Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi. Từ khi đến cái thế giới này, hắn vốn muốn lẩn
tránh chốn quan trường, xa rời thị phi, nhưng thế sự vô thường, kế hoạch ngày
hôm qua không theo kịp biến hóa của hôm nay, vì Thanh Tuyền thì không thể
không tiến vào hoàng cung. Mặc dù nói mục đích của hắn rất giản đơn, chỉ là
muốn giúp đỡ mấy vị lão bà, nhưng quan trường biến chuyển khó lường, lần này
nhập cung thì có lẽ sẽ có rất nhiều bất trắc, vẫn không bằng thật thật thà thà
ở lại Tiêu gia, làm một tiểu gia đinh tiêu sái khoái hoạt.
Lâm Vãn Vinh cảm khái khôn xiết. Từ Vị nhìn thấy hắn trầm mặc, tựa hồ như biết
được tâm tư của hắn nên cũng không quấy rầy, trên đường đi rất ít lời. Xe ngựa
lộc cộc mau chóng tiến về phía trước, xuyên đường vượt hẻm, càng lúc càng đi
sâu vào trong thành, chưa đầy một khắc đã đến cổng chính của hoàng cung.
Từ xa nhìn vào bức tường thành cao cao vững chãi, thấy cấm vệ quân đao thương
lấp loáng, phòng vệ rất nghiêm ngặt, Lâm Vãn Vinh không khỏi nhớ lại ngày đầu
gặp mặt với Ninh tiên tử, rồi tình hình hắn một mình đứng tần ngần ở trước hào
thành, lúc đó nhờ có đại tiểu thư âm thầm phái Tống tẩu đút lót bọn quan viên
mới có thể không bị ai quấy rầy. Vốn tưởng cấm cung thâm nghiêm, khó lòng đặt
chân vào, chưa từng nghĩ tới hôm nay lại được Từ Vị mang thánh chỉ tiến cung.
So với những gì trải qua ngày trước quả là khác xa một trời một vực.
Trong lúc hắn trầm tư thì đã đến bên bức tường ranh giới của cấm cung, chiếc
xe ngựa dừng lại, tiếp đó thì hai người bước bộ vào trong. Hai đội quan binh
ăn mặc chỉnh tề, mắt hổ sáng quắc, uy nghiêm đứng ở hai bên, khí thế rất là
hùng vĩ. Hoàng cung quả nhiên phi phàm, nơi này mới chỉ là nơi tiến vào của
ngoại thành đã giới bị cao đến thế, thế thì nội cung sẽ còn tới mức nào đây?
Lâm Vãn Vinh quay qua Từ Vị cười nói:
– Từ đại nhân, mỗi ngày hoàng cung đều phái nhiều người như thế để đứng đây
canh giữ vậy sao? Như thế thì lãng phí biết bao nhiêu là ngân lượng a!
Từ Vị lắc đầu:
– Bình thường mặc dù hoàng cung phòng bị nghiêm ngặt, nhưng cũng không có
nhiều thị vệ đến thế. Mười mấy năm trước, hoàng thượng đã từng gặp phải thích
khách ngay trong cung. Lúc đó ở vào cung có thể nói là ba bước gặp một dãy
lính, năm bước thấy một đội tuần tra, ngay cả một con gián cũng bị hỏi han cả
mười mấy lượt. Cảnh tượng hôm nay còn kém xa khi ấy. Thiết nghĩ hôm nay có đám
tiết sứ các nước đến bái phỏng, hoàng thượng mới gia tăng nhân thủ, cũng là để
cho người ngoài quan sát mà thôi.
Hai người bước tới chỗ đám lính canh, chúng thị vệ vội vàng khom người hành lễ
đối với Từ Vị:
– Tham kiến Từ đại nhân!”
Từ Vị khoát tay:
– Phiền chư vị rồi, bổn quan phụng khẩu dụ của hoàng thượng dẫn vị Lâm tiểu
huynh này tiến cung kiến thánh, đây chính là kim bài được ngự ban.
Từ Vị đưa tấm kim bài trong tay ra, chúng nhân liền vội vàng khom người quỳ
xuống.
Lâm Vãn Vinh tỉ mỉ nhìn qua một lượt, thì phát hiện tấm kim bài ngự ban trên
tay của lão Từ rất là khác với tấm kim bài của mình, tấm kim bài này chính
diện có điêu khắc một con ngũ trảo kim long, mặt sau có khắc bốn chữ phượng
múa rồng bay ‘như trẫm thân lâm’. “Thân phận của lão Từ quả là khác biệt a!
Trong tay toàn là những vật cao cấp, đó quả thật là một thanh bảo kiếm vô
địch, thấy ai muốn giết cũng được. Chẳng trách khi lão ta ở Kim Lăng đã có khả
năng chỉnh đốn quan trường.”
Có tấm vô địch kim bài này, các thị vệ cũng không dám hỏi han nữa, vội vàng
khom mình tiễn hai người vào trong. Hai người bước bộ vào trong, đi qua hào
thành, xuyên qua tầng tầng cấm vệ, thông qua Đoan Môn, Ngọ Môn, đến cầu Kim
Ngọc rồi tiến thẳng tới Thái Hòa Điện. Bên đường đi là tường đỏ ngói vàng lộng
lẫy nguy nga, tầng tầng lớp lớp điện đài lầu các hùng vĩ tráng lệ. Đường đi
được lót bởi gạch vàng, hai bên chạm khắc bạch ngọc, trông thật hoa lệ.
Cái hoàng cung này quả nhiên cực kì xa hoa, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy cũng không
khỏi thầm chép miệng: “Con bà nó, quả là công trình chỉ làm mặt tiền cho thể
diện quốc gia. Với số tiền để xây dựng cái hoàng cung này, nếu như dùng vào
chuyện chống lũ, đưa vào việc quốc phòng, thì làm sao còn lo nạn lũ lụt liên
miên, sầu việc không diệt nỗi Hồ nhân? Thuế thu của cả nước đều dồn vào cái
lầu các này, chẳng trách người Hồ lại có thể lăng nhục Hoa Hạ ta năm lần bảy
lượt đến như thế.
Hắn đang bực bộ trong lòng thì đã nhìn thấy bậc thang ở trước điện, đó chính
là đường dẫn đến kim điện, tổng cộng có tám mươi mốt bậc, đó chính là con số
viên mãn, tượng trưng cho quyền thế chí cao vô thượng của bậc đế vương.
Một nội thị mặt trắng râu mày nhẵn nhụa đứng thủ ở trước bậc thang, nhìn thấy
Từ Vị bước tới liền vội vàng hành lễ, khom mình nói:
– Ra mắt Từ đại nhân.
Từ Vị mỉm cười đáp lễ:
– Phiền Cao công công đợi đã lâu. Vị này chính là Lâm Tam, người mà hoàng
thượng muốn tự thân triệu kiến. Lâm tiểu huynh, đây chính là Cao công công,
hồng nhân bên cạnh hoàng thượng. Sau này ngươi cũng nên thân cận với ông ấy
nhiều hơn nữa.
“Không phải chứ, kêu ta thân cận nhiều hơn với một gã thái giám? Ta có phải là
tên điên đâu!” Hắn cũng là một kẻ lanh lợi, cười hì hì lén nhét tờ ngân phiếu
năm mươi lượng vào trong tay của Cao công công:
– Vị này là Cao công công sao? Tiểu đệ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả
nhiên danh bất hư truyền. Công công có tướng mạo từ mi thiện mục như thế, tính
tình lại hòa ái dễ gần, nhất định là thường xuyên hưởng ân trạch từ long khí
của hoàng thượng mỗi ngày, thiêm nhiễm tiên khí nên mới phiêu dật xuất trần
như thế, tiểu đệ thật là bội phục và kính ngưỡng!
Kiếm mấy lời ba hoa nịnh nọt làm đẹp lòng, mở miệng tâng bốc người ta vài câu
cũng không mất đi miếng thịt nào. Nếu như đã muốn tìm kiếm Thanh Tuyền ở trong
cung, thì chuyện tốn chút công phu chiêu dụ những công công như vậy âu cũng là
việc không tránh khỏi. Tục ngữ nói, thà phạm quân tử, chứ đừng phạm tiểu nhân,
những gã thái giám này dù không đủ thành sự, nhưng đâm chọt làm những chuyện
xấu thì lại có dư.
Trên mặt của Cao công công liền rạng ngời, lẳng lặng nhét ngân phiếu vào trong
ống tay áo, cười vài tiếng rồi sau đó cất cái giọng eo éo lên:
– Lâm công tử đã khách khí rồi. Hoàng thượng rất xem trọng đối với công tử,
nên mới đặc ý lệnh cho nô gia ở nơi này đợi, những ngày huy hoàng thành đạt
của công tử cũng chỉ là chuyện thời gian, sau này thì nô gia còn mong công tử
dìu dắt nhiều hơn.
Từ Vị mỉm cười gật đầu, rất thỏa mãn đối với biểu hiện của Lâm Vãn Vinh , Lâm
Tam tuy không ở trong quan trường, nhưng môn đạo trong đó lại còn tinh thông
hơn so với những kẻ giang hồ lão luyện, cũng không biết là hắn làm sao mà tập
được như thế. Lão thấp giọng hỏi:
– Công công, thời khắc này hoàng thượng còn ở tại ngự thư phòng hay không?
Cao công công lắc đầu:
– Hoàng thượng vừa mới bãi giá ở Di Niên điện, hiện đang nghe pháp sư tụng
niệm kinh thư. Nghe nói hôm qua pháp sư mới cho ra một lô tiên đan, hoàng
thượng hiện đang dùng thuốc.
Pháp sư? Dùng thuốc? Đó là chuyện gì? Hoàng thượng đang chơi trò gì đây, nghe
thấy sao mà huyền bí mơ hồ đến vậy?
Từ Vị nghe thấy thế thì cũng không chút kinh ngạc, tựa hồ sớm đã thấy chuyện
này thường xuyên, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt của Lâm Vãn Vinh
nhưng mặt hắn lại không có biểu hiện gì, lão ta nhịn không được mà thầm gật
đầu: “Lâm Tam mới nhập cung mà đã có thể trấn định đến thế, quả nhiên là kẻ
phi phàm.”
– Thế những sứ thần ở các nước đâu? Chẳng lẽ hoàng thượng còn chưa triệu kiến
bọn họ hay sao?
Từ Vị hỏi tiếp.
Cao công công nhìn lướt qua khắp tứ phía một lượt, rồi mới bước đến cạnh Từ Vị
thì thầm:
– Hoàng thượng an bài bọn họ đợi ở Văn Điện, thờ ơ với bọn họ một chút để trừ
khử bớt ngạo khí. Thiên tử của Đại Hoa ta chính là chân long thiên mệnh, những
kẻ ngoại tộc thô thiển đó lí nào lại có thể nói gặp là gặp được? Nhớ tới lúc
thánh tổ hoàng đế của ta khi xưa, Đại Hoa ta uy phong tám hướng, những phiên
vương đó trăm độ bái triều thì chờ từ đầu năm xếp tới cuối năm còn chưa tới
được gặp mặt thiên tử Đại Hoa ta lấy một lần. Hiện tại bọn họ đến rồi, thiên
tử của bọn ta muốn gặp họ chính là phúc khí của bọn họ. Còn không gặp thì đó
là bọn họ không có vận may thôi.
Từ Vị khẽ gật đầu, lời này nói không sai, đối với những nước nhỏ phụ thuộc này
thì tuyệt đối không thể nhân nhượng cả nể.
Cao công công nói tiếp:
– Vừa rồi hoàng thượng truyền khẩu dụ, nói khi Từ đại nhân và Lâm công tử đến
thì trực tiếp đi tới Văn Điện chờ, tân khoa trạng nguyên Tô Mộ Bạch đại nhân
cũng đang ở nơi đó.
Tô Mộ Bạch? Lâm Vãn Vinh tức thì sửng sốt, hôm qua vừa mới đánh xong thì gã
này chuồn mất, ta còn nghĩ là gã ta sợ chết, thì ra là đến đây để nịnh nọt
hoàng đế.
Từ Vị gật đầu đa tạ Cao công công, sau đó thì dẫn Lâm Tam đi đến Văn Điện. Lâm
Vãn Vinh đi được vài bước thì nhịn không được mà mở miệng hỏi:
– Từ tiên sinh, ta có một chuyện không rõ…
Từ Vị dừng chân lại, cười đáp:
– Lâm tiểu huynh, tiểu huynh có việc gì thì cứ nói đi. Chỉ cần lão phu có thể
trả lời thì nhất định sẽ khiến cho tiểu huynh mãn ý.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Từ tiên sinh, vị thái giám vừa rồi nói là hoàng đế sắp gặp pháp sư, luyện
tiên đan gì gì đó, chuyện này không phải là thật chứ?
– Thế nào, không lẽ Lâm tiểu huynh nghĩ đó là giả hay sao?
Từ Vị mỉm cười nhìn sang hắn một cái.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
– Có phải giả hay không thì ta không dám nói, chỉ bất quá chuyện này quá hư
vô phiêu miểu, dù có là một người như ta cũng nói không hết. Trên lịch sử,
những chuyện yêu đạo loạn quốc cũng có không ít.
Từ Vị vội vàng nhìn khắp xung quanh một lượt, rồi thì thầm:
– Lâm tiểu huynh, chuyện này tuyệt đối không thể nói bậy, sẽ mất đầu đó.
– Cái này thì tự nhiên ta hiểu được, chỉ là Từ tiên sinh là người hiểu biết,
tính tình lại hào sảng, đối với ta vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ thâm hậu,
ta mới lời thật nói thật với tiên sinh mà thôi. Đổi lại là người khác thì ta
cũng chẳng thèm ***ng tới làm gì.
Lâm Vãn Vinh nịnh hót cười nói.
– Tiểu huynh đừng có đưa ta bay lên quá cao, lão hủ ta chỉ sợ là chịu không
nổi gió lớn à.
Từ Vị mỉm cười, sau đó thì khẽ thở dài, sắc mặt trở nên ảm đạm:
– Chuyện luyện đan của gã pháp sư này, thì người người đều biết đó là giả,
nhưng chân chính mở miệng nói ra được thì có mấy người? Lúc hoàng thượng trước
khi lên ngôi chẳng có chút quan tâm đối với chuyện tiên pháp. Nhưng từ sau khi
đăng cơ thì lại đột nhiên đối với những thuật sị tiên pháp này lại rất có hứng
thú, nhất thời trầm mê vào trong đó, đến nay cũng đã được mười năm. Dù cho
hoàng thượng thiên tư thông dĩnh, chưa từng bỏ mặc triều chính, chúng thần
trong triều cũng có người căn ngăn, nhưng cũng chưa làm được gì.
Chưa từng bỏ mặc triều chính? Ta phỉ nhổ, người Hồ sắp đánh tới nơi rồi, ngay
cả Đông Doanh và Cao Lệ cũng sắp động thổ trên đầu của Đại Hoa rồi, như thế mà
còn chưa gọi là bỏ chuyện triều chính? Nói như thế thì chuyện lão tử trêu hoa
ghẹo nguyệt ở Tiêu gia chính là công chuyện kiểu mẫu đỉnh cấp rồi.
Vòng qua mấy tòa thiên điện, từ xa nhìn thấy một tòa đại điện trang nghiêm
hùng vĩ, nguy nga tráng lệ, trên cửa chính của nó treo một tấm bảng có ba chữ
‘Văn Hoa Điện’ lấp lánh rực rỡ.
Hai người vừa mới tiếp cận ‘Văn Hoa Điện’ thì đã nghe truyền lại một tràn
những âm thanh ầm ĩ, một giọng nói cứng nhắc bực dọc vang lên:
– Đại nhân Tô, hoàng đế Đại Hoa tới khi nào mới có thể gặp mặt bọn ta? Thời
gian của bổn sứ thần rất quý giá, không thể tốn phí vô ích. Nếu như hoàng đế
của ngài không đáp ứng điều kiện của ta, thì ta sẽ trở về bẩm báo với Đại Hãn,
chỉ cần Đại Hãn hạ lệnh một tiếng thì mười vạn nhi lang của bọn ta sẽ dương
roi nam hạ, ngựa đạp trung nguyên, thế thì giang sơn của Đại Hoa sẽ là của bọn
ta rồi.
“Đại nhân Tô? Đại nhân Tô là cái con khỉ gì?” Trong lòng Lâm Vãn Vinh khó
hiểu. Nghe ra cái thanh âm cứng nhắc này chắc có lẽ là sứ thần của người Hồ
rồi: “con mẹ nó giở trò gì vậy, ngay cả ngôn ngữ của Đại Hoa mà cũng nói không
rõ, như thế mà dám làm sứ thần? Khi tổ tông Đại Hoa ta tung hoành ngang dọc,
hô mưa gọi gió thì ngươi còn là một con khỉ chưa tiến hóa nữa kìa.”
Bất quản là Đại Hoa có chật vật như thế nào đi chăng nữa, nhưng dù sao thì đó
cũng là nhà của mình, tuyệt đối không thể cho phép người ngoài khi dễ, Lâm Vãn
Vinh không vui trong lòng, mắng chửi gã người Hồ kia đến gần chết.
Trong đại sảnh vang lên một giọng nói:
– A Sử Lặc đại nhân, xin hãy bớt nóng, hoàng đế bệ hạ của ta ngày ngày có cả
vạn chuyện, vất vả vô cùng, trước mắt hiện đang xử lí quốc quân đại sự trong
thượng thư phòng, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ tự thân triệu kiến chư vị.
A Sử Lặc? Cha mẹ của vị A huynh này đúng là quá tài năng rồi, ngay cả cái tên
hay ho kiểu này cũng có thể nghĩ ra. Thanh âm mới hồi đáp vừa rồi chính là của
Tô Mộ Bạch phát ra, ba chữ “đại nhân Tô” chính là A Sử Lặc xưng hô hắn.
Một tiếng nói khác vang lên:
– Đúng thế, Tô đại nhân các hạ, bổn vương tử từ Đông Doanh vượt biển xa mà
tới đây để hội kiến hoàng đế Đại Hoa, hơn nữa còn dâng tặng mấy viên trân châu
thịnh sản Bắc Hải Đạo của Đông Doanh bọn ta, chuyện này có thể nói là tình
thâm nghĩa trọng, chỉ là chờ từ hôm qua cho tới lúc này, hoàng đế bệ hạ tại
sao lại trù trừ không chịu gặp mặt bọn ta? Mỹ danh võ sĩ đạo của bọn ta lưu
truyền khắp thiên hạ, bỉ nhân Kế Cung Vũ Thụ ( Tsugimiya Takeki ), thân là con
trai thứ của hoàng tộc lâu đời nhất ở trong lịch sử Đông Doanh, chẳng lẽ không
xứng để ngài gặp mặt một lần hay sao?
Tô Mộ Bạch vội vàng năn nỉ:
– Vũ Thụ vương tử, xin hãy bớt giận. Hoàng đế bệ hạ hiện đang xử lí triều
chính, sau khi giải quyết xong thì mới có thể tiếp kiến chư vị. Xin các vị hãy
dùng trà trước, đó là long tỉnh Tây Hồ vũ tiền nổi tiếng khắp Đại Hoa ta,
hương vị rất là ngọt ngào, xin các vị hãy mau mau phẩm thường một phen.
Vũ Thụ vương tử hừ một tiếng:
– Uống trà? Người Đại Hoa các ngươi, nếu như luận về ăn uống vui chơi thì
đúng là đứng đầu thế gian. Nhưng luận về vũ lực thì lại chẳng khác gì kẻ ốm kẻ
yếu. Dũng sĩ Đông Doanh bọn ta dùng một chọi mười cũng dư sức đánh bay hết
răng hàm của các ngươi, bát cát *!
(*tiếng Nhật là baka, nghĩa là ngu ngốc)
“Tên tiểu Nhật Bổn khốn kiếp!” Hai chữ cuối cùng đã thực sự kích nộ Lâm Vãn
Vinh, hắn giận dữ đùng đùng lao tới phía trước, Từ Vị vội vàng ngăn hắn lại:
– Lâm tiểu huynh, không thể! Nơi này chính là Văn Hoa Điện…
“Văn Hoa điện thì sao? Tên tiểu Nhật Bổn này khiến lão tử không vui thì lão tử
chém hắn, bất quản là Văn Hoa điện hay là Càn Thanh cung. Lâm Vãn Vinh cười
hắc hắc:
– Từ tiên sinh, ngài đừng lo, đối phó với súc sinh thì ta cũng có thủ đoạn
không đơn giản đâu.
Từ Vị biết được cá tính của hắn, người này bình thường thì dễ nói chuyện,
nhưng khi mà ngang ngược lên thì e là Hoàng đế lão tử cũng không quản nổi hắn
ta. Thấy Lâm Vãn Vinh hi hi ha ha tiến vào, Từ Vị bất lực thở dài một tiếng:
“Kế Cung Vũ Thụ, ngươi hãy tự cầu phúc đi, sát tinh của ngươi đã tới rồi.” Tâm
lý của Từ Vị thấp thỏm bất an, theo sau Lâm Tam tiến vào đại điện.
Văn Hoa điện bày trí hoa lệ, xà trụ được điêu khắc hình ảnh ngũ trảo kim long
sống động như thật. Mặt đất lát gạch lấp lánh kim quang, trong đại điện đang
sắp xếp mấy chiếc bàn gỗ có kiểu cách cổ xưa, rất khí phái.
Nhân số trong đại điện quả là không ít, phân ra làm ba nhóm người. Đám ở chính
giữa lĩnh đầu là kẻ có thân hình khôi ngô, cơ thể cường tráng, mũi cao, đầu
tóc hơi xoắn, con ngươi trũng sâu vào trong hốc mắt, gương mặt âm hiểm, vừa
nhìn qua thì đã biết không phải là người Đại Hoa, kẻ này có lẽ là sứ thần của
người Hồ – A Sử Lặc. Ngồi ở hai bên của A Sử Lặc có hai người Hồ khác có tướng
mạo tương tự như hắn, ba người hiện đang ngồi trong đại điện lớn tiếng quát
mắng Tô Mộ Bạch, trông rất là huênh hoang.
Đám người ở bên trái cầm đầu là một nam tử có da mặt trắng bóc, trên mép có
một đốm râu nho nhỏ, trong mắt lấp lánh hung quang, đang xem xét tình hình
xung quanh, trên mặt hiện ra vẻ tham lam. Đó có lẽ là gã Kế Cung Vũ Thụ gì gì
đó rồi.
Dẫn đầu nhóm ở bên trái là một thanh niên thần thái nhã nhặn lịch thiệp, trên
mặt luôn nở một nụ cười khiếm nhường, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc ngang
liếc dọc, tựa hồ như là một người cực kì có tâm kế. Đứng ở sau lưng gã nam tử
này là cả một đám tùy tùng, phần lớn đều là nữ nhân, hai nữ tử đứng ở đầu thì
có một nữ tử có niên kỉ khá lớn, thân mang một bộ trường bào màu xanh đậm theo
kiểu Hàn, vạt áo thì lại màu xám. Người còn lại thì có tuổi còn khá trẻ, dáng
vẻ thanh tú, khoác một bộ trường bào hồng phấn, vạt áo màu lam. Nhìn thấy
những trang phụ người Hàn điển hình đó, không cần phải đoán thì cung biết đó
là sứ thần người Cao Lệ rồi. Vừa rồi thì sứ thần người Hồ và Đông Doanh đều mở
miệng nói, cũng chỉ có bên Cao Lệ là vẫn kiên định trầm mặc, cũng không biết
là có ý gì.
Quan sát tình hình trước mắt thì thấy đúng như lão Từ nói, những kẻ này rõ
ràng là tụm lại để cùng nhau làm loạn.
Một mình Tô Mộ Bạch ứng phó với nhiều sứ thần như vậy đúng là cũng rất cật
lực, nhìn thấy Từ Vị và Lâm Vãn Vinh bước vào, hắn tức thì sửng sốt, sau đó
liền vui mừng, vội vàng nghênh đón:
– Học sinh Tô Mộ Bạch khấu kiến Từ đại nhân. Từ đại nhân, ngài đến thì tốt
rồi. Lâm huynh, huynh cũng đã đến ư?
Từ Vị gật đầu đáp:
– Tô trạng nguyên không cần đa lễ, là hoàng thượng lệnh lão hủ dẫn Lâm tiểu
huynh đi đến Văn Hoa Điện. Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh …
Căn nguyên là trong lúc lão ta cùng Tô Mộ Bạch nói chuyện thì Lâm tiểu huynh
của lão lại lẳng lặng bước tới chỗ của Kế Cung Vũ Thụ.
Kế Cung Vũ thụ nhìn thấy một kẻ da dẻ đen đúa, tướng mạo cũng không tệ đang
bước tới phía mình, cảnh giác một chốc rồi quát lên:
– Ngươi, muốn làm gì?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Ta hả, ta đang muốn giết heo đây. Hi, ma tây ma tây ( moshi moshi )*, vị bì
cách huynh này, nghe nói huynh là vương tử, có phải không?
( Mã tây mã tây- mó xi mó xi (phiên âm pinyin): tiếng nhật viết là moshi
moshi, nghĩa là: alo alo )
Kế Cung Vũ Thụ không biết ‘bì cách’ là chính là phiên âm của từ ‘pig’ trong
tiếng Anh, nên mặc nhiên ngạo nghễ đáp:
– Ta là đứa con thứ hai của Đông Doanh thiên hoàng bệ hạ, Đại Hòa võ sĩ anh
dũng vô địch.
( Đại Hòa: Nhật Bản, Nhật tự coi là Hòa quốc, nên chữ viết còn được gọi là Hòa
văn)
– Dũng mãnh, quả nhiên là dũng mãnh!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Vương tử điện hạ, phải chăng ngài có một muội muội?
Kế Cung Vũ Thụ giật mình hỏi:
– Ngươi, làm sao mà biết được?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Ta không chỉ là biết ngài có muội muội, mà còn biết cha của ngài gọi là lão
Kế Cung, mẹ của ngươi gọi là Hà Lan (Kawarama), cả nhà các người có quan hệ
rất thân mật.
– Cả nhà của ta ngươi cũng biết ư?
Kế Cung Vũ Thụ đại kinh nói:
– Ngươi đã từng đi qua Đông Doanh à? Nhưng mà mẹ của ta không phải tên là Hà
Lan…
Không gọi là Hà Lan, chẳng lẽ gọi là Cao Kiều Ức (Takahashi) hay Đại Trạch
(Osawa)? Lâm Vãn Vinh hi hi cười nói:
– Đông Doanh ư? Đã đi qua, đã đi qua, này là Giang Hộ, Trung Kinh, Nan Ba* gì
gì đó, ta cũng đều đã nghiên cứu qua. Lần trước tại Bắc Hải Đạo, ta còn nghe
thấy có một truyền thuyết liên quan tới vương tử ngài, à, vương tử có tên gọi
là gì nhỉ?”
( *Giang Hộ:Đông Kinh – Tokyo
Trung Kinh: Danh Cổ Ốc – Nagoya
Nan Ba: Đại Phản – Osaka
Bắc Hải Đạo: vùng cực Bắc của Nhật, có lẽ ám chỉ Hokkaido
Đây là tên các địa danh nổi tiếng ở Nhật ở thời đại trong truyện.)
Kế Cung Vũ Thụ cau mày lại, thầm nghĩ người này thật tự cao tự đại, ngay cả
danh tự của ta cũng chưa nghe thấy, thực sự là quá thất lễ rồi, hắn hừ một
tiếng:
– Bổn nhân chính là Đông Doanh Kế Cung Vũ Thụ!
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói:
– Thì ra là ngài họ Kế Cung a ….
Kế Cung Vũ Thụ giận dữ:
– Bổn nhân là Đông Doanh Kế Cung Vũ Thụ!
– Đúng thế, ta gọi ngài là Kế Cung cũng không sai! Ngài làm sao lại không
chịu chứ.
Lâm Vãn Vinh cười nói. Thật tại thì hắn không thể trách được Lâm Vãn Vinh đã
cố tình giả sai theo kinh nghiệm gọi tên của người Hán. Căn nguyên là Thiên
hoàng được người Đông Doanh ca tụng là con trai của thiên thần, bọn họ xem
thiên hoàng là thần chứ không phải là người, địa vị được tôn sùng vô cùng, vì
thế tất cả mọi Thiên hoàng Đông Doanh đều không có tộc họ, hoàng thất dùng
phương thức xưng hô hoàng tộc bằng danh tự của cung hiệu. Ví dụ như vị Kế Cung
Vũ Thụ này, khi xưng hô đầy đủ sẽ là “Kế Cung Vũ Thụ ngoại thân vương”, Kế
Cung là cung hiệu, Vũ Thụ là tên, ngoại thân vương là tước vị. Lâm Vãn Vinh
lại đem Kế cung làm tên, Vũ thụ làm họ, gây ra trò cười như thế, nhưng mà cũng
không thể nào bắt bẻ được. Chỉ mình hắn đã tiếp nhận được thông tin tiến bộ từ
hồi ở tiền thế, chứ thử hỏi có mấy người có thể hiểu rõ được vấn đề tộc họ của
Đông Doanh Thiên hoàng.
– Ta là con trai thứ hai của Đông Doanh Thiên hoàng bệ hạ, Kế Cung là cung
hiệu của ta, ngươi, hiểu chưa?
Kế Cung Vũ Thụ giận dữ hét lên.
– Hiểu, hiểu, lão kê công và tiểu kê công* chứ gì. Nhà của ta có nhiều lắm.
(*Chơi chữ: kê công và Kế Cung là đồng âm- kê công là gà trống
继:宫Kế cung- jì gong
鸡公Kê công- ji gong )
Lâm Vãn Vinh cười hô hố:
– Ài, người Đông Doanh các ngài đúng là thích làm chuyện trở nên phức tạp,
nếu mà ai cũng AV như các người, lột hết ra mà trần trụi xông trận, hò hét á
ma đa… á ma đa… * một tràng, như thế thì sảng khoái biết bao! A, đi quá xa
rồi, vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ…
(*Tìm được trên wiki cái chú giải về AV (adult video) của Nhật Bản, có vẻ
không được lịch sự cho lắm, các bạn có thể tìm hiểu qua link sau:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A7n_t%C6%B0%E1%BB%A3ng_AV
** tiếng Nhật là Yamete: bỏ đi; dừng lại đi; không cần đâu…)
Tư duy của hắn luân chuyển tựa như thiên mã hành không, khiến cho người khác
khó có thể theo kịp, Kế Cung Vũ Thụ hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, nghe
thấy câu cuối cùng của hắn rốt cuộc cũng đã chuyển lại vấn đề chính, liền hừ
một cái:
– Nói tới chổ bổn nhân dũng mãnh vô cùng…
– Đúng thế, nói đến chỗ ngài.
Lâm Vãn Vinh thần bí nói:
– Ngài ở trong lòng của những dâm dân Đông Doanh, đúng là vị dũng sĩ siêu
thoát cả tam giới, khiến cho vô số người kính ngưỡng bội phục.
– Đó là tự nhiên.
Kế Cung Vũ Thụ kiêu ngạo nói:
– Ta, Kế Cung Vũ Thụ, là dũng sĩ chân chính của Đại Hòa, ai mà không bội phục
ta cơ chứ? Mà bọn họ nói về ta như thế nào?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Chuyện này thì ta nghe từ miệng của muội muội ngài. Có một đêm, hai huynh
muội các người trò chuyện riêng với nhau. Lệnh muội thở hồng hộc nói: ‘Ồ, ca
ca, huynh thật tuyệt, so với cha còn lợi hại hơn nhiều nha!’. Ngài có biết
tiếp đó ngài nói gì không?
Kế Cung một lúc sau vẫn chưa phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi:
-Nói gì, ta?
Lâm Vãn Vinh hi hi mỉm cười, học theo ngữ khí của Kế Cung Vũ Thụ mà nói:
– Vậy à, mẹ cũng nói như thế!
Trong đám người ở đại điện, bọn Từ Vị, Tô Mộ Bạch chính là những người hiểu ra
trước tiên, gã Lâm Tam này cũng quá là bỉ ổi rồi, hai người bọn họ cố sức nhịn
cười, thị vệ lẫn thái giám trong cung cũng dần hiểu được, có mấy gã nhịn không
được mà quay đầu sang cười lên hô hố.
Kế Cung Vũ Thụ chỉ hiểu biết có hạn ngôn ngữ Đại Hoa, phản ứng lại chậm, chau
mày suy nghĩ cả một lúc lâu nhưng vẫn mơ mơ màng màng, mọi người sớm đã cười
đến vỡ bụng. Một gã tùy tùng ở đằng sau Vũ Thụ vội vàng bước lên bên cạnh hắn,
sau đó thì ghé sát tai hắn thì thầm một hai câu.
Kế Cung Vũ Thụ nghe xong thì thần sắc đại biến, mắt phát hung quang, hai tay
theo thói quen mà đưa xuống hông rút đao:
– Baka (bát đát )… ngươi… muốn chết muốn chết à!
(baka: tiếng Nhật là ngu ngốc, tên ngu…)
Hắn tới bái kiến hoàng đế, bội đao vũ khí sớm đã bị thu giữ, nên hai tay liền
chụp vào chỗ trống.
– Bát cái đầu nhà ngươi!
Lâm Vãn Vinh sớm đã nhịn không được nữa, vừa mở miệng đã trêu chọc đâm chọt,
thế thì động thủ chém người sảng tới đâu nữa chứ, đối mặt với loại người này
thì hắn chính là một kẻ hung bạo, hét lên một tiếng rồi tung một đấm mạnh mẽ
vào mặt Kế Cung Vũ Thụ.
Hắn uống biết bao sữa* thì dùng bấy nhiêu lực, đòn này cũng có thể nói là dũng
mãnh vô bỉ, Kế Cung Vũ Thụ hú lên một tiếng, máu bắn tung tóe đầy mặt, mũi
cũng chảy ra đầy máu, trên mặt lốm đốm chỗ trắng chỗ đỏ, ghê tợn nói không nên
lời.
(* ở đây tác giả muốn nói bóng gió, ví von việc hắn dùng bao nhiêu sức xxoo nữ
nhân thì dùng bấy nhiêu lực vào đòn này)
Tô Mộ Bạch nhìn thấy thảm trạng của Kế Cung Vũ Thụ thì sắc mặt lập tức tái
xanh, vội vàng khuyên can:
– Lâm Huynh, không thể…
Lâm Vãn Vinh lí nào lại nghe lời của hắn, một đấm đánh trúng Kế Cung Vũ Thụ,
trong lòng sảng khoái chẳng khác gì được ăn kem vào tháng sáu. Cú đánh này nằm
ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hai tùy tùng do Kế Cung Vũ Thụ mang theo
khi đăng điện nhìn thấy chủ nhân bị đánh, tức thì quát lên một tiếng rồi lao
lên, muốn nhào về phía Lâm Tam định xuất thủ.
‘Muốn ngươi hỗn loạn để lấy mạng ngươi.’ Đó chính là pháp tắc mà Lâm Vãn Vinh
tuân thủ nghiêm mật, dù sao thì cũng đã xảy ra rồi, muốn đánh thì cũng phải
đánh sao cho thống khoái chứ. Hắn ra quyền như bay, đấm bình bịch vào mặt của
Vũ Thụ, sau đó thì đá mấy cái vào chân của Vũ Thụ, cười hắc hắc:
– Ngươi không mắng lão tử là kẻ bệnh tật kẻ yếu đuối nữa hay sao? Ngươi không
phải là lấy một địch mười hay sao? Hiện tại lão tử khiêu chiến với ngươi, con
mẹ nó, ngươi có giỏi thì hãy đứng lên mà đánh, đánh cho ta rớt răng tung tóe
thử coi? Còn baka nữa chứ, cái con mẹ ngươi!
Tô Mộ Bạch nhìn thấy bộ dạng gần như điên cuồng của hắn thì vội vàng la toáng
lên:
– Người đâu, người đâu…! Mau cản Lâm Tam lại, mau, mau …
Những thị vệ đó sớm đã căm phẫn Kế Cung Vũ Thụ, chứng kiến kẻ ngông cuồng như
hắn bị Lâm Tam thu thập, mặc dù thủ đoạn có chút lưu manh, nhưng khiến cho mọi
người thật là sảng khoái, lẽ nào lại nguyện ý cản hắn lại? Mấy thị vệ liền đặt
đao thương xuống đất mà dùng sức lôi kéo, cùng nhau hò hét:
– Không được đánh, ai dà…không được đánh, ai dà…
La ó cả một lúc lâu nhưng động tác lại chậm rãi, chẳng một ai tiến tới trước,
ngược lại có vẻ như tiếng hò hét kia lại có tiết tấu hợp nhất với quyền cước
của Lâm Tam.
Tô Mộ Bạch quay qua Từ Vị thi lễ:
– Đại nhân, người này chính là vương tử của Đông Doanh, vạn lần không thể
khinh xuất. Hoàng thượng lệnh cho học sinh chiêu đãi chúng sứ thần thỏa đáng,
nhưng trước mặt lại xảy ra tình huống hỗn loạn kiểu này, tội của học sinh quả
là rất trầm trọng, phiền đại nhân mau mau can ngăn Lâm Tam lại.
Từ Vị nhìn sang Kế Cung Vũ Thụ một cái, chỉ thấy hắn mặt mũi bầm dập, sớm đã
hôn mê, tới lúc này thì mới có thị vệ kéo Lâm Tam lui ra. Lão lắc đầu cười
khổ:
– Ngăn cản? Ngăn cản như thế nào đây? Đánh thì Lâm Tam cũng đã đánh rồi,
chẳng lẽ sau khi ta ngăn chặn lại thì gã vương tử Đông Doanh kia sẽ chịu để
yên hay sao? Nếu như chuyện đã tới nước này thì cứ để tùy ý hắn đi…
– Nhưng mà hoàng mệnh ….
Tô Mộ Bạch khủng hoảng nói.
Từ Vị cắt ngang lời nói của hắn:
– Tô trạng nguyên, ngài nghĩ kĩ thử xem, ngài đến đây để chiêu đãi sứ tiết là
hoàng mệnh. Nhưng Lâm Tam đến nơi này, chẳng lẽ không phải cũng là hoàng mệnh
hay sao?
Tô trạng nguyên nhìn sang Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt lóe lên một thần sắc
khó dò, nhẹ gật đầu:
– Nếu như đều là hoàng mệnh, thế thì cũng chỉ đành như thế mà thôi. Đến lúc
đó thì học sinh sẽ y theo sự thật mà bẩm cáo lên hoàng thượng.
Từ Vị liếc nhìn hắn:
– Tô trạng nguyên, ngài từ nhỏ đã có danh sư chỉ điểm, lại chính là trạng
nguyên do đích thân hoàng thượng tuyển chọn, hoàng ân đó tự nhiên rất dào dạt,
nhưng ở bên cạnh thiên tử thì có thể nói là phúc họa không lường, thiên uy khó
đoán. Chúng ta thân làm thần tử, chỉ cần một lòng trung trinh với hoàng thượng
là được rồi, nếu như có những vọng tưởng khác thì có thể nói là lòng có mưu đồ
riêng đó.
Lời này nửa kín nửa hở, trong mắt Tô Mộ Bạch lóe sáng, khom người nói:
– Học sinh đa tạ đại học sĩ chỉ giáo!
Hai gã tùy tùng của Kế Cung Vũ Thụ liều mình cứu lấy vương tử, gắng gượng xoa
bóp một lát thì Vũ Thụ mới yếu ớt rên lên một tiếng. Từ Vị giả vờ ai da một
tiếng rồi vội vội vàng vàng bước lên thăm hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Mau, mau mang thuốc trị thương tới cho Vũ Thụ vương tử.
Gã sứ thần của Cao Lệ nhìn vào Lâm Vãn Vinh với ánh mắt kinh dị, ẩu đả với sứ
tiết ở trên điện đường, Đại Hoa có cái tên vừa lưu manh vô lại vừa ngông cuồng
dũng mãnh này từ lúc nào vậy. Hai nữ tử ở sau lưng hắn cũng kinh hãi nhìn vào
Lâm Vãn Vinh, trong mắt cũng ánh vẻ hiếu kỳ, không ngừng thì thầm to nhỏ với
nhau.
Sứ thần của người Hồ thì quan sát màn vừa rồi đến há hốc kinh ngạc, điều này
hoàn toàn bất đồng với lễ nghi bang giao của Đại Hoa, trừ phi là Đại Hoa đã
cải biến phong cách rồi hay sao? E rằng, ngày mà Đại Hoa nuốt chửng lấy tộc
của bọn ta chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Con mẹ nó, đánh đến gãy cả ngón tay! Mệt thật, lần sau có đánh người thì có
lẽ nên mang theo mấy tiểu đệ mới được. “ Lâm Vãn Vinh lắc lắc cổ tay kêu răng
rắc, chầm chậm bước đến bên cạnh sứ thần người Hồ, giơ giơ nắm đấm lên rồi thở
ra một hơi:
– Tên tiểu tử này có thân thể yếu nhược quá, chẳng biết đánh đấm gì cả, hôm
nay đánh thật không đã. Vị sứ thần đại ca này, ta thấy thân hình của huynh rất
cứng cáp, đại khái cũng có thể chống đỡ được vài chiêu của ta. Ài, có lẽ là
cũng nỗi đâu! Ở cái tuổi này muốn tìm người có khả năng đỡ được hai ba quyền
của ta, thật sự là quá khó khăn mà!
– Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Sứ thần người Hồ – A Sử Lặc hoảng hồn nói:
– Hai quân giao chiến cũng không trảm sứ giả, đó là lời của người Đại Hoa các
ngươi nói ra mà.
– Trảm sứ giả?
“Con mẹ nó, lão tử cũng không phải là thuộc hạng hoa hòe rỗng tuếch, không có
hứng thú đó!” Hắn cười lên ha hả và vỗ lên vai của A Sử Lặc:
– Ngài yên tâm, A huynh à, ta chỉ giỡn với huynh mà thôi. Huynh còn thật thà
hơn hắn nhiều, ta làm sao lại đánh huynh được chứ? Muốn đánh thì cũng đợi đến
lúc huynh huênh hoang thì mới ra tay chứ!
Chúng nhân nghe thấy thế thì không khỏi phải câm như hến: “Ngươi đánh gã Đông
Doanh vương tử kia thì không nói làm gì, nhưng người Hồ không phải là Đông
Doanh. Bọn họ có binh lực hùng mạnh, đã giao chiến với Đại Hoa đã nhiều năm,
thắng nhiều hơn thua, năm nào năm nấy Đại Hoa cũng đều phải cắt đất bồi
thường. Ngươi đối với sứ giả của người Hồ như thế, chẳng lẽ không sợ bọn họ
cực đoan dấy binh sinh biến sao?” Nhưng mà lời thì cũng đã nói ra rồi, Lâm Tam
là một nhân vật hung hãn như thế, nhiều năm nay ở Đại Hoa chẳng thấy mấy ai
như thế, chúng nhân nhìn thấy vậy thì vừa lo lắng, có cả kinh ngạc xen lẫn vui
mừng.
Có thể tiến vào trong Văn Hoa Điện đều không phải là những kẻ vô danh, A Sử
Lặc nhìn thấy Lâm Tam ăn mặc phổ thông, nhưng ra tay thì lanh lẹ gọn gàng, bộ
dạng cười cợt giảo trá, khiến người ta đoán không ra địa vị của hắn. Tâm lí A
Sử Lặc cấp chuyển, tức thì thu thu lại vẻ huênh hoang, nhìn vào Lâm Vãn Vinh:
– Vị đại nhân này nói hay lắm, hay lắm! Chuyện của Kế Cung Vũ Thụ hoàn toàn
không hề liên quan gì tới ta. Bổn nhân đến nơi này là vì muốn thương thảo hảo
hữu chuyện biên giới với quý quốc, còn chuyện vừa rồi thì chỉ là một vụ hiểu
lầm mà thôi.
“Quả nhiên chỉ có ác nhân mới trị được ác nhân a!” Từ Vị nhìn thấy gã sứ thần
người Hồ nhu hòa thần phục, trong thâm tâm nhất thời như ngộ ra điều gì:
“Hoàng thượng vội vàng triệu Lâm Tam vào cung, không trực tiếp tiếp kiến hắn
mà lại lệnh cho hắn tới Văn Hòa Điện, chẳng lẽ là cố ý sao? Nhất định là như
thế rồi.” Càng suy nghĩ, Từ Vị càng thông suốt: “Chiêu này quả là kì diệu a!”
Lâm Vãn Vinh xuất ra một tràng khiến cho đại điện hỗn loạn cả lên, nhưng lại
thu được hiệu quả không ngờ. Sứ thần ba nước trong đại điện chịu đánh, chịu
kinh sợ nhưng tất cả đều trầm mặc, đều chẳng dám nói ra nói vào nữa, nhất thời
rất an tĩnh.
– Hoàng thượng giá đáo ….
Một thanh âm lanh lảnh vang lên, kinh tỉnh tất cả mọi người trong điện.