nắng chiều tỏa ra rực rỡ, tuy là đại Khả Hãn
tay nắm thực quyền, nhưng tương lai thảo nguyên lại thuộc về Tát Nhĩ Mộc. Nàng
hỏi câu này là hỏi người đứng đầu thảo nguyên tương lai.

Tiểu Khả Hãn ngẫm nghĩ một lát, nghiêm trang đáp:

– Hữu Vương thần lực vô cùng, rất xứng đáng là dũng sĩ trên thảo nguyên, vô
cùng lợi hại. Chỉ là… về tiễn pháp so ra lại kém so với sự tinh diệu của đại
Khả Hãn!

Tiếng hắn trong trẻo, mang theo vẻ ngây thơ truyền khắp cả thảo nguyên, giọng
điệu có chút tiếc hận, ý của một câu cuối cùng ai cũng hiểu cả.

Người Đột Quyết bốn phía xì xào, Tiểu Khả Hãn nói không sai, Hữu Vương có lẽ
chinh phục được tất cả các bộ lạc, nhưng hắn không chinh phục được Ngọc Già.
Tối thiểu về tiễn pháp vẫn chưa chinh phục được nàng.

Nếu Ngọc Già là một nữ nhân Đột Quyết bình thường thì không nói làm gì, nhưng
nàng lại là Kim Đao đại Khả Hãn, là nhân vật chí cao vô thượng, ở nàng tập
trung hết thảy vẻ mĩ lệ cùng trí tuệ lẫn vũ lực. Trăm ngàn năm mới xuất ra
được một người như vậy, toàn dũng sĩ trên thảo nguyên có ai không ngưỡng mộ
nàng chứ? Ngân Đao Hữu Vương ngoại trừ cậy mạnh là hơn nàng, vô luận là trí
tuệ hay tiễn thuật, đều kém xa đại Khả Hãn, để Kim Đao đại Khả Hãn tuyệt sắc
gả cho một tên nam nhân không thể chinh phục nàng là một việc khó có thể tưởng
tượng được, là một sự sỉ nhục đối với dũng sĩ Đột Quyết.

Lời Tát Nhĩ Mộc nói không nhẹ không nặng, nhưng lại khiến cho tâm tính người
Đột Quyết nhất thời sinh ra chút biến hóa vi diệu, việc tuyển ra dũng sĩ lợi
hại nhất Đột Quyết để hái được đóa mộc miên hoa cao quý, đó nhất định sẽ là
một giai thoại được lưu truyền thiên cổ trên thảo nguyên.

Việc trước mắt, người Đột Quyết đột nhiên lại phát hiện ra: “Vị dũng sĩ lợi
hại nhất Đồ Tác Tá nếu so với đóa mộc miên hoa cao quí trước mặt, lại lộ ra
quá nhiều thiếu sót, căn bản không thể tương xứng.” Ý nghĩ như thế làm người
Đột Quyết xì xào, lòng sùng bái Hữu Vương cũng tự nhiên giảm xuống rất nhiều.

Tiểu Khả Hãn một câu một từ như xát muối vào vết thương, Đồ Tác Tá tức giận
không thể tả xiết, nhưng Tát Nhĩ Mộc tuổi còn nhỏ, lời lẽ không kiêng kị gì,
mà còn nói toàn là sự thật, nên Hữu Vương không thể phát bác. Hắn hừ một
tiếng, giật ngựa đi tới, hướng thẳng vào kim đao trong sân, nhìn dáng vẻ rõ
ràng là muốn buộc Ngọc Già biểu lộ thái độ.

– Lâm huynh đệ, tên họ Đồ này còn hèn hạ hơn ngươi nữa!

Cao Tù thật sự nhìn không lọt mắt, phẫn hận chửi ỏm lên.

“Ta hèn hạ bao giờ?!” Lâm tướng quân trợn mắt, vừa giận vừa ngượng.

Tiểu Khả Hãn cũng hơi tức giận, nhìn cử chỉ của Hữu Vương này, xem ra rất miệt
thị quyền uy của hắn, hắn giữ chặt lấy tay tỷ tỷ, mặt trầm xuống, lớn tiếng
hỏi:

– Đồ Tác Tá, ngươi hãy tự nhìn lại mình đi. Ngươi nghĩ rằng bản thân ngươi có
thể chinh phục tất cả các bộ lạc rồi sao?!

Tiếng này vừa nói ra, Lâm Vãn Vinh thoáng sửng sốt. Đột nhiên vỗ tay đánh bốp
một cái, sắc mặt đại biến:

– Chết rồi!

Hồ Bất Quy lấy làm kỳ quái:

– Tướng quân, cái gì chết?!

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu ảo não:

– Hồ đại ca, tất cả các bộ lạc chiến thắng ba tràng trở lên, có phải là chỉ
còn có chúng ta chưa giao thủ với Đồ Tác Tá không?!

– Chắc thế!

Hồ Bất Quy ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt dần dần biến đổi, hoảng hốt kêu lên:

– Tướng quân, ngươi nói chúng ta thủ thắng ba tràng, nhưng lại không tỷ thí
với Đồ Tác Tá. Có người bắt đầu chú ý tới chúng ta rồi?!

“Thật sự là trăm chặt lại hở một!” Lâm Vãn Vinh trong lòng hối hận nói không
nên lời, thủ thắng ba tràng là được vào thành, vốn kế hoạch không chê vào đâu
được. Chết cái là sau khi thủ thắng, họ lại không hề xuất tràng đánh tiếp.
Việc này nếu lọt vào mắt những người Đột Quyết bình thường có lẽ không có gì
lạ, nhưng Ngọc Già là ai chứ? Nàng đã treo kim đao, lại âm thầm đề phòng Đồ
Tác Tá, đối với thế cục này nhất định nắm rõ trong lòng bàn tay, Nguyệt Thị
chưa bại nhưng lại không xuất chiến, việc này làm sao không làm cho nàng nghi
hoặc được?

Vốn là muốn trở thành bộ lạc không làm người ta chú ý nhất. Bây giờ thì ngược
lại biến thành tiêu điểm chú ý của mỗi người, hắn hối hận không cần phải nói
nữa, sớm biết như thế thì đánh thêm một tràng nữa, nếu thất bại cũng được mà!

Cao Tù cũng ý thức được vấn đề, vội hỏi:

– Làm việc này cũng không sao, nếu nói chúng ta đánh không lại Hữu Vương thì
đầu hàng béng đi không được sao?!

– Không được!

Hồ Bất Quy bên cạnh lắc mạnh đầu:

– Cao huynh đệ, ngươi không biết tính cách người Đột Quyết. Người Hồ sùng bái
vũ lực, mặc kệ bộ lạc lớn nhỏ mạnh yếu, không có một ai chưa đánh đã hàng.
Ngươi cũng thấy đó, thực lực Đồ Tác Tá lớn như vậy, vẫn có vô số người khiêu
chiến hắn. Đây là thảo nguyên, nếu chúng ta tùy tiện đầu hàng, ngược lại càng
khiến cho họ hoài nghi hơn.

– Vậy không thể không đánh hả?

Cao Tù nói oang oang:

– Trong lúc chúng ta quyết đấu, cố ý bại dưới tay Đồ Tác Tá cũng giống nhau
thôi!

“Cái gì cố ý thua Đồ Tác Tá? Cho dù không cố ý, ngươi có thể đánh thắng được
người ta không?” Lão Hồ buồn cười liếc Cao Tù vài cái, quay qua Lâm Vãn Vinh:

– Cao huynh đệ nói có đạo lý, chúng ta không thể trực tiếp đầu hàng. Nhưng có
thể lựa chọn thất bại trong lúc quyết đấu.

– Cho dù muốn thất bại, cũng không phải ngươi và ta có thể định đoạt được.
Bây giờ, chúng ta đã là con cờ trong tay người khác rồi.

Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, vẻ ảo não không gì diễn tả được.

“Thất bại mà cũng không được sao? Đây là đạo lý gì chứ? Chúng ta là cờ trong
tay ai?” Lão Cao và lão Hồ nghi hoặc nhìn nhau vài lần.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

– Ta sỡm đã nghĩ đến, sau khi bộ tộc Ba Đức Lỗ thất bại, Ngọc Già nhất định
sẽ nghĩ ra biện pháp mới, còn Nguyệt Thị liên tiếp thắng ba tràng mà chưa xuất
chiến, nhất định cũng không thoát khỏi mắt nàng đâu. Nàng thấy tất cả những
người thắng trận lần trước đều bị Đồ Tác Tá đánh bại, bây giờ nàng không còn
có lựa chọn nào khác.

– Nhưng, cho dù chúng ta xuất tràng cũng không nhất định có thể thắng mà!

Hồ Bất Quy lẩm bẩm nói.

– Chúng ta không nhất định thắng, nhưng Ngọc Già nhất định không thể thua! Ta
không biết nàng sẽ dùng biện pháp gì, cái duy nhất ta có thể khẳng định là lần
này chúng ta phải giơ đầu cho Hữu Vương đánh rồi!

Lâm Vãn Vinh vô cùng phiền não lắc lắc đầu.

Cao Tù thật ra rất thoải mái, cười hì hì:

– Quyết chiến thì quyết chiến. Nhân cơ hội này kéo Đồ Tác Tá xuống ngựa. Để
Lâm huynh đệ ngươi đi làm Hãn vương của Nguyệt Nha Nhi. Sinh hơn mười đứa con
trai, chọn một tên làm Khả Hãn. Chúng ta thống nhất thảo nguyên trong hòa
bình!

Hồ Bất Quy cười ha hả, hiển nhiên cũng phụ họa ý kiến lão Cao. Chỉ là họ quên
mất, cho dù thủ thắng thật, lúc đại yến tối nay, Ngọc Già sẽ cởi mũ trùm của
họ ra, đến lúc đó sẽ có đao quang kiếm ảnh như thế nào thì không khó tưởng
tượng.

Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:

– Thủ thắng là tốt rồi! Nhưng cũng chỉ có nước trở thành cái giá áo của
Nguyệt Nha Nhi thôi, đến lúc đó Đồ Tác Tá hận chúng ta thấu xương, Ngọc Già
lại có thể tuyên bố rất dễ dàng là nàng căn bản sẽ không lấy dũng sĩ thủ thắng
này. Làm cho Đồ Tác Tá cảm kích nàng rơi nước mắt, việc Hữu Vương bức hôn tự
nhiên cũng coi nhưng không còn.

Bại cũng không được, thắng cũng chẳng xong. Việc này thật sự là khó xử! Hồ Bất
Quy và Cao Tù hai mặt nhìn nhau, không ngờ một bước đánh sai, lại sẽ thành thế
cờ sai biệt như thế.

– Tính ra, nghĩ nhiều cũng vô ích. Đến lúc đó tùy cơ mà làm, có sao đánh vậy.
Không đánh thì bỏ chạy, tóm lại, không thể để bại lộ thân phận của chúng ta.
Cũng không thể làm cho các huynh đệ bị hại!

Lâm tướng quân cắn chặt răng, gằn từng tiếng một.

Lời Tiểu Khả Hãn vừa nói xong, Đồ Tác Tá hơi sững sờ một chút, một người trong
tộc hắn chạy lên, đưa danh sách những tộc thủ thắng cho hắn xem.

Hữu Vương xem tới xem lui, cười ha hả:

– Còn sót lại một Nguyệt Thị nho nhỏ mà thôi, họ sớm đã sợ vỡ mật, căn bản
không dám lên đánh…

– Ai nói chúng ta không dám lên đánh?! Lên!

Hồ Bất Quy dùng tiếng Đột Quyết gầm lên, phía sau có hơn mười kị sĩ như gió
lốc lao ra giữa sân, ngang nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Đồ Tác Tá.

Người Đột Quyết rộ lên một trận hoan hô vang trời. Không ngờ thời khắc cuối
cùng còn có người không sợ chết dám khiêu chiến với Đồ Tác Tá, hơn nữa lại là
tiểu bộ lạc yếu nhất thảo nguyên.

Tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc lớn tiếng nói:

– Nguyệt Thị tộc nhân, các ngươi thắng liên tiếp ba trận. Lại có dũng khí
thật lớn ra khiêu chiến Hữu Vương, tinh thần rất đáng khen, thưởng thêm năm
trăm đầu phì dương, nếu chiến thắng, bổn hãn sẽ thưởng tiếp cho một con hãn
huyết bảo mã!

Hãn huyết bảo mã là thần vật ra sao, những người Hồ chung quanh đều rõ và hâm
mộ vô cùng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đánh bại Hữu Vương.
Nguyệt Thị thủ thắng ba tràng, ngoại trừ xuống tay cực kì ác ôn, cũng không có
gì đặc biệt, thậm chí còn hơi có mùi thủ thuật xảo quyệt. Bằng vào họ mà đánh
bại được Hữu Vương sao?

– Được!

Đồ Tác Tá cười ha hả:

– Các ngươi đã dám đến, ta sẽ thu thập các ngươi. Tiểu Khả Hãn, hãn huyết bảo
mã của ngươi chỉ sợ không cần tặng nữa rồi, ha ha ha ha!

Nghe Hữu Vương cười điên cuồng, lão Cao hừ một tiếng:

– Chẳng trách Ngọc Già không thích hắn, tên tiểu bạch diện Đột Quyết này, con
mẹ nó cười khó nghe quá, nghe cứ như con vịt bầu cạp cạp!

Trận này chỉ còn lại hai bộ lạc là Nguyệt Thị đấu với Hữu Vương. Song phương
đứng ở vạch xuất phát. Cuộc đại chiến sắp phát ra rồi, Ngọc Già ngồi trên ghế
cao, sắc mặt bình thản, không có chút dị thường nào.

“Làm sao nàng còn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ là ta đã đoán sai?” Trong
lòng Lâm Vãn Vinh thầm nghi hoặc.

Song phương đều đã vào vị trí, tiếng hoan hô của người Hồ một lần nữa vang
lên, nhưng lúc này, rõ ràng chia làm hai phái, một phái ủng hộ cho Hữu Vương,
phái còn lại là hô hào tên của Nguyệt Thị.

Tiếng kèn lệnh của tế ti chậm rãi đưa lên bên miệng, đang muốn thổi lên, bỗng
nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:

– Chậm đã!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Kim Đao đại Khả Hãn mĩ lệ đứng lên, quay
về phía mọi người mỉm cười.

Hữu Vương sớm đã không nhịn được, vội vã hỏi:

– Đại Khả Hãn có gì chỉ thị?!

Ngọc Già chậm rãi nói:

– Đây là trận Điêu dương cuối cùng. Có nhiều dũng sĩ chiêm ngưỡng như vậy,
bổn Hãn nghĩ rằng, không bằng tăng thêm một chút khó khăn!

Đồ Tác Tá trước đã thua tiễn thuật dưới tay Ngọc Già, sớm làm người ta lên án,
lúc này nghe nói đại Khả Hãn muốn gia tăng độ khó, một khi hắn thắng thì hắn
sẽ bịt miệng mọi người, trong lòng hắn nhất thời mừng rỡ, cười ha hả:

– Xin đại Khả Hãn phân phó.

Nguyệt Nha Nhi đưa mắt nhìn lại, liếc Hồ Bất Quy hỏi:

– Nguyệt Thị không sợ hãi chứ!

Ngọc Già khẽ gật đầu, rồi chậm rãi vỗ vỗ vài tiếng. Bỗng nghe có tiếng ngựa hí
vang, xa xa có một con ngựa thần tuấn, uy dũng chạy nhanh đến, dáng vẻ trông
rất phi phàm.

Cả thảo nguyên dần dần yên tĩnh, tất cả đều biết Kim Đao Khả Hãn là người
thông minh, trong lần đánh cuộc về chung thân của mình, không biết nàng đưa ra
khảo nghiệm gì đây.

Nguyệt Nha Nhi xoay người lên ngựa, giật mạnh dây cương. Con tiểu mã chạy
nhanh như thiểm điện, giống như bay lên trời, lướt qua lớp cỏ dưới chân, đám
người Đột Quyết nổ ra tiếng vỗ tay như thủy triều, ủng hộ nàng nhiệt liệt.

“Kỹ thuật cưỡi ngựa của nha đầu này còn giỏi hơn ta nhiều lắm!” Lâm tướng quân
thầm cảm khái: “Lần này về nhà, nhất định phải khổ luyện kỵ thuật với các vị
phu nhân, tuyệt không được kém người ta!”

Ngọc Già đi tới giữa thảo nguyên, nhưng vẫn giữ chặt dây cương, chậm rãi dừng
lại. Nàng mỉm cười, lớn tiếng nói:

– Hôm nay là lần tỷ thí cuối cùng, coi như bắt đầu ở đây. Bổn Hãn một người
một ngựa đứng ở đây, tuyệt không đi chỗ khác, song phương tự do đánh nhau,
nhưng không cho đánh ta và ngựa của ta, càng không cho phép dùng vũ lực, lấy
ba lần lật của đồng hồ cát làm hạn định. Trong thời gian này, ai có thể kéo
được ta và ngựa của ta tới đích trước nhất, người đó sẽ thắng trận!

Đám người Đột Quyết ngẩn người ra một lúc, tiếp theo đó liền rộ tiếng hoan hô
nhiệt liệt thấu đến tận trời. Thì ra Ngọc Già gia tăng độ khó khăn, đó là đại
Khả Hãn mĩ lệ tự mình xuất đầu, dùng bản thân mình thay cho dê. Việc này so
với lúc trước đơn thuần chỉ chém chém giết giết thì hấp dẫn gấp trăm lần, kích
thích vạn lần. Loại khó khăn này là điều mà tất cả nam nhân đều thích.

Tiếng hò hét vang lên bốn phía thảo nguyên. Tất cả mọi người đều như phát
điên, cướp Kim Đao Khả Hãn mĩ lệ, đây là chuyện kích thích biết bao! Đến cả Đồ
Tác Tá cũng không nhịn được mà ủng hộ nhiệt liệt. Rõ ràng việc này là Ngọc Già
cho hắn cơ hội. Chỉ cần hắn đem được Ngọc Già và ngựa của nàng về đích trước
thời hạn, chuyện sỉ nhục về tiễn thuật lúc trước, sẽ hoàn toàn được xóa sạch.

Một khi người ta điên cuồng, sẽ trở nên ngu xuẩn, dù người thông minh đến đâu
cũng không ngoại lệ, Ngọc Già xem như nắm được nhược điểm của nhân tính. Đột
Quyết Hữu Vương hớn ha hớn hở, miệng cười không khép được, Lâm Vãn Vinh chỉ
bàng quan nhìn, trong lòng sáng như tấm gương.

– Cướp Khả Hãn, đó là một quy củ gì đây?!

Hồ Bất Quy hơi ngẩn người ra,Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Cướp Khả Hãn? Ai cướp ai thì rất khó nói. Đây không phải là quy củ, mà là
một cái bẫy! Chúng ta lần này, coi như bị người ta dắt mũi rồi!

Cao Tù lắc đầu, hiển nhiên không rõ hắn nói gì.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Nói trắng ra là, vở kịch cướp Khả Hãn này, chỉ là cái cớ để Ngọc Già tự
mình tham dự Điêu Dương. Nãy giờ nàng che giấu rất tốt, hấp dẫn được sự chú ‎ý
của người Đột Quyết. Đến cả ta cũng có chút động tâm.

Không nghe thì không hiểu, vừa nghe thế đã nhảy lên, Lâm tướng quân nói rất
đúng, đang lúc bất tri bất giác, tự nhiên Ngọc Già tự mình tham dự Điêu Dương,
tất cả mọi người không nhận thấy được việc này. Hồ Bất Quy kinh hãi, lấy làm
khó hiểu hỏi:

– Chúng ta bị người ta đem ra đùa giỡn sao?!

Lâm tướng quân than thở:

– Bây giờ ta mới hiểu được, thì ra Ngọc Già lựa chọn bộ lạc nào cũng thế
thôi, bởi vì nàng không phải cần chúng ta đi giúp nàng thủ thắng, mà chỉ là
cần tìm một bộ lạc, để cho nàng có cơ hội tự mình tham dự Điêu Dương, như thế
nàng ta có thể tự mình ngăn cản thắng lợi của Đồ Tác Tá, mà căn bản không cần
người khác giúp đỡ.

– …Cho dù như thế nào, nếu đổi Nguyệt Thị thành Miêu Thị, Cẩu Thị, Thiên thị…
hoặc bất kỳ một bộ lạc gì gì đó, chỉ cần ngươi có tư cách khiêu chiến Đồ Tác
Tá, thì sẽ có tác dụng giống nhau đối với Ngọc Già mà thôi. Chỉ tiếc, chúng ta
là bộ lạc không biết tiến thủ nhất thảo nguyên. Ngu ngốc để mình lưu tới trận
cuối cùng, còn trận cuối cùng này chính là lý do dể Nguyệt Nha Nhi thay đổi
qui chế thi. Người khác căn bản không tìm thấy lý do phản đối, kết quả là
chúng ta tự mình đút đầu vào miệng súng của Ngọc Già, thành đồ chơi trong tay
nàng.

Nói như vậy, tất cả mọi người đã hiểu được, trí tuệ của Ngọc Già đã vượt xa
những gì họ tưởng tượng.

– Lâm huynh đệ, chúng ta phải làm gì với trận cuối cùng đó?!

Cao Tù cẩn thận hỏi.

– Ba lần lật đồng hồ cát, dài nhất cũng chưa tới nửa canh giờ. Ngựa của Ngọc
Già chúng ta khẳng định không kéo được. Đồ Tác Tá cũng đừng hòng mà làm được.
Nếu giằng co, Hữu Vương có cơ hội thủ thắng, lúc đó nhất định sẽ sát phạt
chúng ta. Ngọc Già muốn hy sinh Nguyệt Thị, ngăn cản Đồ Tác Tá.

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, trong mắt lóe lên ánh lệ:

– Việc đã tới, trốn cũng trốn không khỏi. Chúng ta sẽ ác ôn một chút, tiên hạ
thủ vi cường, Cao đại ca, không được lưu tình. Cứ nhằm vào Đồ Tác Tá mà chém
cho ta!!

– Được!

Nghe hắn phân phó như vậy, Cao Tù hưng phấn xoa quyền xát chưởng.

Quay về Hữu Vương Đột Quyết cường hãn, xâm nhập thảo nguyên lần này là lần
được chiến đấu nhiều nhất trước giờ, đồng thời cũng là lần kinh hiểm nhất,
kích thích nhất.

Kim Đao Khả Hãn tự thân tham dự, những người Hồ chung quanh sớm đã chen nhau
xô lên, chuyện cướp Khả Hãn quả là ngàn năm khó gặp trên thảo nguyên! Tất cả
mọi người đều chung ý nghĩ phải nhìn cho rõ ai sẽ mang được đấng chí cao tuyệt
sắc này chạy tới đích!

Đồ Tác Tá và dũng sĩ của hắn cũng xoa quyền xát chưởng, hưng phấn lắc lắc đầu
ngựa, sẵn sàng chuẩn bị xuất phát.

Ngọc Già cưỡi ngựa đứng yên trên thảo nguyên. Hai mắt như nước, gương mặt óng
ánh sắc vàng, nụ cười mê người.

“Ô!” Tiếng kèn lệnh của tế ti thổi lên, cả thảo nguyên nhất thời như một nồi
nước sôi trào. Tất cả người Hồ đều điên cuồng nhảy lên. Cuộc chiến cuối cùng
vì có Kim Đao Khả Hãn tự thân tham dự, tất cả thời khắc đều trở nên mê ly.

– Giết!!!

Cổ họng Lâm Vãn Vinh rít lên. Hắn và mười dũng sĩ phía sau sớm đã chuẩn bị,
rút kiếm ra khỏi vỏ,

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận