Trong mắt Hoàng đế lấp loáng hổ uy, hết ngó Tô Mộ Bạch lại liếc nhìn Lâm Tam,
khẽ nhếch miệng cười, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Mộ Bạch là kẻ đọc sách thánh hiền nên rất coi thường những lý luận kỳ lạ
của Lâm Vãn Vinh: “Hoa Hạ ta là một nước lớn lấy lễ nghi làm trọng, sao có thể
học theo ngoại tộc chỉ biết tới lợi ích…” Hắn đang định phản biện thêm,
Hoàng đế lại phất tay nói:
– Các ngươi chớ tranh luận nữa, việc này tới đây là dừng. Từ ái khanh, khanh
hãy thảo một đạo chỉ dụ truyền cho Đông Doanh vương, bảo hắn nghiêm khắc quản
lý thần dân hoàng tử, nếu còn dám làm nhục thần dân Đại Hoa của ta, trẫm sẽ
truy cứu trách nhiệm của hắn tới cùng.
– Vi thần tuân chỉ.
Từ Vị vội ôm quyền đáp.
– Lâm Tam, ngươi ở trên kim điện xem thường luật pháp đánh người, tội lỗi
nặng nề. Niệm tình ngươi lần đầu tiên vào triều, không rõ quy củ, trẫm khoan
thứ cho ngươi một lần, chỉ tước bỏ phong thưởng của ngươi, hoa viên sau chùa
Tướng Quốc trả lại triều đình, công lao ở Sơn Đông của ngươi cũng bị xóa bỏ,
ngươi có phục không?
Hoàng đế nghiêm mặt nói.
-Tâm phục, tâm phục.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc trả lời. Lão Hoàng đế này mặc dù trị nước bình
thường, nhưng cũng không phải là kẻ hồ đồ, sao có thể chìm đắm vào sự vụ đan
dược, làm triều chính Đại Hoa rối loạn được chứ?
Một phiên xử phạt này của Hoàng đế nhìn qua thì có vẻ công bằng, thực tế là
đem chuyện Kế Cung Vũ Thụ bị đánh hóa thành không, Lâm Tam chẳng hề tổn thất
gì, lần này Hoàng đế rõ ràng nghiêng về phía Lâm Tam. Tô Mộ Bạch sắc mặt chợt
biến, thấy Hoàng đế càng ngày càng chú ý tới Lâm Tam, trong lòng mỗi lúc mỗi
buồn bực.
Sau khi xử lý hoàn tất sự việc, tâm tình của Hoàng đế rõ ràng không tệ, nhìn
sứ tiết Cao Ly hỏi:
– Ngươi là Lý Thừa Tái trưởng tử của vua Cao Ly sao?
Vương Tử Cao Ly gật đầu hành lễ thưa:
– Tại hạ chính là Lý Thừa Tái. Thừa Tái lần này phụng mệnh phụ hoàng tới bái
kiến Hoàng đế Đại Hoa và dâng lên mười củ nhân sâm Cao Ly nghìn năm. Chúc
Hoàng đế Đại Hoa thanh xuân vĩnh tại, vạn thọ vô cương (tuổi xuân còn mãi, thọ
đến muôn đời).
Tên vương tử Cao Ly này tuy bề ngoài biểu hiện khiêm cung mà mỗi lời nói ra
đều như ngọc chạm. Cao Ly các triều trước đều là nước chư hầu của Đại Hoa,
thần tử bái kiến Hoàng đế phải quỳ xuống hành lễ, nhưng Lý Thừa Tái chẳng
những đã không hành lễ lại đem “khấu kiến” nói thành “bái kiến”, đặt hai bên
vào vị trí bình đẳng, triều phụng (lễ vật triều cống) càng không thỏa đáng,
chẳng nói cũng rõ tâm tư bên trong thế nào.
Lâm Vãn Vinh ở một bên nghe được rõ ràng. Cái gì nhân sâm Cao Ly ngàn năm, Cao
Ly của ngươi có một ngàn năm lịch sử không? Còn dám lừa lão tử đây. Cao Ly
không cam tâm dưới người khác, loại tâm lý này vốn có thể lý giải, chỉ là khi
bọn chúng gặp nạn thì cầu Đại Hoa che chở, nhưng khi Đại Hoa gặp nạn, lại
thích đâm đao sau lưng, chuyện qua cầu rút ván này không phải chỉ là một hai
lần. Bảo Lâm Vãn Vinh phải có hảo cảm với bọn chúng là không thể.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Lý Thừa Tái, bình thản:
– Cao Ly vương thật có lòng tốt. Trẫm thân thể khang kiện, không bệnh không
tật, đang đợi hắn tự thân tới triều bái đây. Ngươi về bẩm báo với phụ vương
ngươi, đợi ngày hắn tự mình tới Đại Hoa yết kiến thiên tử, trẫm sẽ thưởng cho
hắn trân châu trăm hạt, tơ lụa trăm xếp, giữ cho hắn cả đời an bình.
Thâm ý trong lời này, mọi người ở đây dù là ai cũng hiểu rõ, Cao Ly và Đại Hoa
gần sát với nhau, lại không có thế đất hiểm để phòng thủ, các triều đại trước
tiến hành thảo phạt Cao Ly hiếm khi bị thất bại. Người Cao Ly cũng tự mình
thấy rõ điểm này, cho nên trong sứ tiết ba nước, tâm thái của họ cũng khó cân
nhắc nhất.
Lý Thừa Tái cúc cung nói:
– Thừa Tái sẽ đem ý chỉ của bệ hạ truyền đạt lại phụ vương. Lần này tới Đại
Hoa, ngoại trừ bái yết Hoàng đế Đại Hoa ra, Thừa Tái còn có hai việc muốn
tương cầu, mong bệ hạ đáp ứng.
Trong lòng Lâm Văn Vinh giật nảy, nghe Từ Vị nói vương tử của Đông Doanh, Cao
Ly cùng với Khả Hãn của người Hồ đều muốn cầu thân với công chúaa, lúc này Kế
Cung Vũ Thụ của Đông Doanh khẳng định bị loại ra ngoài, chẳng lẽ Cao Ly Lý
Thừa Tái này thừa cơ hội hạ thủ trước?
Trong lòng còn đang suy ngẫm, Hoàng đế đã mở miệng rồng:
– Ồ, là hai việc gì, nói ra nghe xem!
Lý Thừa Tái cung kính đáp lời, quay về nữ tử xinh đẹp mặc cung y màu hồng phía
sau ra lệnh:
– Từ cung nữ, việc đầu tiên, ngươi hãy tự thân trình lên bệ hạ đi.
“ Vâng!” Từ cung nữ hai tay thõng xuống, cung kính đáp lời, dùng tiếng Đại Hoa
rất lưu loát. Nàng đi tới trước thềm, nhẹ nhàng tâu:
– Đại Hoa Hoàng đế bệ hạ, dân nữ muốn cầu xin ngài chút sách luyện kim, nông
nghiệp, y thư ở trong cung. Cao Ly ta ở chỗ xa xôi, dân chúng khổ cực, muốn
hoàng đế bệ hạ cho mượn ít sách này về nghiên cứu tỉ mỉ một phen, cầu mong bệ
hạ thành toàn.
Nguyên lai là việc này, trong lòng mọi người đều nhẹ nhõm, ngay cả Từ Vị cũng
lắc đầu, đây chỉ là một việc nhỏ như hạt vừng hạt đậu, nào đáng tự thân hỏi ý
hoàng thượng?
Những người khác cũng đều không rõ việc này có huyền cơ gì, duy chỉ Lâm Vãn
Vinh nhìn cung nữ xinh đẹp, khẽ nhíu mày. Việc này không thể sơ xuất được, bao
nhiêu thứ tốt cấp cho Cao Ly, không cẩn thận một chút, sẽ để lại cho con cháu
đời sau phiền toái rất lớn.
Hoàng đế mỉm cười hỏi:
– Ồ, ngươi muốn những tài liệu này để làm gì?”
Từ cung nữ khẽ mỉm cười lộ ra hàng răng trắng chỉnh tề, đáp:
– Bẩm báo bệ hạ, dân nữ vô cùng kính nể về phương diện nông nghiệp và y thuật
của Đại Hoa, muốn mượn những loại sách vở này về nghiên cứu cẩn thận để xua đi
tai bệnh cho con dân Cao Ly, cũng là giúp cho bọn họ cơm no áo ấm, cống hiến
một chút cho sự phồn thịnh của Cao Ly.
Nữ tử này chất phác thanh nhã, tươi trẻ động lòng người. nói chuyện thẳng
thắn, tướng mạo xinh đẹp, khiến mọi người liền sinh hảo cảm, ấn tượng của
Hoàng đề với nàng cũng không tệ, cười nói:
– Đại Hoa ta bách khoa đều rất tinh thâm, ngươi cần những sách nào?
Từ cung nữ đã chuẩn bị sẵn, gập ngón tay nói ra từng tên sách:
– Tứ thư ngũ kinh, Phong hàn phú, Thương hàn luận, Châm cứu tập lục, Quỷ Cốc
Tử y thuật, Thủy kinh chú, Thiên công khai vật…
Nàng thuận miệng kể ra không chút miễn cưỡng, chứng tỏ hiểu rõ văn minh Đại
Hoa như lòng bàn tay. Từng thứ tính ra có tới một trăm mười loại, lúc vừa bắt
đầu còn là các khoa mục dễ hiểu, tới phía sau phần lớn là những kỳ thư mà Lâm
Văn Vinh chưa từng nghe qua, có điều nhìn thần sắc kinh ngạc của Tử Vị, liền
biết được tên sách của Từ cung nữ này nói ra hẳn nhiên đều rất hiếm có.
Đợi cho Từ cung nữ ngừng lời, Từ Vị lên tiếng hỏi:
– Vị cô nương này, tên những cuốn sách đó ngươi từ đâu biết được? Theo như ta
biết, những thứ ngươi cần có rất nhiều loại trong cung chỉ có một bản, y
thuật, nông thuật, kiến trúc, luyện kim… đều có cả, hơn nữa đều là tinh hoa mà
Đại Hoa ta tích lũy mấy ngàn năm, thấy cô nương một mạch kể ra, có lẽ là ngươi
đã có xem lướt qua.
Từ cung nữ kính cẩn đáp:
– Những tên sách này đều là dân nữ đọc được trên các tạp thư (sách tổng hợp),
kiến thức quý báu các vị tiền bối để lại, dân nữ đều nhất nhất ghi nhớ, muốn
lúc nào đó tới Đại Hoa chiêm ngưỡng một phen, cho tới tận hôm nay rốt cuộc
cũng thực hiện được nguyện vọng này.
Từ Vị than:
– Cô nương dày công nghiên cứu như thế, thật làm cho người ta kính nể. Không
dấu cô nương, Đại Hoa ta có ngàn vạn người đọc sách, nhưng có thể giống như cô
nương kể ra trăm loại sách một cách lưu loát thì chỉ lưa thưa vài người, nói
gì tới nghiên cứu thấu triệt.
Từ cung nữ nét mặt ngượng ngùng, nhưng càng lộ vẻ đáng yêu, Hoàng đế mặt rồng
hớn hở lên tiếng:
– Bách khoa của Đại Hoa ta có thể truyền tới Cao Ly, đó là một việc rất tốt.
Y thư, nông thư, luyện kim đều là đại kế ích nước lợi dân, lại có thể thúc đẩy
mối giao lưu giữa Đại Hoa ta và Cao Ly, hiếm có người chuyên cần chịu khó như
Từ cung nữ, trẫm chuẩn…
“Hoàng thượng!” Lâm Vãn Vinh vốn im lặng hồi lâu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Mọi người trong điện đang chìm đắm trong sự kinh ngạc đối với Từ cung nữ, một
tiếng này của Lâm Văn Vinh liền như sấm vang trên đất bằng, làm mọi người chấn
động cả màng nhĩ.
Hoàng đế nhíu mày, khẽ bảo:
– Lâm Tam ngươi có chuyện gì khải tấu?
Khải tấu, khải tấu cái rắm, lão làm ta tức chết được. Báu vật dân tộc Hoa Hạ
ta từ ngàn năm lưu truyền lại, lão vừa thấy một cô nương xinh đẹp liền thoải
mái đem cho người ta, lão có biết hay không sự “hiếu khách” của lão sẽ mang
đến cho con cháu đời sau bao nhiêu phiền toái?
Ánh mắt bất thiện của mọi người đều chiếu vào Lâm Vãn Vinh, ngươi đánh Kế Cung
Vũ Thụ, chúng ta ủng hộ ngươi, nhưng đem văn hóa của Đại Hoa ta truyền sang
Cao Ly, đây chính là việc tốt lợi cho sự giao lưu của hai nước, cô nương chân
thật đáng yêu này chuyên cần nghiên cứu lại tự mình khẩn cầu, không cấp cho
nàng còn cho ai? ngay cả lão đầu Từ Vị học vấn đệ nhất thiên hạ cũng vô cùng
khó hiểu nhìn Lâm Vãn Vinh, nhìn không ra hắn muốn nói gì.
Lúc này Lâm Vãn Vinh bị cô lập, nhưng có những việc nếu hắn không làm, không
ai có thể làm. Thấy ánh mắt mọi người như đuốc lửa, hắn vẫn bất chấp mở miệng:
– Hoàng thượng, vị cô nương này học rộng lại đáng yêu, thật sự làm người ta
kính trọng, có điều…
– Có điều gì ạ?
Từ cung nữ liếc hắn một cái, khẽ hé môi ngọc, mở to đôi mắt mỹ lệ hỏi.
Lâm Vãn Vinh thở dài trả lời:
– Có điều nàng một lúc mang đi nhiều thứ như vậy, hơn nữa đều là tinh hoa văn
hóa của Đại Hoa ta, thật sự quá mức tưởng tượng. Cho dù nàng chuẩn bị đầy đủ
hơn nữa, cũng không thể trong vòng đời ngắn ngủi của mình nghiên cứu thấu
triệt những thứ này.
Từ cung nữ gật đầu mỉm cười:
– Một mình tôi đương nhiên nghiên cứu không hết, nhưng chúng ta còn có con
cháu đời sau, bọn họ nhất định tiếp tục sứ mệnh của chúng ta. Vị đại nhân này,
người có điều gì lo lắng sao?
Ta lo lắng chính là con cháu đời sau của các ngươi, Lâm Vãn Vinh ôm quyền tâu:
– Hoàng thượng, ta có một thỉnh cầu. Tinh hoa của Đại Hoa ta ban cho bọn họ,
là phúc lành của mọi người, điều này tất nhiên có thể. Nhưng, hi vọng vị cô
nương này và vương tử Lý Thừa Tái có thể lập văn tự, bên trên ghi rõ ngày nào
tháng nào năm nào, mượn sách gì của Đại Hoa ta, có tác dụng gì, sau đó những
kiến thức bắt nguồn từ đó truyền lại phải nó rõ xuất xứ, ví dụ như Hàn y là
khời nguồn từ Hoa y, không phải Cao Ly tự mình sáng tạo. Đồng thời xin vị cô
nương này và vương tử cùng ghi rõ, xuân tiết, thanh minh, đoan ngọ, thất tịch,
trung thu, trùng dương… vân vân hai mươi bốn ngày lễ, đều là khởi nguồn từ
Đại Hoa, nước họ đều là sao chép mà dùng, không thể xem như di sản văn hóa,
cũng xin đem bản đồ Cao Ly và Đại Hoa dựa theo tỉ lệ vẽ ra, mời hai vị kí tên
vào… Mọi người đừng nhìn ta, ta mới tạm thời nghĩ tới chừng đó thôi.
Lời vừa nói xong, trên từ hoàng đế, dưới tới hộ vệ đều khẽ bật cười, ngay cả
Từ Vị cũng lắc đầu không thôi, một phen diễn thuyết này của Lâm Tam thật là
buồn cười, quả thực lo bò trắng răng, ta đem văn hóa truyền qua Cao Ly chẳng
lẽ có thể bị họ cướp mất hay sao.