Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 269: Lễ nghi ngoại giao

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Hoàng đế đã đến ư?” Trong lòng Lâm Vãn Vinh cả kinh: “Lão đầu tử này sớm
không đến, muộn không đến, mà lại đến đúng ngay vào lúc này, trong chuyện này
ắt ẩn chứa huyền cơ đây.”

– Tham kiến hoàng thượng!

Chúng nhân trong đại điện đều vội vàng quỳ xuống. Sứ tiết Cao Lệ đứng thẳng
người dậy và khom người, không hề quỳ xuống nghênh tiếp. Sứ tiết người Hồ
ngẩng mặt lên trời mà khịt mũi một cái. Kế Cung Vũ Thụ thì còn đang nằm lê lết
ở dưới mặt đất, chứ đừng nói là đứng dậy nghênh tiếp.

Người tiến vào có niên kỷ độ năm chục, thân hình tầm thước, trên khuôn mặt
khuôn mặt hồng hào có ẩn chứa vẻ gì đó nhợt nhạt mà người khác khó có thể phát
giác, khóe miệng luôn mang theo nét cười, trong mắt ánh lên sự sắc bén. Một
thân long bào, bước đi chậm rãi nhưng uy nghiêm, mắt hổ quét qua nơi nào thì
người ở nơi đó đều không dám đối thị với lão ta. Loại khí thế lăng lệ đó không
nói không rằng cũng áp chế hết tất cả mọi người.

Tuy là đã cách đây mấy tháng, nhưng Lâm Vãn Vinh cũng chỉ nhìn một cái là đoán
ra vị hoàng đế của Đại Hoa chính là vị lão giả y phục hoa lệ đã tặng cho hắn
một kim bài ở Hàng Châu Linh Ẩn Tự. “Quả nhiên là ông ta, chăng trách lúc
duyệt binh thì cố ý không triệu kiến ta, thì ra là người quen cũ.” Lâm Vãn
Vinh tức thì vui mừng: “lão người quen này làm lão trượng nhân ( nhạc phụ )
của mình, chuyện của ta và Thanh Tuyền, có lẽ là ông ta sẽ không phản đối
đâu.”

– Đứng dậy hết đi!

Hoàng đế tiến tới long ỷ mà ngồi xuống, hai tay nâng nhẹ lên, uy nghiêm nói.

– Tạ ơn hoàng thượng!

Mọi người đều đứng dậy rồi phân ra đứng ở hai bên. Hoàng đế quét mắt qua ba
chiếc bàn lớn ở trong đại điện, mỉm cười nói:

– Ồ, đây là mấy vị này là tiết sứ đến từ chư quốc phải không?

A Sử Lặc ngạo nghễ hừ một cái, tính là hồi đáp. Trong mắt của hoàng đế lóe lên
vẻ băng lạnh, sau đó thì khôi phục lại như thường, chỉ vào A Sử lặc mà nói:

– Vị sứ thần có tượng mạo khác xa với người Đại Hoa này, không biết là người
của nước nào?

Tô Mộ Bạch rất cơ trí, vừa mới nhìn tình hình không ổn thì liền vội vàng bước
lên trên mà tâu:

– Khải bẩm hoàng thượng, vị này chính là sứ tiết của Đột Quyết hãn quốc, A sử
Lặc đại nhân.

“Đột Quyết hãn quốc?” Lâm Vãn Vinh giật mình: “Đó không phải là quốc gia đã
quy phục Đại Đường đế quốc, sau đó lại bị Hồi Hột tiêu diệt rồi sao, làm thế
nào mà còn tồn tại đến hiện tại?”

Từ Vị đứng ở bên cạnh, nhìn thấy thần sắc của hắn ta thì liền biết hắn ta ‘mù
sử’, nhịn không được giải thích:

– Lâm tiểu huynh có lẽ là chưa nghe tới Đột Quyết hãn quốc này? Đột Quyết
nguyên là một nhánh của Thiết Lặc. Truyền thuyết kể rằng tiên tổ sau khi kết
hợp với loài sói, sinh hạ mười đứa con trai, sau khi cả mười đứa trưởng thành
thành thì mỗi người vợ sinh con, mỗi người lấy một họ. Sau này người Đột Quyết
trở thành chủng tộc nô đãi của Nhu Nhiên, bị bức thiên di sang chân núi phía
nam của Kim Sơn (Kim A Nhĩ Thái sơn), sau này thì Đột Quyết tiêu diệt Nhu
Nhiên, thôn lấn sang Khiết Đan ở phía đông và Khế Cốt ở phía bắc, thế lực ngày
càng cường thịnh. Địa bàn quản hạt rất rộng lớn, đông giáp Liêu Thủy, tây gần
Lý Hải, nam tới dòng A Mỗ hà, bắc tiếp hồ Bối Gia Nhĩ. Hãn Dình được xây dựng
Đô Cân sơn – Ngọn núi phía bắc của dãy Hàng Ái sơn ở thượng du dòng Kim Ngạc
Nhĩ Hồn hà.

– Mẫu hà là gì? Nhi hồ là gì? Kim sơn là gì…?

Lâm Vãn Vinh nghe thấy Từ Vị giải thích thì không khỏi nhức đầu rối tung rối
mù cả lên.

Từ Vị nói:

– Những địa danh đó đều là có được từ bút ký của một vị hòa thượng đã du
ngoạn qua ở tiền triều, lão phu có nói ra cũng không rõ ràng, đại khái là nó
nằm ở mạn Bắc. Những người Hồ này chính là do nô đãi tiến triển đi lên lên ,
thân thể hùng vĩ, hung hãn vô cùng, đã nhiều năm giao chiến với Đại Hoa ta,
nhưng thắng thì nhiều mà thua thì không bao nhiêu, chiếm được một vùng đất
rộng lớn của ta ở phương bắc, đến nay vẫn chưa thể thu hồi.

Lâm Vãn Vinh đương nhiên là biết Đột Quyết làm cái gì, thế lực của bọn họ biến
bố khắp Trung Á, Tân Cương, thậm chí là Thổ Nhĩ Kì, trong thời đại nhà Tùy thì
đã phân ra thành đông Đột Quyết và tây Đột Quyết, Theo như ghi chép của lịch
sử thì Đột Quyết đã có nhiều lần quy phục Đường triều, nhưng cũng rất nhiều
lần làm loạn. Bị Đại Đường chinh phạt, cho đến sau này thì mới bị Hồi Hột tiêu
diệt.

Đương nhiên, đó đều là những lịch sử ở trong tiền thế của hắn ta, nhưng ở
trong cái thế giới này thì Đột Quyết lại ngoan cường sinh tồn đến giờ, cho đến
hôm nay vẫn tạo thành uy hiếp đối với Đại Hoa.

– Bì Già khả hãn của Đột Quyết đặc lệnh cho bổn sứ chuyển lời hỏi thăm đế
hoàng đế Đại Hoa.

A Lặc Sử gật đầu nói, lời lẽ khá cứng nhắc, hoàn toàn chẳng có lấy một chút
tôn kính, lướt qua là đã thấy rõ vẻ khinh miệt .

Hoàng đế vẫn không đổi sắc, hơi gật đầu một cái coi như là hồi đáp, tiếp đó
thì chuyển hướng sang chiếc bàn trống bên kia, cau mày lại nói:

– Đông Doanh vương tử Kế Cung Vũ Thụ có ở đây không?

Kế Cung Vũ Thụ chỉ mới mơ màng tỉnh lại, Tô Mộ Bạch thấy thế thì định mở miệng
nói, nhưng ngay lúc đó thì hai gã hộ vệ của Kế Cung Vũ Thụ lớn giọng la lên:

– Vương tử của bọn ta bị thần tử của Đại Hoa đánh trọng thương, khi ta trở về
thì sẽ bẩm báo lên thiên hoàng, phát binh chinh phạt Đại Hoa các ngươi…

– To gan!

Từ Vị mở miệng giận giữ quát:

– Nơi này là triều đường của Đại Hoa ta, nào phải chỗ đầu đường xó chợ cho
các ngươi ngang ngược lộng hành…!

Lão ôm quyền, cung kính tâu:

– Hoàng thượng, lão thần thỉnh cầu trừng trị hai kẻ này thật nặng nề, nhằm
răn đe người khác.

– Không thể!

Tô Mộ Bạch vội vàng bước ra khỏi hàng:

– Bẩm hoàng thượng, bẩm Từ đại nhân, hôm nay chính là ngày Đông Doanh vương
tử dùng lễ bái kiến hoàng đế Đại Hoa ta, tịnh không hề có chỗ nào sai quấy.
Đại Hoa ta chính là thượng quốc thiên triều, xét về quan hệ lễ nghi thì làm
sao có thể dụng hình phạt đối với tiết sứ? Vụ Thụ vương tử chính là do Lâm Tam
tự thân động thủ gây ra. Tại nơi trang nghiêm thần thánh như Văn Hoa Điện mà
lại ẩu đả sứ thần từ nước khác tới, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, không
chỉ làm hại đến thanh dự của Đại Hoa ta, mà càng khiến cho quốc thể thương
tổn, hy vọng hoàng thượng minh xét.

Hoàng đế quét mắt nhìn về hai gã hộ vệ kia một cái, hai kẻ này làm sao có thể
để chống trụ trước mục quang của lão ta, hai chân liền run lên rồi không tự
chủ quỳ xuống dưới mặt đất.

Từ Vị thấy Tô Mộ Bạch chuyển đầu giáo về phía Lâm Tam, liền nói:

– Bẩm hoàng thượng, trong chuyện này có ẩn tình khác, là Kế Cung Vũ Thụ nhục
mạ Đại Hoa ta trước tiên, Lâm Tam phẫn nộ bất bình nên mới động thủ.

– Lâm Tam ở đâu?

Hoàng đế hừ một tiếng rồi nói.

– Thần ở đây, thần ở đây…

Lâm Vãn Vinh mỉm cười bước tới, ôm quyền tâu:

– Hoàng thượng có khỏe hay không? Cũng đã mấy tháng rồi không gặp lại.

Từ Vị bị dọa đến dựng đứng hết lông tóc khắp toàn thân, tên tiểu tử này đúng
là không cần cái mạng nữa rồi, không ngờ lại dám nói chuyện như thế với hoàng
thượng.

Hoàng đế nghe thấy thế thì mỉm cười:

– Đích xác là đã lâu không gặp rồi. Ngươi nói thử xem, tại sao lại có xung
đột với Vũ Thụ vương tử?

Lâm Vãn Vung giả vờ cả kinh:

– Xung đột? Lời này sao lại nói ra cho được? Là do Vũ Thụ vương tử nói thần
dân Đại Hoa đều là những kẻ yếu đuối bệnh tất, thần chỉ vì muốn chứng thực lời
nói của vương tử xem thử xem có đúng hay không nên mới để cho y thử nghiệm một
phen, lí nào lại có thể nói là xung đột cho được? Tô đại nhân, xin hỏi ta nói
có đúng hay không?

Tô Mộ Bạch trầm ngâm đáp:

– Dù cho Vũ Thụ vương tử có nói lời bất kính trước tiên, ngươi cũng không nên
động quyền động cước? Dù sao thì vương tử cũng là sứ tiết của một nước, ngươi
cứ tự tiện dùng vũ lực như thế, chuyện đả thương người là chuyện nhỏ, nhưng
lại làm tổn hại đến thanh danh của Đại Hoa ta, dẫn tới việc ngoại giao phân
tranh. Tương lai nước hắn triệu hồi đặc sứ, vậy thì ai sẽ tương giao với Đại
Hoa ta đây?

– Sai rồi, sai rồi…

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

– Làm sao lại là chuyện ngoại giao phân tranh cho được? Tô đại nhân, ăn uống
thì có thể bừa bãi được, nhưng thì không thể nói loạn lên như vậy!

Tô Mộ Bạch hỏi:

– Ta nói loạn ở chỗ nào? Xin hoàng thượng minh giám!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:

– Vừa rồi ý của Tô đại nhân nói, Vũ Thụ là sứ tiết của một nước, chuyện này
sẽ dẫn tới ngoại giao phân tranh, có đúng hay không?

– Chính là như thế!

Tô Mộ Bạch trầm giọng xuống.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Sai rồi, sai quá xa rồi. Xin hỏi Tô trạng nguyên, Đông Doanh có phải là
nước xưng thần của Đại Hoa ta hay không?

Tô Mộ Bạch trầm ngâm một hồi, Từ Vị liền tiếp lời:

– Đích xác là như thế. Năm xưa khi Thái tổ kiến quốc thì Đông Doanh từng cho
người phái sứ thần đến nước ta để trình quốc thư, nói rõ là sẽ phụ thuộc vào
Đại Hoa ta, tấu biểu này hiển nhiên vẫn được lưu giữ rất hoàn chỉnh để phòng
khi cần tra duyệt, lời của Lâm Tam không phải là giả.

Khóe miệng của hoàng đế hiện lên một nụ cười: “Tên tiểu tử này mỗi một lần đều
có thể tạo cho ngườ khác sự bất ngờ a!”

Lâm Vãn Vinh quay qua Từ Vị mà giơ ngón tay cái lên:

– Từ đại nhân quả nhiên là có trí nhớ tốt, tiểu đệ bội phục. Nếu như thế thì
đã không còn nghi vấn gì nữa rồi. Nếu như Đông Doanh phụ thuộc Đại Hoa, thế
thì Đông Doanh chính là thần dân của Đại Hoa ta rồi, Lâm Tam ta tuy bình dân,
nhưng cũng là tiểu dân của Đại Hoa. Xin hỏi Tô đại nhân, hai thần dân ẩu đả
với nhau, làm sao có thể dẫn tới chuyện ngoại giao phân tranh cho được? Chẳng
lẽ ngài muốn trả lại độc lập cho Đông Doanh? Như thế thì làm sao cho được? Dù
cho ngài có nguyện ý thì Đông Doanh cũng không thể đáp ứng, người ta đã tự tay
dâng tấu chương rồi mà.

Hắn ta giải thích cực kì rành mạch, Tô Mộ Bạch là người thông minh, trong lời
nói này của Lâm Tam có ẩn tàng cơ quan, bản thân nói hắn đúng cũng chả phải,
mà nói không thì lại càng chẳng xong.

– Ài, nói đến chỗ sai của ta cũng không phải là không có.

Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng:

– Đó chính là ẩu đả trên Văn Hoa Điện, thật tại đã làm tổn hại quốc thể, tiểu
dân có tội. Nhưng mà gã tiểu kê công lại chửi bới cả ngàn ngàn vạn vạn con dân
của Đại Hoa trước tiên, ta nhất thời cũng nóng nảy, nên mới đánh y. Nói ra thì
tội của y lại càng không nhỏ hơn ta, ta và y đều có tội. Hoàng thượng, tiểu
dân xin từ bỏ…!

Hoàng đế cố nhịn cười, ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi xin từ bỏ, ngươi xin từ bỏ cái gì?

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:

– Tiểu dân ẩu đả với một thần dân khác trên Văn Hoa Điện, hai bên đều có lỗi.
Tiểu dân tự cảm thấy xấu hổ, xin hoàng thượng hãy tước bỏ hết chức vị của hai
bên. À, thần xin từ bỏ luôn khu vườn ở Tướng Quốc tự được ngự ban, công lao
dẹp loạn Bạch Liên giáo thần cũng không cần lĩnh thưởng nữa. Nhưng mà gã vương
tử của Đông Doanh cũng có tội, xin hoàng thượng hãy triệt quan chức của hắn
ta.

Lời này vừa nói ra, cả đại sảnh đều lập tức huyên náo, Đông Doanh tuy là thuộc
địa, nhưng đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, ai đã từng thực sự xem nó là nước
thuộc địa Đại Hoa? Lâm Tam thực sự dám nghĩ như thế ư!

Hoàng đế hừ một tiếng nói:

– Hai người các ngươi đều có tội, đợi trẫm suy nghĩ rồi sẽ xử trí các ngươi
sau.

– Hoàng thượng thánh minh!

Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói.

Từ Vị thầm lâu mồ hôi lạnh trên trán, miệng của gã Lâm Tam này vừa mới mở ra,
thực sự là có thể địch cả vạn binh a!

Tô Mộ Bạch vội vàng tâu:

– Hoàng thượng, chuyện này vạn vạn lần không thể khinh suất. Bang giao không
có vấn đề nào nào có thể coi là việc nhỏ được. Nếu như xử trí Kế Cung Vũ Thụ
sẽ làm mất đi lễ nghi, sau này làm gì còn có quốc gia nào dám qua lại với Đại
Hoa ta nữa?

Hoàng thượng trầm ngâm một lát, sau đó thì ngoảnh mặt nhìn sang Lâm Vãn Vinh
mà nói:

– Lâm Tam, ngươi có cách nhìn ra sao?

“Lễ nghi chó má gì chứ, người Hoa Kỳ đã từng nói chuyện với ai bằng lễ nghi
hay chưa? Còn không phải là trăm chim về tổ hay sao! Tụ lừa mình lừa người mà
thôi!” Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

– Ta không đồng ý với cách nhìn của Tô đại nhân. Ngoại giao là cái gì, trong
mắt của đại nhân thì lễ nghi chính là ngoại giao sao? Sai quá sức rồi. Quốc
gia nào mà không có ngoại giao, nhưng ngoại giao chính là dựa vào thực lực để
nói chuyện. Kế Cung Vũ Thụ tại sao lại dám huênh hoang trên đất của Đại Hoa ta
như thế, đó chính là vì hắn ta nghĩ rằng Đại Hoa ta có quốc lực yếu nhược, tùy
ý để hắn ta muốn khi phụ. Nếu như hắn ta vũ nhục quốc dân Đại Hoa ta như thế
mà chúng ta lại cố nhẫn nhịn, thử hỏi đó là ngoại giao hay sao? Hãy nghĩ kĩ
xem, nếu như có một ngày quốc lực của Đông Doanh vượt qua Đại Hoa ta, thì đó
sẽ là một cảnh tượng như thế nào? Bọn họ có còn tiếp tục nói chuyện lễ nghi
với chúng ta nữa hay không?

Lời này nói ra khiến cho chúng nhân trầm tư một lúc lâu, Đại Hoa tự cho mình
là nước dùng lễ nghi để đối đãi bang giao, không phân quốc gia lớn nhỏ đều là
dùng lễ đối đãi, nhưng kết quả có được là cái gì đây?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận